Nhưng bà ta còn chưa nói xong, mẹ Thẩm đã chạy đến. Thấy nhiều người bắt nạt con gái rượu của mình như vậy, nhất là khi thấy vành mắt con gái đỏ hoe, ra vẻ bị oan ức lắm, mẹ Thẩm càng thêm tức giận.
"Tôi khinh! Chị dâu cả, chị là trưởng bối, đúng là không cần mặt mũi nữa rồi. Tối qua chị đến nhà tôi, cả nhà đều nhìn thấy, những lời chị nói tôi vẫn có thể nhắc lại cho chị nghe đấy. Sao nào? Lấy được tiền rồi, muốn đổ hết lên đầu con gái tôi à? Không có cửa đâu. Mười tệ này tôi không tiếc, nhưng dù sao cũng là bà nội cho cháu gái, chuyện này không có gì sai cả.
"Nhưng chị không nên, không bao giờ nên tính kế tiền của mẹ. Mẹ vẫn còn sống sờ sờ ra đây mà chị đã ăn chia khó coi như vậy, nếu mẹ mất đi rồi, có phải chị cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với mấy anh em, không qua lại với nhau nữa không?"
Mẹ Thẩm nói một tràng, những người có mặt đều im lặng.
"Mẹ, đừng nói nữa, vì để bà nội sống tốt hơn ở nhà bác cả, chúng ta đừng truy cứu nữa được không ạ? Mẹ xem, bây giờ bác dâu Cả không thừa nhận chuyện này, ai biết sau này bác ấy có đối xử với bà nội tệ hơn không? Thôi, bỏ đi."
"Con ranh con này nói gì vậy? Cái gì mà tôi đối xử với bà cụ không tốt?" Lưu Tú Anh vốn là người sĩ diện, lại sợ trong thôn đồn đại bà ta hà khắc với mẹ chồng, lúc này bà ta tức giận đến mức đứng ra mắng.
Thẩm Nghiên không thèm để ý đến bà ta, mà nhìn bà Thẩm: "Bà nội, cháu biết bà thương cháu nhất mà, hôm qua lúc bà cho cháu tiền, chắc chắn là thật lòng muốn cho cháu, cháu biết tấm lòng của bà, là cháu hiểu lầm bà rồi. Là bác dâu Cả cố ý phá hoại quan hệ giữa chúng ta, cháu đều hiểu cả."
Mười tệ này, Thẩm Nghiên muốn chính là bà Thẩm tin rằng cô không lấy số tiền này.
Chỉ cần bà Thẩm tin tưởng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nhất là, Thẩm Nghiên biết bà Thẩm cũng là người sĩ diện, cô khen bà ấy trước mặt bao nhiêu người như vậy, trong lòng bà Thẩm chắc chắn sẽ thấy ấm áp. Dù lúc này bà ấy không nhớ ra, nhưng sau này nghĩ lại, chắc chắn sẽ biết chuyện này là do con dâu mình làm.