Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 21

Diệp Vô Tuyết đâu có ngờ Bùi Lệnh lại đột nhiên áp sát mình, còn thò tay vào trong áo bóp vú mình một cách không kiêng nể như vậy.

Đây là hành vi mà Bùi Lệnh hay làm với cậu trong mộng cảnh.

“Huynh nói bậy bạ gì đó?” Chú ý tới hai kẻ vụng trộm trước mặt, Diệp Vô Tuyết đè thấp giọng xuống, cậu giơ khuỷu tay huých ngực Bùi Lệnh, muốn đẩy hắn ra: “Còn chen về phía trước nữa ta sẽ ngã mất.”

Bùi Lệnh không có ý định dừng lại, một tay hắn giữ chặt eo Diệp Vô Tuyết, tay kia ôm lấy bầu ngực gần như bị băng vải buộc phẳng.

Diệp Vô Tuyết ngày nào cũng quấn chặt ngực như vậy, cậu sợ bị người khác phát hiện ra mình có một cặp vú không giống người thường.

Bùi Lệnh nói: “Ta nhớ mình đã từng nếm thử nó.”

Diệp Vô Tuyết đã tận lực không nhắc tới những chuyện xảy ra trong mộng, nhưng cố tình lúc này Bùi Lệnh lại chủ động đề cập tới.

Đằng trước vang lên tiếng bú nút chùn chụt, kèm theo những tiếng thở dài thỏa mãn và những tiếng rên rỉ khe khẽ, chắn hẳn đã được bú sữa như ý muốn.

Những tiếng động đó càng nghe càng thấy tục tĩu dâm loạn, Diệp Vô Tuyết nghe mà mặt mũi nóng bừng, cảnh tượng cậu làm nhũ nương banh rộng cổ áo cho Bùi Lệnh bú sữa ở trong mộng lần lượt hiện ra trước mắt, rõ ràng tất cả đều là những ảo giác giả dối do Mộng Yểm tạo ra, thế nhưng ngực của cậu lại căng trướng khó chịu.

Diệp Vô Tuyết vội nói: “Đó chỉ là mộng cảnh, không phải sự thật! Sao ta có thể có…”

Ngón tay Bùi Lệnh vân vê núm vú vểnh cao của cậu, nhỏ giọng nói: “Ai nói không thể là thật.”

Diệp Vô Tuyết chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt, như thể trong nháy mắt đó hình bóng của Bùi Lệnh kiếp trước và hình bóng của Bùi Lệnh bây giờ chồng lên nhau.

Bọn họ càng nhỏ nhẹ dịu dàng, thì càng khiến người ta sợ hãi.

Bùi Lệnh cởi băng vải buộc ngực của Diệp Vô Tuyết ra, băng vải rơi xuống xếp chồng trên eo cậu, hai bầu vú mềm mại không thể che giấu được nữa độn lên ngực áo hai khối thịt tròn trịa.

Diệp Vô Tuyết vẫn chưa thích ứng được với cảm giác nặng trĩu trước ngực, cậu túm chặt cổ áo muốn che lại, nhưng Bùi Lệnh lại từng bước ép sát, nhốt cậu vào khoảng không gian chật hẹp giữa cơ thể hắn và bức tượng.

Hắn giật phăng cổ áo cậu ra, bộ ngực đầy đặn dưới xương quai xanh khẽ run lên, giống như bạch ngọc phát sáng trong đêm tối, hình dáng quá mức tròn trịa của nó khiến người ta chỉ muốn bóp nát nó.

Diệp Vô Tuyết không hiểu tại sao Bùi Lệnh lại đột nhiên phát điên giật áo cậu ra, lẽ nào mê độc lại tái phát rồi? Sớm không tái muộn không tái, lại cứ nhằm vào lúc này tái phát.

Diệp Vô Tuyết bất đắc dĩ nói: “Huynh không thể nhịn được sao? Phải làm ngay bây giờ à.”

Cậu có chút bực tức, nhưng bên ngoài vẫn còn hai kẻ kia, cậu đành phải đè thấp giọng, những lời này nghe vào không có chút sức lực nào, mà giống như hờn trách hơn.

Diệp Vô Tuyết không có ý định đẩy hắn ra, mặc cho áo mình bị tụt xuống khuỷu tay, cặp vú trắng nõn lộ hết ra ngoài, trong lòng cậu không tình không nguyện, nhưng biết mình đuối lý nên chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Bất tri bất giác Diệp Vô Tuyết đã dần chấp nhận làm những chuyện này với Bùi Lệnh, nhưng cậu vẫn không hài lòng nói: “Huynh chờ chút đi…đợi bọn họ rời đi đã…”

Những lời này rơi vào tai Bùi Lệnh, thì chính là Diệp Vô Tuyết đã muốn mà còn ra vẻ.

Khi nhìn thấy bộ ngực của Diệp Vô Tuyết, tâm trạng buồn bực cả ngày hôm nay của hắn cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

Hắn đã biết rõ bản tính lẳng lơ của Diệp Vô Tuyết, nhưng hắn đâu có ngờ Diệp Vô Tuyết lại đói khát đến nỗi đi quyến rũ đàn ông ngay trong lúc đang nghỉ ngơi ở quán trọ.

Sáng sớm vừa thức dậy còn giấu đầu lòi đuôi hỏi hắn có nghe thấy tiếng gì không, chỉ cần nhìn gương mặt đó của Diệp Vô Tuyết, thì hắn đã biết chắc chắn tối qua Diệp Vô Tuyết đã gặp được người cậu muốn gặp.

Cái người mà Diệp Vô Tuyết luôn muốn nhìn thấy từ trên người hắn.

Mỗi lần Diệp Vô Tuyết muốn tìm kiếm thứ gì đó ở trên người hắn, thỉnh thoảng cậu sẽ không giấu giếm được, ánh mắt mong chờ đó khiến Bùi Lệnh buồn bực vô cùng, hắn hận không thể móc mắt của Diệp Vô Tuyết ra ngay lập tức, nhưng hắn lại chẳng biết làm sao với cơn thịnh nộ khó mà kiềm chế trong lòng.

Cho dù hắn ngứa mắt vẻ phóng đãng của Diệp Vô Tuyết, thì hắn cũng không nên để mình sa vào vũng lầy theo Diệp Vô Tuyết.

Hắn khó khăn lắm mới đi được tới hiện tại, lẽ ra hắn không nên vì Diệp Vô Tuyết mà xuất hiện bất kỳ biến số nào.

Thế nhưng sau mỗi lần mâu thuẫn rối rắm, hắn sẽ luôn chọn bắt lấy Diệp Vô Tuyết.

Bấy giờ hắn cuối cùng cũng có cơ hội kéo áo Diệp Vô Tuyết xuống, cho dù nhìn thấy trên người Diệp Vô Tuyết phủ đầy dấu vết của một người khác, chứng minh Diệp Vô Tuyết không khác gì những kẻ yêu đương vụng trộm ngoài kia, thì Bùi Lệnh cũng sẽ không buông tha cho cậu.

Thế nhưng trên người Diệp Vô Tuyết chẳng có gì, bộ ngực trắng nõn sờ vào rất mềm mại, núm vú vừa bị hắn véo sưng lên, còn lại không hề có dấu vết của người khác.

Da thịt của Diệp Vô Tuyết rất dễ để lại dấu tích, Bùi Lệnh mỗi lần đều nhịn không được phải cắn phải giày vò cậu cho đến khi để lại những vết hằn thật sâu, nếu tối qua Diệp Vô Tuyết ở cùng với người đó, làm sao người đó có thể nhịn được?

Hắn nắn bóp hai bầu ngực múp thịt, đầu núm vú sưng tấy đỏ bừng, bầu vú căng phồng giống như khi sắp tiết ra sữa trong giấc mơ.

Pho tượng trong miếu có vấn đề, hương liệu trộn trong tượng đất có phần giống với mê độc mà Bùi Lệnh đã trúng phải ở Ngọc Hương Lâu.

Hương thơm này có thể kích dục, nhưng hai người đang vụng trộm ngoài kia lại cố ý quỳ lạy pho tượng, hiển nhiên có gì đó không hợp lý.

Nếu nói họ kính sợ pho tượng thì đã không chọn nơi này.

Mê độc mà Bùi Lệnh đã trúng lúc trước mạnh hơn mùi thơm trong tượng gấp trăm lần, nên khi hít phải hắn không có quá nhiều phản ứng, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Vô Tuyết tiếp xúc với nó, mùi hương xâm nhập vào cơ thể, sau khi độc phát tác, có lẽ cậu cũng sẽ giống như kẻ đang ngoại tình ngoài kia, cũng sẽ chảy ra sữa.

Mỗi khi nhắc đến chuyện trong mộng cảnh, Diệp Vô Tuyết sẽ tỏ ra kháng cự và căm tức, nếu cơ thể cậu vẫn rỉ sữa khi ở ngoài mộng cảnh, chắc chắc Diệp Vô Tuyết sẽ mang vẻ mặt không cam chịu mà siết chặt ngực mình lại, nhưng cặp vú căng trướng sẽ chịu không thấu, không tránh khỏi rỉ sữa ra ngoài.

Vừa nghĩ tới cảnh Diệp Vô Tuyết chảy sữa, khàn giọng bảo hắn đừng cắn nữa, thậm chí Bùi Lệnh còn muốn đẩy cậu vào bùn đất trong bức tượng, để cả người cậu thấm đẫm hương thơm, nếu như vậy, có lẽ Bùi Lệnh sẽ không nhịn nổi cắn đứt từng miếng thịt trắng tuyết trên người Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết không hề biết trong đầu Bùi Lệnh đã nghĩ cách xé nát cậu rồi nuốt chửng cậu, đầu v* đau nhức và tê cứng khiến cậu hoảng sợ, cảm giác ẩm ướt trên đầu v* vô cùng quen thuộc, như có thứ gì đó sắp trào ra khỏi đầu v* của cậu vậy.

Núm vú của cậu quá nhạy cảm, lúc này nó nóng hổi và sưng tấy, bất chợt nó rơi vào trong miệng Bùi Lệnh, Bùi Lệnh dùng lưỡi liếm vài giọt nước trắng đục chảy ra từ núm vú.

Tiếc là chỉ có một ít, vừa nếm được vị đã bị nuốt mất.

Bùi Lệnh ngước mắt nhìn Diệp Vô Tuyết, nói: “Còn chưa đủ.”

Diệp Vô Tuyết túm tóc Bùi Lệnh muốn kéo hắn ra, nhưng lại vô tình giật ra chiếc trâm búi tóc của Bùi Lệnh.

Trâm cài được làm bằng ngọc thạch bình thường, khi rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Hai người đang vui vẻ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền trở nên cảnh giác, người đàn ông đã cởi áo hét to về phía hai người đang trốn: “Ai đó?”

“Hình như, hình như sau bức tượng có người.”

Người đàn ông nghi ngờ không chắc chắn, gã mượn ánh sáng le lói của sao trời cẩn thận phân biệt, đúng là bức tượng có hơi khác trước, ắt hẳn có người đang trốn sau bức tượng.

Sau khi gã đàn ông mặc quần áo vào cho người phụ nữ, gã cố ý nói: “Giờ này rồi làm gì có ai tới đây, chắc là mèo hoang chạy ngang qua làm vỡ thứ gì đó thôi.”

Người đàn ông ra hiệu cho đối phương im lặng, nhặt một thanh gỗ ở dưới đất lên, rón rén đi về phía bức tượng.

Gã đàn ông nếu có thể làm ra việc như dụ dỗ thê tử người khác thì đương nhiên lá gan cũng rất lớn, ỷ vào có vóc người cường tráng, bất kể là ai núp ở phía sau, gã cũng có thể đánh chết bằng một gậy.

Gã đã đi đến trước bức tượng, phía sau bức tượng thò ra một bàn chân, gã đàn ông hung ác vươn tay tóm lấy cổ chân của người đang ẩn nấp, khi gã định kéo người ra khỏi bức tượng, chưa kịp nhìn rõ bộ dạng của đối phương thì hai mắt của gã đột nhiên cay xè, đau đến nỗi gã phải bưng mắt nằm lăn lộ dưới đất, trước mặt chỉ còn bóng tối vô tận, gã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

“Lão Tam, đệ sao vậy!”

Người phụ nữ vội vàng chạy tới đỡ gã, nhưng đôi mắt của gã đàn ông đau nhức dữ dội, gã chẳng nghe lọt thứ gì, miệng liên tục la hét đau quá đau quá.

Người phụ nữ cũng không biết phải làm sao, ả bị bộ dạng nhếch nhác của gã dọa sợ, trong cơn hoảng loạn, ả ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, bấy giờ ả mới phát hiện ra lòng bàn tay của mình đã dính đầy máu, còn bàn tay phải của gã đàn ông đã bị chặt đứt.

Người phụ nữ hét lên sợ hãi, không dám đỡ gã nữa, ả đưa mắt nhìn về phía bức tượng, đột nhiên quỳ xuống khấu đầu trước bức tượng, trong miệng lẩm bẩm: “Xin Đại Tiên thứ tội, xin Đại Tiên thứ tội.”

Bùi Lệnh đứng sau bức tượng đang dùng tay áo lau vết máu trên lưỡi kiếm, hắn ra tay rất nhanh, khi Diệp Vô Tuyết phát giác có người muốn nắm lấy cổ chân mình, thì bàn tay đứt lìa của gã đàn ông đã nằm dưới chân cậu.

Kiếm quang lóe lên, mặt mày Bùi Lệnh lạnh tanh, không hề thấy một tia lệ khí ngoan độc nào, nhưng hắn đã hủy hai mắt và một tay của người ta.

Giả sử có Diệp Vô Tình ở đây, chắc chắn y sẽ nói Bùi Lệnh ra tay quá tàn nhẫn, đối phương chỉ là một phàm nhân, dạy gã một bài học để gã tránh xa là được rồi.

Nhưng điều khiến trái tim Diệp Vô Tuyết chấn động lại là một chuyện khác, Bùi Lệnh đứng sau lưng cậu đang tra kiếm vào vỏ rất giống với Bùi Lệnh mà cậu đã nhìn thấy trong gương.

Diệp Vô Tuyết luôn cho rằng Bùi Lệnh mà mình nhìn thấy trong gương thật hoang đường phi lý, chắc chắn không phải là Bùi Lệnh mà cậu quen biết, nhưng bây giờ cậu lại có hơi không chắc chắn.

Có lẽ Bùi Lệnh trong gương thực sự là Bùi Lệnh kiếp trước.

Có lẽ Bùi Lệnh chính là một người lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

Hắn không quan tâm đến sự sống chết của người khác, hắn chỉ quan tâm đến việc mình có bị Diệp Vô Tình ghét bỏ hay không, cho nên hắn mới luôn giả làm một chính nhân quân tử.

Diệp Vô Tuyết không khỏi lùi lại một bước, hình như cậu chưa từng thật sự nhìn thấu Bùi Lệnh.

Bức tượng phía sau đột nhiên sụp đổ, lớp sơn bên ngoài vỡ vụn, để lộ hình dáng bùn đất thô kệch bên trong.

Người phụ nữ đang quỳ lạy giật mình, ngơ ngác nhìn bức tượng vỡ vụn, một đám sinh vật sống lúc nhúc bay ra khỏi bùn đất.

Bùi Lệnh vươn tay nắm lấy cổ tay Diệp Vô Tuyết, hắn tiến lên một bước đổi chỗ cho Diệp Vô Tuyết, dang rộng hai cánh tay bảo vệ cậu trong lòng, bàn tay ấn chặt đầu của cậu, khiến cậu gần như không thở nổi.

Bùi Lệnh nói: “Nín thở, mùi hương này có vấn đề.”

Hắn nói trong vội vàng rồi cởi áo ngoài cuộn lại sau lưng, rất nhiều bóng đen bị hắn cuốn vào, nhưng vẫn có một số bay về phía hắn.

Những bóng đen đó giống như những con ong mật, khi chúng vỗ cánh sẽ rơi xuống bột phấn.

Rất giống bầy ong ăn tóc.

Vốn dĩ bùn đất trong bức tượng là hang ổ của chúng, nhưng lại bị Diệp Vô Tuyết vô tình xô ngã, khiến toàn bộ đàn ong ăn tóc sống trong ổ bay ra ngoài.

Bùi Lệnh kéo tay Diệp Vô Tuyết chạy khỏi ngôi miếu hoang, những con ong ăn tóc không đuổi theo mà bay vo ve xung quanh ngôi miếu.

Hai người đi mãi cho đến khi thấy một con suối nhỏ, Bùi Lệnh chợt thả tay Diệp Vô Tuyết ra, khàn giọng nói: “Lúc nãy trên người ta dính phải bột phấn, ta đi rửa sạch trước.”

Vừa rồi Bùi Lệnh đứng che trước mặt Diệp Vô Tuyết, chặn hầu hết cuộc tấn công của bầy ong ăn tóc, bột phấn đều dính hết lên lưng hắn.

Bột phấn có độc, chạm vào da sẽ có cảm giác đau rát như bị thiêu đốt, mà cơn đau này sẽ kéo dài hai ba ngày mới khỏi hẳn.

Không biết sau lưng Bùi Lệnh đã dính phải bao nhiêu.

—–

Tác giả:

Đại Bùi, Tiểu Bùi đều không phải kẻ tốt lành gì.

Ying Ying:

– Hắn chưa từng nói lời yêu cậu, nhưng tất cả hành động của hắn đã thay lời muốn nói.
Bình Luận (0)
Comment