Lục Tuân nhìn đồng hồ, anh cũng đang thắc mắc, lẽ ra Thẩm Nghiên đã đến rồi chứ. Anh chủ yếu là lo lắng Thẩm Nghiên có gặp phải chuyện gì khó giải quyết không, nên cứ cau mày mãi.
Thấy đã mười hai giờ rồi mà cô vẫn chưa đến, anh liền gọi Trần Bình.
"Đẩy tôi đến nhà khách, đến xem Thẩm Nghiên có ở đó không."
Bây giờ chân anh bất tiện, muốn đi đâu cũng phải nhờ người khác đẩy.
Vừa nghe nói là chuyện của Thẩm Nghiên, Trần Bình cũng không dám chậm trễ, đẩy xe lăn đến ngay. Lục Cẩn Dương cũng lon ton chạy theo sau.
Sau đó, cả đám người đến nhà khách của quân khu.
Nhưng đến nơi mới biết, Thẩm Nghiên đã ra ngoài từ sớm, không có ở đó.
Lúc này, sắc mặt Lục Tuân càng thêm u ám. Sau khi hỏi cô gái lễ tân giờ Thẩm Nghiên ra ngoài, Lục Tuân liền bảo Trần Bình đẩy anh ra ngoài. Có lúc, Thẩm Nghiên đi chợ sẽ thích đến mấy khu chợ đen mua đồ, không biết có phải gặp chuyện gì không.
Thế là cả đám người vội vàng rời đi. Nhưng khi đi ngang qua nhà hàng quốc doanh, cậu bé Lục Cẩn Dương đang ngó nghiêng xung quanh bỗng nhìn thấy Thẩm Nghiên, liền vội vàng kéo tay Lục Tuân, hét lớn: "Tiểu thúc thúc, chú xem, tiểu thẩm thẩm kia kìa!"
Nghe thấy vậy, Lục Tuân theo bản năng nhìn theo hướng cậu bé chỉ, rồi nhìn thấy cảnh Thẩm Nghiên đang ngồi trong góc nhà hàng quốc doanh, cười nói vui vẻ với người khác.
Trong lòng anh vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy giọng nói trẻ con của Lục Cẩn Dương: "Bên cạnh tiểu thẩm thẩm còn có một người đàn ông..." và một người phụ nữ.
Cậu bé vừa nói vừa định vào chào hỏi Thẩm Nghiên, nhưng bị bàn tay to lớn của Lục Tuân kéo lại.
Lúc này, anh không còn tâm trạng nghe tiếp nữa. Anh nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy Thẩm Nghiên đang nói chuyện với một người đàn ông. Vừa hay người đàn ông này lại nghiêng mặt về phía anh, có thể thấy người đàn ông này có gương mặt trai đểu, nhìn là biết không phải người tốt!
Họ đều vô thức bỏ qua cô gái khác đang ngồi cùng bàn...