"Thỏ béo, cảm ơn em nhé!" Thẩm Nghiên nói xong còn ngồi xổm xuống xoa đầu nó.
Chắc là do vừa rồi ngồi xổm quá lâu, lúc này chân có hơi tê.
Ba Thẩm đã vạch cỏ trong gùi ra, cẩn thận đặt củ nhân sâm vào, rồi lại lấy cỏ che lại.
Như vậy, nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là một gùi cỏ lợn, không có gì đặc biệt.
Thẩm Nghiên nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, nhìn con thỏ đang mở to mắt, rõ ràng là còn muốn ăn cà rốt.
Cô liền đưa hai củ còn lại cho nó.
Thấy con thỏ quay người bỏ đi, Thẩm Nghiên còn tưởng nó đã hoàn thành nhiệm vụ, bỏ đi rồi.
Nào ngờ lại thấy con thỏ này rất thông minh, giấu củ cà rốt vào trong cái hố mà nó đã đào sẵn.
Thẩm Nghiên: "..."
Con thỏ này còn biết tích trữ đồ ăn sao?
Cũng thật thông minh.
Nhìn thấy con thỏ giấu cà rốt xong, lại quay người trở về, Thẩm Nghiên không khỏi trêu chọc: "Em còn lo lắng sau này không có cà rốt ăn sao? Nếu không có cà rốt thì đến tìm chị nhé! Cà rốt trong nhà chị cho em ăn tùy thích, còn có rất nhiều rau nữa."
Thẩm Nghiên cảm thấy, chỉ bằng hai củ nhân sâm mà con thỏ này tặng, cho nó ăn bao nhiêu cà rốt cũng được.
Chỉ là Thẩm Nghiên không biết, những lời mình nói với nó lúc này, thật sự đã bị người ta để tâm.