Mười giờ đêm, Đồng Xuân Hiểu và biên tập ăn cơm xong trở lại khách sạn, nhớ tới chưa gọi điện cho Tưởng Văn Tuấn một ngày rồi, thế là gọi điện qua, thuận tiện nói cho hắn biết tin em họ mình đã kết hôn. Mức độ giật mình của Tưởng Văn Tuấn không kém các cô: "Sao lại đột nhiên như vậy? Trước kia chẳng nghe em nhắc đến chút nào cả."
Đồng Xuân Hiểu giải thích: "Nó cưới chui với Hứa Lâm Lang, bọn em cũng mới biết tin từ hôm qua, sáng hôm nay đã bị đón tới thành phố T tham gia hôn lễ rồi."
Tưởng Văn Tuấn lập tức hỏi: "Em nói là con gái của Hứa Thế An – Hứa Lâm Lang?"
Đồng Xuân Hiểu nói đúng vậy.
Tưởng Văn Tuấn bị giật mình, nửa ngày mới hâm mộ nói: "Em họ của em là được gả vào hào môn nha! Đúng là may mắn."
Đồng Xuân Hiểu cười nói: "Hào môn gì chứ, người ta rất bình dị gần gũi, đối xử với chú thím em cũng rất khách khí chu đáo."
Đúng là khách khí chu đáo, hôm sau, ăn điểm xong, Hứa Thế An lại an bài lái xe đưa thông gia trở về. Sau khi tới Hy Trấn, lái xe lại mở cốp xe, lấy ra một rương rượu Mao Đài và một rương rượu ngoại, nói là chủ tịch biếu ông thông gia, quà của Chu Dư Phương là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, Đồng Xuân Hiểu là một túi xách của hãng nổi tiếng, Đồng Tịch là một vòng cổ bạch kim.
Đồng Kiến Văn tuy là thầy giáo ở trấn trên, nhưng lại không thiếu phẩm chất ngông nghênh của phần tử trí thức, kiên quyết không chịu nhận quà biếu. Lái xe khuyên đổ cả mồ hôi, trưng ra khuôn mặt tươi cười mãi: "Boss đã dặn dò, nếu ngài không nhận thì cháu không thể báo cáo kết quả công tá với boss được."
Đồng Kiến Văn không muốn lái xe khó xử, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhận lễ vật, nhưng trong lòng lại không biết có tư vị gì. Dòng dõi cách nhau quá lớn, thật sự có cảm giác khó nói thành lời.
Thôn trấn không lớn, nhà họ Hứa lại phái xe cao cấp tới đưa đón hai lần, việc vui của nhà họ Đồng rất nhanh được đồn khắp làng. Hôm đó hàng xóm láng giềng và đồng nghiệp tới chúc mừng nối liền không dứt, Tưởng Văn Tuấn cũng tới chúc mừng, còn mang tới một phần tiền biếu rất nặng của Thẩm Hi Quyền.
Đồng Kiến Văn nhận tiền biếu của hàng xóm và đồng nghiệp, đương nhiên muốn mời khách cảm ơn. Tưởng Văn Tuấn đề nghị bày tiệc ở khách sạn làng du lịch Hy Hồ, bởi quan hệ của Thẩm Hi Quyền, rượu và thức ăn đều có thể giảm giá, hơn nữa trước mắt, khách sạn làng du lịch tuyệt đối là khách sạn xa hoa nhất trong trấn.
Đồng Kiến Văn giao việc này cho Tưởng Văn Tuấn sắp xếp. Hiệu quả làm việc của hắn cực cao, ngày hôm sau đã đặt tiệc xong.
Theo thôn trấn tới Hy Hồ, đi bộ cũng chỉ mất hai mươi phút. Bình thường cuộc sống của Đồng Tịch chỉ quanh quẩn ở hai nơi, trong thời kỳ xây dựng làng du lịch, cô chưa tới đó được một lần. Khi đi trên con đê cạnh hồ, rõ ràng phát hiện những cây dương trước đó đã đổi thành những cây phượng to lớn, hoa nở xán lạn như ngọn lửa đỏ, nở rất nhiệt liệt, khí thế hừng hực, đi sâu vào bên trong là từng mảng từng mảng trân châu mai, từ xa nhìn lại trông như là một biển tuyết tỏa hương thơm mát.
Nhà họ Đồng không có họ hàng gì, họ hàng bên Chu Dư Phương cũng ít, thêm vào hàng xóm đồng nghiệp cũng chỉ tổng cộng sáu bàn ăn. Trong bữa tiệc, Đồng Tịch lâu rồi mới nhìn thấy Thẩm Hi Quyền. Do bận việc khai trương làng du lịch nên anh gầy hơn trước, nhưng trông càng thêm nhanh nhẹn, tiêu sái anh tuấn.
Kết thúc bữa tiệc, Thẩm Hi Quyền mời mọi người tham quan làng du lịch. Mỗi biệt thự kiểu Trung Quốc cổ đại dùng rừng trúc và cây lớn tạo thành khu vực độc lập, dùng thực vật và núi đá tạo cảnh, tại dùng tài nguyên tự nhiên của Hy Hồ, toàn bộ làng du lịch trông như thế ngoại đào nguyên. Tuy rằng là sau giữa trưa, đi dưới bóng cây đã có chút gió lạnh thoảng qua, không khí thuần khiết mang theo hương vị ngọt ngào.
Bên ngoài có thể câu cá hoặc chơi du thuyền ở Hy Hồ, bên trong có các phương tiện giải trí nghỉ ngơi tiện lợi. Mọi người thấy đều khen kiến trúc làng du lịch này đẹp đẽ.
Đồng Kiến Văn nói nhỏ với Chu Dư Phương: "Bảo chúng ta tới đây làm tiệc rượu, tương đương với quảng bá một lần cho làng du lịch."
Chu Dư Phương cười: "Người ta đúng là thông minh, ông còn luôn bảo cậu ta làm việc không đàng hoàng."
"Ban đầu tôi cũng là nộ kỳ bất tranh, tiếc nó thông minh nhưng không dùng vào việc học tập, không biết gì mà học đòi kinh doanh, bây giờ phát hiện, có lẽ nó không đọc sách là đúng, nó trời sinh là người làm kinh doanh. Bà nhìn Đồng Hâm xem, thành thật chăm chỉ học tập, bây giờ vẫn còn phải trả góp nhà, nếu không có chúng ta giúp đỡ, chẳng biết khi nào mới mua được nhà nữa?"
Chu Dư Phương có tính cách lạc quan hiền hòa, cười hì hì nói: "Người nào có số của người đó, Đồng Hâm của chúng ta còn cưới được người vợ tốt nữa nè."
Nói đến hôn sự của Đồng Hâm, Đồng Kiến Văn lại bắt đầu quan tâm tới Đồng Xuân Hiểu, bởi vì hai ngày sau, Tưởng Văn Tuấn phải về thành phố T. Tuy rằng cách Hy Trấn không xa nhưng dù sao cũng là đất khách. Ông lo đêm dài lắm mộng, sợ ra biến cố gì, nên trong lòng rất lo lắng.
Vừa hay Xuân Hiểu và Tưởng Văn Tuấn đều ở bên người, Đồng Kiến Văn nói: "Hay các cháu đăng ký kết hôn trước, lễ cưới thì tổ chức sau."
Tưởng Văn Tuấn cười nhìn Đồng Xuân Hiểu nói: "Cháu thì không có vấn đề gì."
Hai người đều sắp tới mốc ba mươi tuổi, kết hôn cũng là chuyện nước chảy thành sông, Đồng Xuân Hiểu không muốn khiến chú phải lo lắng về mình nên gật đầu đồng ý: "Tuần sau cháu đưa Đồng Tịch lên thành phố học thêm, tranh thủ thời gian đăng ký luôn."
Đồng Kiến Văn mừng ra mặt, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng bỏ xuống.
Sau khi trở về từ làng du lịch thì trời bỗng mưa to.
Mưa tạnh, Đồng Tịch ở trong sân cắt bỏ những cành hoa nát, Đồng Xuân Hiểu ở trên lầu gọi cô: "Thất Thất, điện thoại của em nè."
Đồng Tịch chạy vội lên lầu, nhận điện thoại, thấy tên xuất hiện trên màn hình thì ngây ra hai giây mới ấn nút trả lời.
"Anh là Nhiếp Tu."
Quả nhiên là anh. Nghe giọng của anh, Đồng Tịch nói một tiếng "Chào anh" xong không biết nói gì tiếp theo, vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc, còn có một chút bối rối, tim đập rất nhanh, không biết do khẩn trương hay là vì vừa mới chạy từ dưới lên trên lầu.
"Em nhớ Mạc Đan không? Cậu ấy muốn tới Hy Trấn vẽ phong cảnh."
Đồng Tịch vội trả lời: "Đương nhiên nhớ ạ, khi nào chị ấy tới? Anh bảo chị ấy tới tìm em, nhà chú em rất lớn, chị ấy có thể ở chỗ em."
"Không cần đâu, cậu ấy ở tại nhà cũ của bà ngoại anh."
Đồng Tịch nhớ tới lần trước Mạc Đan đã giúp mình nhận nuôi mèo con, mình cần phải hiếu khách, thế là nói: "Vậy em đến chỗ chị ấy chơi."
Nhiếp Tu nói: "Nhà thứ nhất ở phía Nam ngõ Cò Trắng, bên trong trồng cây lựu, cũng có thể thấy được từ ngoài tường."
"Vâng vâng, em biết mà."
Cúp điện thoại, Đồng Tịch lập tức cầm kéo cắt hơn mười chùm nho trên cây rồi chạy tới phòng bếp cầm bảy tám quả trứng vịt muối, còn có đài sen mới mua buổi sáng, để tất cả vào trong rổ rồi lập tức tới tìm Mạc Đan.
Thôn trấn không lớn, đi bộ mười phút đã tới nhà bà ngoại của Nhiếp Tu, giống tổ trạch nhà cô, cũng là kiến trúc bốn phía là nước, nhưng nhìn từ bên ngoài thì càng cổ xưa hơn.
Đồng Tịch gõ cửa, lát sau cửa lớn kẽo kẹt mở ra.
Thấy người trong cửa, cô ngây ra.
Nghe ý tứ của lời nói của Nhiếp Tu thì là Mạc Đan tới một mình, giờ bỗng nhìn thấy anh đứng trước mặt mình, Đồng Tịch giật mình, tim đập bình bịch, thế nên khi nói ra lời cũng hơi lắp bắp: "Anh, anh cũng tới rồi à?"
Nhiếp Tu nhìn cô không chuyển mắt, nói: "Anh chưa nói là anh không tới."
Ngày hè trời mưa nhiều nước, mới mưa mấy trận mà nước lên không ít, ban đầu phải xuống năm bậc thềm mới tới nước, hiện tại chỉ cần hai bậc thềm. Cầu vồng sau mưa rất đẹp, nửa bên bầu trời đều là màu sắc tươi đẹp diễm lệ, hồng xen lẫn tím.
Đây là thời khắc đẹp nhất ở mùa hè của Hy Trấn. Trước mặt anh là cô gái xinh đẹp nhất trấn, cô mặc một chiếc váy sát nách, mái tóc ánh vàng dưới ánh mặt trời, ánh mắt đẹp như lưu ly, ánh sao vui vẻ trong đó như ẩn như hiện.
"Anh cũng tới rồi." Mạc Phỉ cười hì hì từ phía sau Nhiếp Tu đi ra.
Đồng Tịch giật mình đỏ mặt, vội tránh đi ánh mắt Nhiếp Tu, quay đầu hỏi anh ta: "Các anh tới lúc nào thế?"
Mạc Phỉ lải nhải nói: "Sau giữa trưa đã tới rồi, quét dọn vệ sinh xong mới xong. Em trông được không, không nhìn ra được là phòng bỏ trống vài năm đâu nhỉ."
Đồng Tịch đánh giá đình viện dưới ánh mặt trời, cười khanh khách lắc đầu: "Không nhìn ra được."
Cây lựu cạnh tường ra rất nhiều quả, mỗi khi đến cuối hè, Đồng Tịch đều có thể thấy rất nhiều quả lựu hồng hồng trĩu xuống từ bên ngoài tường.
Đồng Tịch hỏi: "Chị Mạc Đan đâu?
Mạc Phỉ nói: "Chị ấy vừa đi tắm."
Mạc Phỉ kéo ghế ra mời Đồng Tịch ngồi. Đồng Tịch đặt giỏ trong tay lên bàn: "Nếu biết trước là các anh cũng ở đây thì em đã cầm nhiều nho hơn đến rồi. Đây là trứng vịt, thím em làm cháo trắng rất ngon đấy."
Khi nói chuyện, Mạc Đan từ phòng tắm bước ra, tóc đen rối tung do mới tắm, vừa dài vừa thẳng. Mặc dù tóc Đồng Tịch cũng dài nhưng không bóng mượt như sa tanh giống như Mạc Đan, tóc cô như dòng chảy gợn sóng hơi phồng.
Nhà ở Hy Trấn đều gần nước, cửa trước sau đều mở, nam bắc thông nhau mang theo gió có chứa hơi nước, ngồi ở phòng ngoài có gió lạnh phơ phất như thế, còn thoải mái hơn so với điều hòa.
Bốn người ngồi quanh bàn trong sân. Nhiếp Tu pha một bình trà Long Tỉnh mang từ trong nhà tới, chỉ trong giây lát, hương trà tỏa ra khắp sân nhỏ dưới ánh mặt trời.
Nhà ở đây tuy rằng bỏ trống đã lâu nhưng vì thỉnh thoảng cũng có họ hàng tới quản lý nên không cần dọn dẹp nhiều đã có thể ở rồi, chỉ là chưa có đầy đủ đồ đạc. Khi Nhiếp Tu đến mang theo một rương đồ, chẳng khác gì so với chuyển nhà.
Giang Nhược Hạm không hiểu, nói: "Mạc Đan muốn tới vẽ phong cảnh, con đưa chìa khóa cho Mạc Phỉ, bảo chị em nó tự đi là được mà, sao con phải đi cùng."
Nhiếp Tu không nói mục đích thật cho bố mẹ nhưng vẫn chưa giấu giếm Mạc Phỉ.
Phản ứng của Mạc Phỉ không khác lắm so với Phó Hành Tri, rất khiếp sợ, nhưng không mất lý trí mà hỏi một vấn đề rất đứng đắn: "Cô ấy có bạn trai chưa?"
Nhiếp Tu rất khẳng định bảo là không có. Mạc Phỉ còn tưởng rằng anh đã từng hỏi rồi mới biết, kết quả vị đại thần này bảo rằng bản thân căn bản là chưa hỏi.
Mạc Phỉ vô cùng cạn lời, bứt tóc, nói: "Cậu không hỏi sao biết? Đồng Tịch xinh đẹp như vậy, tớ đoán tám chín phần mười là có bạn trai rồi."
Nhiếp Tu tỏ ra định liệu trước: "Tớ và cô ấy ở cạnh nhau khoảng năm tiếng rưỡi, di động của cô ấy chẳng vang lên lần nào. Nếu quả thật có bạn trai, thời gian dài như vậy thì cũng phải gọi điện hay nhắn tin chứ."
"Cũng có thể là bạn trai cô ấy có việc, không rảnh gọi."
"Vấn đề là, toàn bộ thời gian ấy, cô ấy chẳng cầm di động lên xem lần nào. Nếu thật có người yêu, không có việc gì cũng phải liếc nhìn di động, sợ sẽ bỏ qua tin tức gì." Nhiếp Tu khẽ nâng cằm, khẽ nở nụ cười với Mạc Phỉ: "Ví dụ như cậu lúc chưa thất tình, lúc tắm rửa còn bọc cả di động vào túi ni lông cầm vào phòng tắm."
Mạc Phỉ: "..."
Nhiếp Tu vỗ vỗ vai anh ta, nói chắc chắn: "Không cần hoài nghi trực giác của tớ."
Vì lẽ đó, khi Đồng Tịch nói chuyện với bọn họ, Mạc Phỉ đã đặc biệt chú ý xem cô gái này có điện thoại gọi tới không. Tuy rằng sức quan sát và phán đoán của Nhiếp Tu ít khi sai lầm, nhưng Mạc Phỉ đối vưới suy luận này của anh ta vẫn tỏ vẻ ngoài nghi.
Đang suy nghĩ thì điện thoại của Đồng Tịch vang lên, Mạc Phỉ lập tức dựng cả lỗ tai lên. Đáng tiếc là, cuộc gọi này là từ Đồng Xuân Hiểu, hỏi Đồng Tịch ở đâu, sao chưa về ăn cơm chiều.
Đồng Tịch bảo là sẽ lập tức về rồi cúp điện thoại, thuận tiện mời ba người tới nhà mình ăn cơm.
Đột nhiên tới trước bữa ăn, chắc chắn sẽ khiến chủ nhà không kịp chuẩn bị, khiến người ta luống cuống tay chân tiếp đãi mình khong phải là hành động lễ phép. Nhiếp Tu cảm ơn lời mời của cô, muốn đưa cô về.
Đồng Tịch không nhịn được cười: "Không cần đâu, em rất quen thuộc nơi này, mỗi khi tan trường đều đi qua mà."
Nhiếp Tu sửa miệng nói: "Mẹ anh bảo anh tới thăm hỏi chú Đồng."
Đồng Tịch thật có lỗi nói: "Chú em đưa thím về nhà mẹ đẻ, mấy ngày nay đều không ở nhà, chờ chú ấy trở về thì em sẽ chuyển lời."
Nhiếp Tu lại sửa miệng lần nữa: "Anh đi tản bộ."
Hai người ra khỏi nhà tới ngõ Cò Trắng, Nhiếp Tu đi rất chậm, Đồng Tịch lại ngại không dám giục anh. Rõ ràng chân dài như thế mà, sao đi chậm như vậy nhỉ.
Tới trước cầu đá, Nhiếp Tu bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh nhớ là ngày đó có người gọi em, hình như không phải gọi bằng tên hiện tại."
Ngữ khí của anh có chút không xác định, dù sao đã rất lâu rồi, trí nhớ mơ hồ. Nhưng Đồng Tịch vẫn rất kinh ngạc vì anh còn nhớ được: "Người nhà em gọi nhũ danh của em là Thất Thất."
"Em sinh vào Thất tịch hả?"
"Sao anh biết?"
"Rõ ràng mà, em tên Tịch, nhũ danh là Thất Thất."
"Anh thông minh quá."
Nhiếp Tu gật đầu: "Đúng vậy. Mọi người đều nói như vậy."
Đồng Tịch buồn cười, cười nói: "Lát nữa cơm sẽ nguội rồi. Em đi trước nhé."
Nhiếp Tu đứng dưới cây đa mà sáu năm trước anh đã từng đứng đó, nhìn theo bóng lưng Đồng Tịch biến mất ở bên kia cầu, giống như cảnh tượng tái hiện lại từ bốn năm trước vậy.
Anh nghĩ, cô và anh có duyên như vậy, vận mệnh đã quyết định cô là cô gái của anh rồi.
m@