Editor:
Vũ Cát Gia GiaArthur bị người huấn luyện thú đuổi về, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã cùng nhau trở lại trang viên.
Bên ngoài ánh sáng âm thầm lan tỏa vào bên trong phòng, Lãnh Tiểu Dã lập tức nhìn trên người anh có vết máu chảy ra ngoài.
Đau lòng giữ chặt cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương, cô nhìn vết thương trên người anh còn đang ra máu, đau lòng nhíu mày, "Làm sao lại đả thương nhiều như vậy?"
Hoàng Phủ Diệu Dương quay mặt nhìn bộ dáng của cô, "không có quan hệ, đều là bị thương ngoài da."
"đi lên tắm một chút, em đi lấy hộp thuốc đến đây!" Lãnh Tiểu Dã nhẹ giọng nói một câu, nhìn anh còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tính tình lập tức nôn nóng, "Nhanh đi nha!"
Bên cạnh cận vệ nghe thanh âm cô nghiêm nghị, đều hơi hơi cúi mặt, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ cười cười, nghe lời xoay người.
Ông quản gia vội vàng đem cái hộp thuốc lấy tới, đưa đến trong tay Lãnh Tiểu Dã.
Tiếp nhận cái hộp thuốc, Lãnh Tiểu Dã đi nhanh lên lầu, lập tức vọt vào phòng tắm.
Hoàng Phủ Diệu Dương đã muốn cởi quần áo xuống, đang chuẩn bị tắm.
Lãnh Tiểu Dã liền ở một bên mở ra cái hộp thuốc, lấy ra bông y tế... Này nọ chuẩn bị tốt.
một lát, Hoàng Phủ Diệu Dương tắm xong, cầm lấy khăn tắm quấn bên người.
Nhìn anh liều mạng lau loạn, trên khăn mặt đều dính vết máu, Lãnh Tiểu Dã vội vàng đi qua, theo trong tay anh đoạt lấy khăn mặt.
"Em đến làm cho!"
Đứng ở trước mặt anh, cô cẩn thận dùng khăn mặt giúp anh lau nước trên người xuống, cẩn thận vòng qua vết thương trên người anh , một điểm vết thương dính giọt nước thì dùng miếng bông nhỏ nhỏ (tiểu nhân) làm cho rơi xuống.
Đưa anh kéo đến thay quần áo, dùng ghế nhỏ ngồi xuống Lãnh Tiểu Dã cầm lấy bông y tế vừa chuẩn bị xong, đến cẩn thận giúp anh đem miệng vết thương khử trùng, bôi thuốc.
trên người anh trần như nhộng, cô lại tâm tình bình tĩnh, tâm không nửa điểm tạp niệm.
Phía trước vẫn không có nhìn kỹ thân thể anh,lúc này tất cả các thứ này cũng là nhìn xem vô cùng rõ ràng.
Trừ bỏ thời điểm phía trước cứu cô , trên vai nhận được vết thương ngoài, trên người của anh còn có thật nhiều miệng vết thương cũ, cạn cạn sâu sâu, lớn nhỏ.
Chỉ là nhìn ra được thời trẻ đã muốn thập phần huy hoàng, vết thương cũng đã không quá rõ ràng.
Chú ý tới trên ngực anh có một chỗ vết thương miệng hình tròn, Lãnh Tiểu Dã động tác cứng đờ.
"Làm sao vậy?"
Như vậy miệng vết thương, nếu cô không có nhìn lầm, hẳn là súng bắn đả thương.
"Là súng bắn đả thương." Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt đáp, " Thời điểm sinh nhật bốn tuổi của anh bị súng ngắm có đường kính 0. 8MM bắn."
Lãnh Tiểu Dã lộ ra vẻ xúc động, rũ mặt giúp anh tiếp tục sát trùng miệng vết thương không hề hỏi tiếp nữa, chỉ sợ không cẩn thận gợi lên chuyện thương tâm của anh .
Hoàng Phủ Diệu Dương lại nói tiếp, "Khi đó, anh còn cùng nữ đại công ở cùng một chỗ, anh nhớ rõ... Tối hôm đó bà mặc một bộ quần trang màu trắng, rất đẹp... Đêm đó bánh ngọt cũng rất ngọt rất mĩ vị... Bất quá, từ đó về sau, anh cũng rất ít thấy bà. Bà đem anh theo phủ công tước chạy ra, còn tước đoạt quyền kế thừa của anh . Bà trừ lưu lại họ của anh ở ngoài, bà cũng chỉ cấp cho anh ngồi trong đại trạch, còn có cho anh đủ cơm áo không tốn tiền. Khi đó, anh luôn luôn nghĩ, một lần kia hoặc là anh hẳn là nên chết..."
anh tinh tường nhớ rõ, khi anh hôn mê
mấy ngày mới tỉnh táo lại, nhìn thấy mẹ tới mà mừng rỡ mỉm cười.
Cái người mẹ đáng kính kia chỉ đứng ở bên giường của anh, lạnh lùng chỉ đúng vào mặt anh nói.
"KING, tao chán ghét mày, về sau không nên xuất hiện ở trước mắt tao, vĩnh viễn không cần xuất hiện!"
Chính là từ đó về sau, anh không có tổ chức sinh nhật, không còn có ăn qua bánh sinh nhật, thậm chí bắt đầu chán ghét hết thảy đồ ngọt.
Bởi vì việc này, làm cho anh cảm thấy ghê tởm.
Lãnh Tiểu Dã vì anh mà thương tâm thay, ngón tay khẽ run lên, tay liền nâng lên, đau lòng nhẹ ôm lấy anh.
Đưa cánh tay vòng qua hông của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đem mặt tiến ở ngực ấm áp của cô .
"Tiểu Dã... không nên rời khỏi anh... Vĩnh viễn cũng không cần rời xa anh!"
Sao sao sao, bốp bốp bốp