"A? Vậy à? Thế cũng tốt, anh cũng lâu rồi chưa tắm rửa, tắm một cái cho thoải mái, nhưng phải tránh vết thương ra nhé."
Thẩm Nghiên không mảy may nghi ngờ, thật sự tiếp lời anh, chỉ sợ người đàn ông này lại nhắc đến chuyện sáng nay.
Cuộc đối thoại của hai người khiến Trần Bình ngơ ngác.
Vậy là không ai quan tâm đến cậu ta sao?
Thẩm Nghiên không để ý đến Trần Bình, đặt túi sủi cảo mua về lên bàn, rồi gọi hai người lấy bát, bắt đầu ăn sáng.
Vì chuyện sáng nay, bây giờ cô chỉ muốn ăn sáng thật nhanh, rồi rời khỏi bệnh viện sớm một chút.
Nhưng cũng vì chột dạ, nên thái độ của cô đối với Lục Tuân có chút vâng dạ, chỉ sợ anh tính sổ với mình. Người đàn ông này lúc này khiến cô có cảm giác rất nguy hiểm.
Lục Tuân là người trong cuộc, tự nhiên cảm nhận được điều đó. Trần Bình đứng bên cạnh làm bóng đèn cũng cảm nhận được, lại nhìn dáng vẻ vênh váo của đoàn trưởng nhà mình, cậu thấy bất bình thay cho Thẩm Nghiên.
Một cô gái tốt như vậy, sao lại tìm phải một tên mặt lạnh như Diêm Vương thế này, ngoài gương mặt đẹp trai ra thì còn gì nữa? Cứ suốt ngày lạnh lùng, chẳng mấy cô gái dám nhìn thẳng vào mặt anh ta!
Chị dâu thật sự vất vả quá!
Nhưng Lục Tuân thật sự không nhắc đến chuyện sáng nay, ung dung hưởng thụ sự chăm sóc tận tình của Thẩm Nghiên. Ở góc khuất mà người khác không nhìn thấy, khóe môi anh đã cong lên từ lâu.
Ăn sáng xong, Trần Bình đi dọn dẹp, Thẩm Nghiên liền nói: "Em đi mua ít nguyên liệu hầm canh, trưa nay uống canh bồi bổ."
"Được, anh đợi em."
Trần Bình rõ ràng cảm nhận được không khí ngọt ngào giữa hai người.