Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 371

anh như một vị vua, dễ dàng nắm bắt được tâm tình và cơ thể cô.

Cả người Lãnh Tiểu Dã như ở hai cực thế giới, lúc lên trời lúc xuống địa ngục.

Mãi tới khi anh ôm chặt cô, tay cô nắm lấy drap giường, đầu ngón tay Lãnh Tiểu Dã chạm phải vật gì đó lành lạnh, quay đầu sang, cô mới phát hiệnđó là tránh thai T mà cô đã chuẩn bị.

Bên cạnh, Lãnh Tiểu Dã thở hổn hển nhìn hai cái gói nhỏ màu xanh nhạt, trong lòng vô cùng uể oải.

Xong rồi, lại không dùng nữa!

nhẹ nhàng hôn vai cô, anh giơ tay giúp cô lau mồ hôi, "Tiểu Dã, về với anh được không?"

"Bây giờ... không được đâu." Lãnh Tiểu Dã quay sang nhìn anh, "Em đã nói với ba mẹ, mấy ngày nữa phải sẽ về lại Thượng Hải, em... Nửa năm rồi em không về, lần này em muốn dành cho ba một chút thời gian..."

Tâm trạng của anh, cô có thể hiểu được, cô cũng không nỡ rời xa anh, nhưng cô cũng không thể lập tức rời đi ngay bây giờ.

"Mà, ba mẹ em vẫn không biết chuyện của chúng ta... Ba em rất inh, nếu em đi mà không có lý do gì, nhất định ông ấy sẽ nghi ngờ."

"Hay để anh nói với người nhà em được không?!"

"không được!" Lãnh Tiểu Dã lập tức ngồi dậy, "Tuyệt đối không được, nếu anh đi, ba em sẽ "xình xịch" anh... Quên mất, chắc anh không biết "xình xịch" là gì đâu, chính là dùng súng máy đánh anh thành cái rây luôn đấy."

Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày, "Ông ấy dám sao?"

"Có gì mà không dám, nói cho anh biết nhé, ba em từng nói, nếu có người bắt nạt em, dù có là tổng thống Mỹ đi chăng nữa, ông cũng chấp tất."

Giọng nói của Lãnh Tiểu Dã mang theo kiêu ngạo, cô rất thần tượng ba nhà mình.

Nếu ba biết Hoàng Phủ Diệu Dương không chỉ từng mua mình, mà còn nhốt cô như một thú cưng, ông nhất định sẽ nổi điên mất.

"Nếu ông ấy biết những chuyện mà anh đã làm, nhất định sẽ rất giận."

Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu chặt mày, "Vậy... anh sẽ đi xin lỗi ông ấy."

Xin lỗi?!

không ngờ anh lại bằng lòng đi xin lỗi ba cô.

Lãnh Tiểu Dã vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn lắc đầu, "không được đâu..."

"Ngày mai anh cứ về nước trước đi, phải chờ em nói chuyện với ba mẹ nữa chứ." Thấy anh càng nhíu chặt mày, cô vội vàng tới gần mặt anh, giơ tay vuốt nhẹ lông mi anh, "Đừng lo lắng..., ba mẹ em rất thương em, chỉ cần anh qua được cửa của em là tới rồi!"

Đương nhiên, cô chỉ nói vậy thôi, cửa ải của ba mẹ chưa chắc đã dễ dàng gì.

Bây giờ cô chỉ mới mười tám tuổi, thân phận của anh lại đặc biệt như vậy... Nghĩ lại thì cũng phiền phức.

"Được rồi, không nói nữa!" Lãnh Tiểu Dã nằm sấp trên ngực anh, "Ngày mai, mấy giờ anh đi?"

"Chuyến bay vào buổi chiều, anh phải về trước khi cuộc họp diễn ra vào thứ 2."

Lãnh Tiểu Dã ghé vào ngực anh gật đầu, "Sáng mai chúng ta đi ăn chút gì đó, rồi buổi chiều em tiễn anh ra sân bay, được không?"

"Được."

anh tự nhiên đáp, đưa tay kéo cô qua, ôm cô vào lòng.

"Khi nào anh mới được gặp lại em?"

"Đợi em ở với ba mẹ vài hôm đã, em còn phải về trường tham gia triển lãm thiết kế cuối học kỳ, tới lúc đó, nếu anh rảnh, anh phải tới New York thăm em đấy, nếu anh không rảnh thì, em sẽ tới thăm anh."

"anh đi thăm em." anh lập tức nói.

Lãnh Tiểu Dã cười gật đầu, "Được."

anh ôm chặt cô, Lãnh Tiểu Dã cũng vươn tay ôm anh.

Ngón tay chạm vào vết sẹo nhỏ trên vai anh, lòng cô run lên, cô lập tức bò dậy, nhìn kỹ vai anh.

trên vai anh có một vết sẹo dài khoảng 20cm, vết khâu hai bên đã lành hẳn.

cô biết, đây chính là vết thương vì bảo vệ cô mà có.

Nhìn vết sẹo kia, có thể tưởng tượng lúc đó đau tới cớ nào, dùng ngón tay vỗ nhẹ lên vết sẹo, cô vô cùng đau lòng.

"Lúc anh làm vậy, anh không nghĩ mình có thể chết sao?"

Nếu mảnh máy bay kia nhỏ hơn một chút, đâm sâu một chút, nội tạng của anh chắc chắn sẽ bị thương, lúc đó có chết cũng không phải là chuyện gì lạ.

anh nhẹ nhàng mỉm cười, "anh không chết mà, đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment