Editor:
Vũ Cát Gia GiaNữ nhân khác cũng là muốn sau khi kết hôn mới có thể cùng mẹ chồng đấu với nhau, cô Lãnh Tiểu Dã quả nhiên được ban cho cái vinh dự khônggiống người thường.
Nhanh như vậy, sẽ cùng mẹ của bạn trai đánh nhau, không biết vị nữ công tước đại nhân cường hãn kia, sẽ đối phó cô như thế nào đây?
hiện tại, tìm hiểu chút tình huống cũng không có sai.
Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hiểu biết địch nhân mới là mấu chốt của việc thắng.
Hoàng Phủ Diệu Dương đem lính của mình đẩy qua sông, "anh không biết bà thích gì, anh chỉ biết là, bà chán ghét tất cả mọi thứ của anh !"
Tay nắm lấy chết ngừng trên không trung, Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú vào mặt Hoàng Phủ Diệu Dương ở đối diện, "Bản thân em không cho là như vậy, em cảm thấy... Bà... Bà vẫn là rất để ý anh."
Nếu không để ý anh, bà làm sao có thể sẽ để ý anh sẽ tìm dạng nữ nhân gì, làm ra loại chuyện gì?
Hoàng Phủ Diệu Dương ngữ khí bình thản, "Bà không để ý anh,sự thật cái bà để ý là con cái của bà sẽ làm loại việc gì, bà sẽ không chấp nhận những hành vi sẽ ảnh hưởng danh dự của bà. Thí dụ như: anh làm sự tình gì, anh cùng là dạng nữ nhân gì kết giao."
Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, "Hoặc là... anh đúng. Tốt lắm, không tán gẫu chuyện này, chuyên tâm chơi cờ."
Xuống đến cuối cùng, Lãnh Tiểu Dã cố ý đi nhầm một con.
"A... thật đáng ghét, lại bại bởi anh!" Đứng dậy, cô một tay lấy quân cờ củ hai người nhập lại với nhau, sau đó liền leo đến trên bàn, lại gần, ở trênmôi anh hôn một cái, "Ngày mai anh phải ra khỏi phủ, chúng ta... Sớm nghỉ ngơi một chút đi ?"
Vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương thẳng người lên, đưa qua hai tay, đem cô ôm bỏ lên trên bàn.
"Tiểu Dã, em có yêu anh hay không?"
Lãnh Tiểu Dã cau mày lông, làm bộ nghĩ nghĩ.
"Em cảm thấy... không sai biệt lắm chứ?!"
Đưa tay qua cầm hai cái tay nhỏ bé của cô , Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêm nghị mở miệng, "Chờ lúc diễn tập này xong, anh tự mình cùng em về Bắc Kinh, đi về phía ba mẹ của em xin lỗi, thỉnh cầu bọn họ tha thứ anh, hơn nữa đồng ý cho chúng ta kết hôn."
Lãnh Tiểu Dã mang khuôn mặt nhỏ nhắn, cười xấu xa, "Ba em có thể nói muốn đánh anh một bữa, anh không sợ?"
Đôi mắt màu lam của anh một mảnh thâm trầm, "Chỉ cần ông đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ, anh tuyệt không đánh trả."
"Nếu...Ông không đồng ý!"
Đưa cánh tay ôm lấy cô, anh đem mặt chôn trong tóc cô hiện lên mùi hương thoang thoảng.
"anh đây đành phải đem em cướp trở về nước."
Lãnh Tiểu Dã cười giơ cánh tay lên, ôm lấy cổ của anh, "Ba em nhưng mà rất lợi hại, cẩn thận ông đến đây ám sát anh đấy."
"không sợ." anh cười hôn hôn tóc của cô, "anh có con gái của ông làm con tin, anh muốn ông nhất định luyến tiếc."
cô ở cần cổ anh cười khẽ một tiếng, "Hoàng Phủ Diệu Dương, anh thật độc tài."
"Vì sao rất thích gọi đầy đủ tên anh?" anh nhẹ giọng hỏi.
Lãnh Tiểu Dã ngẩn ra, nếu anh không nhắc nhở, chính cô đều không có chú ý tới.
"không biết, chẳng qua là cảm thấy... Kêu rất dễ gọi, anh không thích, em đây đổi một cái... Gọi là gì đâu, Diệu Dương? Rất bình thường, tiểu dương dương, rất buồn nôn, KING? không được, nữ công tước kêu anh như vậy, em không thể kêu giống bà... Bá tước đại nhân, đó là quản gia xưng hô với anh... Tướng quân, kia là cấp dưới của anh xưng hô với anh..." Lãnh Tiểu Dã nghĩ trong chốc lát, có chút áo não ngẩng mặt lên, "Nhưng mà, em vẫn thích gọi anh là Hoàng Phủ Diệu Dương!"
Tên tiếng Trung của anh bên ngoài cũng không bình thường hay sử dụng, trên thế giới này, cô là người duy nhấ gọi anh như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy bốn chữ này vô cùng dễ gọi.
Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương!
Mặc dù là tên đầy đủ, lại lộ ra một loại cảm giác thân thiết không nói được.
...
...
Bốp bốp bốp