Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 23

Vậy mà ảo cảnh của Mộng Yểm đã thành sự thật rồi.

Cậu ấn nhẹ ngón tay lên xung quanh núm vú sưng tấy, núm vú dính đầy sữa vểnh cao đầu, giống như có thứ gì sắp phun ra nhưng lại bị chặn trong lỗ núm.

đầu v* Diệp Vô Tuyết ngứa ngáy không thôi, hai bầu vú tích tụ sữa căng tròn, làn da vốn đã trắng nõn gần như trong suốt, chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể vắt ra sữa.

Diệp Vô Tuyết vẫn không dám tin ngực của mình lại có thể tiết ra sữa, cậu dùng tay bóp nhẹ bầu vú về phía đầu v*, đầu v* ngứa ran một trận, sau đó nước sữa trắng đục chảy ra khỏi đầu v*, dính hết lên tay Diệp Vô Tuyết.

Sau khi vắt sữa ra, cơn đau căng tức trước ngực mới dịu đi, nhưng Diệp Vô Tuyết không dám bóp vú mình nữa, cậu vội vàng buộc cặp vú khiến người ta khó chịu trên ngực mình lại.

Vì buộc quá chặt mà bộ ngực của cậu căng trướng đau nhức vô cùng, chưa kịp buộc chặt thì sữa đã chảy ra làm ướt áo.

Diệp Vô Tuyết cứ nghĩ mình đã giấu rất kỹ, chỉ cần mặc áo vào thì không ai nhìn ra cơ thể cậu có gì kỳ lạ, tuy nhiên, đôi gò bồng trước ngực lại không thể che giấu được.

Đương nhiên Diệp Vô Tuyết cũng không biết khi cậu cúi đầu chỉnh quần áo, Bùi Lệnh đã mở mắt từ lâu, thực ra Bùi Lệnh có khứu giác rất nhạy, ngực Diệp Vô Tuyết vừa chảy sữa thì hắn đã ngửi thấy mùi.

Hắn nhìn Diệp Vô Tuyết tự bóp bầu vú trắng nõn của mình, khi nhìn thấy dòng sữa chảy lênh láng trên mu bàn tay Diệp Vô Tuyết, hắn liền không thể bình tâm điều tức nữa.

Mỗi lần hắn liếc nhìn, vết thương trên lưng lại nóng rát hơn, thôi thúc hắn phải mau tỉnh lại, đừng để Diệp Vô Tuyết làm phân tâm nữa.

Thế nhưng Diệp Vô Tuyết rất đáng giận, cậu không biết xấu hổ mà đi vắt sữa trước mặt hắn, rành rành là đang cố ý quyến rũ hắn.

“Bùi Lệnh, vết thương ở lưng huynh thế nào rồi?”

Diệp Vô Tuyết xoay người lại gần, bộ ngực căng phồng như muốn dán lên cánh tay Bùi Lệnh, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn một bộ lo lắng, như thể cậu chỉ quan tâm đến vết thương của hắn.

Bùi Lệnh nhắm mắt lại, cố ý dùng chất giọng cực kỳ lạnh lùng nói cho cậu nghe: “Không có gì, nghỉ ngơi hai ngày là sẽ ổn.”

Quả nhiên pháp lực trên lưng Bùi Lệnh lại hết tác dụng rồi, những vết thương máu thịt be bét đó không có dấu hiệu lành lại, chứng tỏ độc tố còn sót lại vẫn chưa được đào thải, bột giải độc hoàn toàn không có hiệu lực, nhưng Bùi Lệnh lại nói nó hữu ích, đúng là kỳ lạ.

Diệp Vô Tuyết đặt ngón tay lên mu bàn tay của Bùi Lệnh, cơ thể Bùi Lệnh chợt cứng lại, sau đó từ từ thả lỏng.

Diệp Vô Tuyết tưởng hắn không thích bị cậu đụng chạm, nên cậu cấp tốc thi thuật lên vết thương của Bùi Lệnh rồi mặc lại áo cho hắn, sắc mặt Bùi Lệnh trông khá hơn một chút, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, nhìn Diệp Vô Tuyết như có điều muốn nói.

Diệp Vô Tuyết hỏi: “Sao thế?”

Bùi Lệnh nói: “Ngươi quên gì rồi phải không?”

Diệp Vô Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nói: “Quên gì cơ? Huynh bị mất cái gì à?”

Bùi Lệnh rũ mắt nhìn miệng Diệp Vô Tuyết, một lát sau hắn hậm hực quay đầu đi, nói: “Không có.”

Sau lưng Bùi Lệnh quả thật giống như bị lửa đốt, cơn nóng đó sắp thiêu rụi lý trí của hắn rồi, nếu không thì sao mỗi lần hắn nhìn thấy miệng của Diệp Vô Tuyết, trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ nếu như cậu thổi lên vết thương của hắn thì sẽ ổn thôi.

Diệp Vô Tuyết nói: “Lúc nãy cô bé vừa nhìn thấy vết thương trên tay ta liền biết chúng ta đã đến ngôi miếu hoang, có lẽ cô bé biết điều gì đó về ngôi miếu, bây giờ ta đi hỏi cô bé xem sao.”

Bùi Lệnh nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, chỉ ừ một tiếng.

Diệp Vô Tuyết chẳng hiểu nổi, cậu lại làm gì khiến Bùi Lệnh không vui rồi.

Lúc này cô bé đang tưới hoa ở sân sau, cô bé có vóc người nhỏ nhắn, ngồi xổm giữa những khóm hoa, những bông hoa đó còn cao hơn cô bé một cái đầu.

Diệp Vô Tuyết không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy hoa mẫu đơn khắp sân.

Tuy nhiên, khi phàm nhân nhìn thấy những bông hoa xinh tươi này, chắc chắn sẽ tán thưởng vẻ đẹp động lòng người của chúng, nhưng điều khiến Diệp Vô Tuyết kinh ngạc lại là, tất cả hoa mẫu đơn trong sân đều đã sinh ra linh tính, đặc biệt là đóa hoa Côn Sơn phát sáng giống như ánh trăng trên mặt đất kia, nó tựa như một vị mỹ nữ thướt tha nở rộ trong âm thầm.

Cô bé dùng ngón tay vuốt ve chiếc lá của nó, vẻ mặt nghiêm túc tự độc thoại: “Ngươi đừng có giận dỗi nữa, ngươi nhìn xem, ở đây đều ngả vàng hết rồi.”

Đóa hoa Côn Sơn phát sáng ngẩng đầu lên, có chút bướng bỉnh, dáng vẻ rất giống một người con gái.

Diệp Vô Tuyết không bước vào sân sau, mà đợi cô bé lần lượt nói chuyện với mẫu đơn trong sân rồi rời đi mới chủ động bước lên cản cô bé lại.

Cô bé ngẩng mặt nhìn cậu, hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”

Diệp Vô Tuyết cẩn thận kiểm tra căn cốt của cô bé một lần nữa, xác định cô bé không có linh căn, cũng không thể nhìn thấy linh thể, nhưng cô bé lại có thể nói chuyện với những bông hoa mẫu đơn đó, đúng là chuyện lạ.

Diệp Vô Tuyết nói: “Xin hỏi cô nương có biết gì về ngôi miếu hoang đó không? Bằng hữu của ta bị ong độc ở trong đó làm bị thương, vết thương rất nghiêm trọng.”

Cô bé kể: “Trước kia ta từng đến ngôi miếu đó một lần, bị một con ong ở đó đốt cánh tay, sau đó ta được tẩu tẩu chữa khỏi. Nhưng hiện tại tẩu tẩu của ta không có ở nhà, hay là ngươi chờ tẩu tẩu về rồi hỏi tỷ ấy đi. “

Lúc cô bé nói chuyện với mẫu đơn rất nhiệt tình, nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Tuyết cô bé lại tỏ ra thẫn thờ.

Diệp Vô Tuyết không hỏi nữa, những bông mẫu đơn ở sân sau có gì đó kỳ lạ, nhưng Diệp Vô Tuyết không nhìn thấy tà túy gì trên người chúng nó.

Hai mắt cô bé sáng lên, cô thả thùng gỗ trong tay xuống, chạy ra phía sau Diệp Vô Tuyết, nhào vào lòng người phụ nữ trẻ: “Tẩu tẩu, tỷ trở về rồi.”

Người phụ nữ đầu tóc rối bù, lai quần bẩn thỉu, trên mặt còn mang vẻ sợ hãi, suýt thì ngã ngửa khi cô bé nhảy bổ vào người, ả run giọng nói: “Ta thấy hơi mệt, ta về phòng nghỉ ngơi trước.”

Cô bé quan tâm hỏi: “Tẩu tẩu bị sao vậy? Có cần ta đi tìm đại phu không?”

Người phụ nữ nở nụ cười gượng gạo: “Không cần.”

Ả ta ngước mắt lên, nhìn thấy Diệp Vô Tuyết đứng ở phía sau, nhất thời ả có chút ngượng ngùng, thấp giọng hỏi: “Tiểu Hồng, đây là ai vậy?”

Tiểu Hồng nói: “Huynh ấy bị ong trong miếu hoang đốt. Tẩu tẩu, thuốc mà trước kia tỷ cho ta uống còn không? Cho huynh ấy một ít đi.”

Người phụ nữ nghe thấy hai từ miếu hoang liền tái nhợt mặt mày, ả nghi ngờ quan sát Diệp Vô Tuyết, khi nghe đến thuốc, ả tức thì xẩu hổ đỏ bừng mặt mày, vội nói: “Thuốc đó đã hết từ lâu rồi.”

Có lẽ nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, người phụ nữ vén tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Vị công tử này, thuốc ta cho Tiểu Hồng uống lúc trước đã là liều cuối cùng rồi, ta thật sự không còn nhiều nữa.”

Người phụ nữ nói úp úp mở mở, cố ý tránh né ánh mắt của Diệp Vô Tuyết, nói mình cảm thấy không khỏe rồi trốn trong phòng.

Diệp Vô Tuyết không hỏi thêm nữa, bởi vì nghe giọng nói của ả cậu đã nhận ra người phụ nữ này chính là một trong những kẻ vụng trộm ở trong miếu hoang.

Khi bức tượng ngã vỡ, người phụ nữ ở gần bầy ong ăn tóc nhất, nhưng trên cơ thể ả không có vết thương nào rõ ràng, trên mu bàn tay chỉ có vài vết tích, giống như bị thương vì bột phấn, nhưng chúng không nghiêm trọng bằng vết thương của cậu và Bùi Lệnh.

Người phụ nữ đã nói dối, chắc chắn ả còn thuốc giải bột phấn, chỉ là ả không muốn đưa cho họ thôi.

Diệp Vô Tuyết đành phải quay về tiếp tục thay thuốc cho Bùi Lệnh, khi nào có thời gian sẽ đi hỏi người phụ nữ đó là đơn thuốc gì.

Cậu giơ tay đẩy cửa ra, thì chợt phát hiện vết thương trên mu bàn tay của mình không còn lở loét như trước nữa, cảm giác bỏng rát cũng giảm đi rất nhiều, có mấy phần giống với vết sẹo trên tay người phụ nữ.

Ngoại trừ một ít sữa bị dính lên mu bàn tay khi cậu vắt sữa lúc nãy, thì cậu chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì.

Diệp Vô Tuyết chợt hiểu tại sao khi nhắc đến thuốc, người phụ nữ đó lại lộ ra vẻ mặt như vậy, quả thực có một bài thuốc dân gian nói rằng sữa người có thể chữa được vết ong đốt, nhưng không ngờ nó còn có thể chữa được vết bỏng do bột phấn gây ra.

Sữa của người phụ nữ có thể dùng cho mình, cũng có thể dùng cho Tiểu Hồng, nhưng chỉ không tiện cho cậu dùng.

Khi Diệp Vô Tuyết mở cửa ra lần nữa, trên tay cậu cầm một chén thuốc màu trắng sữa.

Diệp Vô Tuyết cố gắng hết sức tỏ ra bình thường, chột dạ nói: “Quả nhiên cô bé có thuốc trị thương, ta đã xin một ít, ta giúp huynh rửa vết thương trên lưng trước nhé.”

Cậu không dám để nước thuốc ra trước mặt Bùi Lệnh, sợ hắn phát hiện ra nước thuốc có điều bất thường.

Ai ngờ Bùi Lệnh lại giơ tay hất đổ chén thuốc khó lắm mới có được, cũng không biết lúc cậu không có ở đây ai đã chọc tức Bùi Lệnh nữa, hai mắt hắn đỏ hoe, nói là giận dỗi, chi bằng nói hắn tức đến muốn khóc.

Bùi Lệnh lạnh giọng nói: “Ta không cần.”

Diệp Vô Tuyết chỉ thấy tiếc chén thuốc bị hất đổ, sắc mặt cậu tối sầm nói: “Ta vì muốn tốt cho huynh mới đi làm chén thuốc này, vậy mà huynh lại hất đổ nó, huynh, huynh có biết để có chén thuốc này khó đến mức nào không…?”

Diệp Vô Tuyết thiếu chút nữa đã nói ra nguồn gốc của chén thuốc, cậu có lòng xin thuốc cho Bùi Lệnh, nhưng Bùi Lệnh lại không cảm kích, Diệp Vô Tuyết hiếm khi cảm thấy uất ức.

Trước kia Diệp Vô Tuyết muốn tạo mối quan hệ tốt với Bùi Lệnh quả thực vì có lòng riêng, thứ nhất là để báo đáp ân tình kiếp trước, thứ hai là vì sự hỗ trợ của Bùi Lệnh trong tương lai.

Bây giờ cậu thật lòng muốn nhanh chóng chữa lành vết thương cho Bùi Lệnh, không muốn Bùi Lệnh bị vết thương trên lưng hành hạ mãi.

Nhưng cậu không ngờ tất cả chỉ là do cậu đơn phương tình nguyện, Bùi Lệnh vẫn đối xử với cậu giống như kiếp trước, thậm chí còn lạnh lùng hơn kiếp trước mấy phần.

Bùi Lệnh chỉ cần nhớ lại cuộc trò chuyện giữa người phụ nữ và Tiểu Hồng mà hắn tình cờ nghe thấy lúc nãy, liền muốn tóm lấy Diệp Vô Tuyết đánh cậu một trận, hoặc là đè cậu lên giường ** cậu một trận.

Vậy mà Diệp Vô Tuyết lại muốn dùng sữa của người khác để chữa thương cho hắn, sao cậu có thể đối xử với hắn như vậy?

Bùi Lệnh nắm chặt nắm đấm, móng tay nổi đầy tơ máu.

Nếu nhất định phải dùng, thì chỉ có thể là sữa của Diệp Vô Tuyết, hắn cũng chỉ dùng sữa của Diệp Vô Tuyết.

Bùi Lệnh giơ cánh tay lên, vết thương trên lưng hắn nóng rẫy, nhưng hắn mặc kệ, lực tay nắm cánh tay Diệp Vô Tuyết vẫn như trước.

Diệp Vô Tuyết ngã ngồi vào lòng hắn, nhìn thấy gương mặt này của Bùi Lệnh, trong lòng cậu chỉ cảm thấy chua chát, cậu chỉ muốn tránh xa hắn, nhưng khi nhìn thấy Bùi Lệnh cau mày vì đau đớn, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán, cậu lại không dám cử động lung tung.

Bùi Lệnh nói: “Ta muốn dùng của ngươi.”

Diệp Vô Tuyết sửng sốt.

Bùi Lệnh nói tiếp: “Ta đã biết cách giải độc, bây giờ ta muốn dùng của ngươi.”

Mặt Diệp Vô Tuyết nóng bừng như chiếc bánh bao hấp, vốn dĩ cậu muốn giấu giếm chuyện này, nhưng không ngờ Bùi Lệnh đã biết được.

Vừa rồi Bùi Lệnh hiểu lầm chén thuốc đó là của người khác nên mới hất đổ, nỗi chua xót trong lòng Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng dịu đi.

Dù gì thì cậu cũng đã vắt ra một chén sữa rồi, bây giờ có vắt thêm cho Bùi Lệnh cũng chẳng sao.

Bùi Lệnh bị thương ở lưng, cử động tay một chút cũng đau đến nỗi đổ mồ hôi, Diệp Vô Tuyết chỉ có thể tự mình cởi băng buộc ngực ra.

Nếu biết trước phải cởi thì lúc nãy cậu đã chẳng cần buộc lại rồi.

Diệp Vô Tuyết kéo một bên cổ áo xuống, để lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa, núm vú sưng tấy đỏ bừng, như thể vừa bị nhéo mạnh, trên đầu v* vẫn còn đọng vài giọt sữa.

Diệp Vô Tuyết rất không được tự nhiên, cậu nói: “Bây giờ ta vắt ra một ít, huynh nhanh chóng dùng đi.”

Bùi Lệnh không cho cậu đi lấy chén, ánh mắt hắn dừng lại trên ngực Diệp Vô Tuyết hồi lâu, mới quay đi nói: “Không cần dùng chén.”

Diệp Vô Tuyết lập tức hiểu ý của hắn, Bùi Lệnh muốn cậu tự mình đút cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment