Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 85

Lãnh Tiểu Dã nghe được âm thanh, vội vàng đi vào, nhờ vào ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ truyền đên, cô nhìn rõ, trên sàn phòng ngủ, sắc mặt An Nhạc tái nhợt quỳ rạp trên mặt đất, yếu ớt cầu cứu.

"An Nhạc?!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng tiến lên, thấy anh ta nhổ một tảng lớn bọt mép, cô lập tức cau mày đứng dậy, chạy tới phông khách, cầm điện thoại, "Chỗ này có người hôn mê, cần giúp đỡ, địa chỉ là..."

Gọi điện xong, cô đi nhanh về phòng ngủ, nâng An Nhạc trên đất dậy, "Này, An Nhạc, An Nhạc..."

An Nhac mở to mắt, cố hết sức nhìn cô một cái, "Tiểu... Tiểu Dã?"

Giọng nói của anh ta vô cùng suy yếu, lại lộ ra vể kinh ngạc, dường như khi nhìn thấy cô, anh ta rất vui vẻ.

Lãnh Tiểu Dã cắn răng gầm nhẹ, "Đúng vậy, là tôi, tôi còn sống chắc anh thất vọng lắm, tên hỗn đãn này... anh là sao?"

Giận thì giận, tức thì tức, An Nhạc trước măt cỏ vẻ như sắp chết đi, cô không khống chế được có chút lo lắng.

"Tiểu... Tiểu Dã!" An Nhạc cố gắng đưa tay qua, đỡ lấy tay cô, "Đối... không đúng... Từ đầu, anh... anh không nên làm vậy... Với em... Kia... Chuyện này... Tiểu... Tiểu Dã, em... Em không sao... Thực... Thực tốt..."

nói tới đây, An Nhạc dùng sức cầm tay cô, dường như còn muốn nói thêm điều gì nữa, phun một mảng nước bọt màu trắng lớn từ trong miệng ra.

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày buông anh ta ra, thân hình đi đến cửa, thuận tay cầm lấy gậy bóng chày.

Tiếng bước chân, đi qua phòng khách, rồi đến phòng ngủ.

Nhìn thấy bóng dáng đối phương tới gần, Lãnh Tiểu Dã tiến lên từng bước, đi ra cửa, giương tay lên đánh.

Hai tiếng kêu đau đớn vang lên, hai vị đến trước cửa phòng ngủ, lập tức bị cô đánh bay, đau đớn rơi trên đất.

Nghe được động tĩnh bên này, tất cả các khẩu súng đều nhắm vào người cô.

"không được nổ súng!"

Khong chờ bọn họ nhắm vào Lãnh Tiểu Dã, một giọng nói đàn ông mang đầy vẻ tức giận vang lên bên cạnh cửa phòng khách,

Nghe được giọng nói này, Lãnh Tiểu Dã lập tức xoay mặt nhìn về phía cánh cửa nơi âm thanh truyền tới.

Quả nhiên, đúng như cô đoán.

Cạnh cửa, một người đàn ông cao lớn bước tới, một thân trắng mướt, vì bả vai bị quấn băng gạc, nên không tiện mặc âu phục, ở ngoài, chỉ khoác mộtchiếc áo long xám rộng.

Có người mở đèn lên, trong nháy mắt cả căn phòng sáng bừng, cơ thể người đàn ông được ngọn đèn chiếu vào, như một ngôi sao đang biểu diễn trênsân khấu.

Chói mắt, lóa mắt.

một bá tước đại nhân đuổi theo cô từ Jamaica tới tận đây —— Hoàng Phủ Diệu Dương.

Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương dừng trên người cô, sau đó theo hai chân của cô tách ra, nhìn An Nhac nằm trên sàn phía sau.

"anh làm?!"

"Em làm?!"

Hai người đồng thời lên tiếng.

Nghe được giọng nói đối phương cả hai đều ngẩn người, sau đó nhíu mày nhìn đối phương, trăm miệng một lời nói câu thứ hai.

"không phải là anh?"

"không phải là em?"

Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương nháy mắt, theo bản năng, Lãnh Tiểu Dã cứ tưởng là anh làm.

Nhưng bây giờ nghe anh hỏi vậy, cô liền nhận ra, anh chàng này cũng vừa mới đến.

Cơ mà, tại sao anh lại ở mặt ở đây, tại sao phải ở chỗ này, mục đích của anh là gì...

Trong trường hợp này, Lãnh Tiểu Dã không kịp nghĩ gì, mạng người quan trọng, nên đương nhiên phải cứu An Nhạc trước.

cô xoay ngườu chạy về phía An Nhạc, nhìn mọi người con đứng một chỗ, cô liền mắng ra tiếng, "Nhìn cái gì, không tới đây giúp, đưa anh ta đi bệnh viện!"

Bọn cận vệ đều nhìn về Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, khẽ giơ cằm lên, bọn cần vệ lập tức xông tới, nâng An Nhạc lên, bước nhanh ra khỏi phòn.

Lãnh Tiểu Dã đuổi theo, nhưng vừa chạy tới cửa, đã bị một bàn tay bắt lại.
Bình Luận (0)
Comment