Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 62

Lãnh Tiểu Dã vươn ngón tay ra, dùng phương pháp ba cô đã từng dạy cho cô, ước đoán khoảng cách một chút.

Hòn đảo này cách lục địa khoảng bảy tám km, chỉ cần cô tim được một vật có thể nổi lên nước, chắc chắn có thể bơi đến.

Vật có thể nối sao?

Tầm mắt Lãnh Tiểu Dã dừng lại ở một ván gỗ cách đó không xa, ánh mắt ngay lập tức sáng ngời.

Ván gỗ này, chắc hẳn là từ trên chiếc trực thăng, người này giàu thật, dùng loại gỗ lim đắt như vậy, nhưng, vừa khéo cho cô làm vật phiêu bạc.

Đứng dậy đi về phía tấm gỗ, cô liếc nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương bên cạnh một cái.

anh vẫn còn hôn mê trên cái, sau vai bị một tấm thép cắm vào, vừa rồi cô không hề chú ý tới trên đùi anh cũng đang chảy máu.

Cánh tay Lãnh Tiểu Dã đưa về phía tấm gỗ lập tức cứng đờ.

Sửng sốt hai giây, cuối cùng, cô chạy tới nhìn đùi anh.

Miệng vết thương trên đùi anh không lớn, nhưng tốc độ chảy máu rất nhanh, xem ra, anh đã bị tổn thương tới động mạch.

"anh thật không ổn tí nào!"

Lãnh Tiểu Dã quay sang nhìn về phía mặt biển xa xa, một chiếc du thuyền xuất hiện, nếu cô không trốn nữa, sẽ không còn cơ hội nào để trốn thoát.

Nhưng, vết thương trên đùi Hoàng Phủ Diệu Dương không ngừng xuất huyết, nếu máu không ngừng chảy, nói không chừng, tên hỗn đản này sẽ không giữ được cái mạng nhỏ bé.

Lãnh Tiểu Dã cắn chặt răng, "Mẹ nó, chẳng lẽ kiếp trước tôi thiếu nợ gì anh sao!"

Miệng mắng, nhưng cô nhanh chóng cởi đồ thể thao trên người, dùng răng xé, bó lên đùi anh, đem vết thương của anh chặn lại, giảm xuất huyết.

Du thuyền tiến gần, quản gia cùng bảo vệ đồng loạt nhảy xuống.

"Tiên sinh, bá tước tiên sinh..."

"Các người mù sao?!" Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, rống giận, "Nếu muốn anh ta chết, thì cứ việc từ từ!"

Quản gia cùng bảo vệ đã chạy tới, nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Diệu Dương, đều vội vàng, vươn tay muốn dìu anh đi.

"Đừng lộn xông, các nguoi là heo sao, phân công nhau, người bế đầu, người bế chân, nâng lên tấm ván gỗ... Bác sĩ đâu... Giấy phép hành nghề là anh mua sao, không cần cường áp, lập tức tiêm cho anh ta... Ngu ngốc, còn phải cầm máu nữa... anh không thể nhanh chút sao..."

cô chăm chú kìm vết thương trên đùi Hoàng Phủ Diệu Dương, vừa mắng, vừa phân công việc cho mọi người, đem Hoàng Phủ Diệu Dương đặt trên ván gỗ.

thật vất vả mới trở lại du thuyền, Lãnh Tiểu Dã chi huy mấy người đặt anh lên sàn, liếc nhìn về phía quản gia.

"Lập tức lái thuyền... Liên lạc với bệnh viện gần đây nhất, cho bọn họ phải trực thăng đến... anh ta thuộc nhóm máu nào, mau mau cho họ chuẩn bị máu... Nhanh một chút, nhìn tôi làm gì... Chưa từng thấy con gái bao giờ sao..." cô cúi đầu xem bản thân, mới chú ý thấy lúc này trên người mình chỉ còn lại nội y, "Còn không lấy thêm quần áo cho tôi..."
Bình Luận (0)
Comment