Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 26

Ying Ying: “ong ăn thịt” đã được sửa thành “ong ăn tóc”

Chương 26: Những bông hoa đó không có mắt, nhưng ‘nhìn’ người ta rất rùng rợn.

Sau khi đưa cơm cho họ, người phụ nữ cầm hộp đựng cơm đi vào một căn phòng khác, một lúc sau ả mặt mày hoảng sợ bước ra ngoài, vội vàng đóng cửa lại như sợ bị người ta phát hiện bên trong đang giấu thứ gì.

Năm giác quan của Diệp Vô Tuyết nhạy bén hơn phàm nhân, tự nhiên cậu cảm giác được người phụ nữ này cư xử rất kỳ lạ, người sống trong căn phòng đó chắc hẳn là vị ca ca chưa từng lộ mặt của Tiểu Hồng, người phụ nữ trong miếu hoang cũng nói ca ca của Tiểu Hồng là một con ma ốm.

Hai người dự định rời khỏi nơi này trong đêm, nhưng bầy ong ăn tóc trong ngôi miếu hoang sau khi vô tình được thả ra lại không chịu rời khỏi ngôi miếu, có lẽ trong miếu đang cất giấu thứ gì thu hút bọn chúng.

Ong ăn tóc khác với ong thường, chúng không thích mật hoa mà thích ăn tóc xác chết, thường xuất hiện thành đàn trong các bãi tha ma.

Cũng vì thường tiếp xúc với xác chết nên bột phấn của chúng có độc tính cao.

Ngôi miếu hoang tưởng chừng như bình thường đó ắt hẳn đang chôn giấu bí mật lớn dưới lòng đất.

Cho dù không phải Mặc Tiên, thì nhất định cũng có liên quan đến Mặc Tiên, cho nên bọn họ phải quay lại lần nữa.

Diệp Vô Tuyết vẫn còn tức giận chuyện xảy ra lúc ban ngày, rửa sạch những thứ dính trên chân thì dễ, nhưng muốn rửa sạch những thứ bên trong lại rất khó, Diệp Vô Tuyết cứ cảm thấy thứ đó của Bùi Lệnh vẫn còn trong bụng mình, vậy nên khi đối mặt với Bùi Lệnh cậu cũng chẳng cho hắn vẻ mặt tốt lành gì.

Hiện tại vết thương trên lưng Bùi Lệnh đã khỏi hẳn, hành động không còn bị cản trở nữa, mái tóc dài vẫn được buộc bằng dây buộc tóc của Diệp Vô Tuyết, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng trông có vẻ sinh động hơn trước.

Nhìn thấy sợi dây buộc tóc buông xuống bên tai Bùi Lệnh, tâm trạng của Diệp Vô Tuyết mới dễ chịu hơn đôi chút, cậu nói với Bùi Lệnh: “Chúng ta quay lại ngôi miếu hoang trước đi.”

Bùi Lệnh không phản đối.

Trước khi trở lại đó, họ cần hái một ít ngải cứu, đốt ngải cứu có thể xua đuổi bầy ong ăn tóc.

Sân sau có rất nhiều cây ngải cứu mọc trên sườn đồi, họ đi một vòng quanh sân sau, đóa hoa mỹ nhân được Tiểu Hồng cẩn thận chăm sóc cũng đã say giấc nồng.

Diệp Vô Tuyết tình cờ đảo mắt nhìn sân sau, phát hiện có một bông hoa không gió mà lại rung rinh.

Những bông hoa đang chớm nở còn chưa bung hết cánh hoa, những lớp lá xanh trên cành đung đưa từ bên này sang bên kia, trông rất vặn vẹo và kỳ quái, như thể có thứ gì đó bị mắc kẹt ở bên trong đang cố gắng thoát ra khỏi bông hoa.

Diệp Vô Tuyết mặc niệm Thanh Tâm Minh Mục Quyết, nhìn thấy trên nụ hoa có một luồng khí tức rất mờ nhạt, hiển nhiên không bằng khí tức của những đóa hoa khác, nhưng cũng không có khí tức tà ác.

Bùi Lệnh hỏi: “Có gì không ổn sao?”

Diệp Vô Tuyết lắc đầu.

Bùi Lệnh không có thị lực tinh tường như Diệp Vô Tuyết nên hắn không thể nhìn thấy điều gì kỳ lạ ở đây, nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được ở đây có gì đó bất thường.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm, nói: “Ngươi đi hái ngải cứu, ta ở lại đây.”

Diệp Vô Tuyết gật đầu, vừa rồi sử dụng Thanh Tâm Minh Mục Quyết, cậu lại bị đau đầu.

Kiếp trước, sau khi Kim Đan vỡ nát, cậu lại gắng gượng sử dụng Thanh Tâm Minh Mục Quyết mấy lần, khiến đôi mắt của cậu ngày càng mờ đi.

Chắc là ký ức của kiếp trước đã ảnh hưởng tới cậu hiện giờ, cho dù cậu sử dụng bình thường cũng sẽ bị đau đầu.

Diệp Vô Tuyết thu hồi pháp quyết, đi tìm kiếm ngải cứu trên sườn đồi, khi cậu hái được gần đầy giỏ, Bùi Lệnh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cậu, lấy tay bịt miệng cậu rồi cả hai cùng vùi mình vào trong đám cỏ dại.

Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh liếc mắt nhìn nhau, Bùi Lệnh ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước.

Một bóng người lẻn vào sân sau, thoạt nhìn chính là một người đàn ông có ống tay áo trống rỗng, hình như chỉ còn lại một cánh tay.

Ánh mắt Diệp Vô Tuyết có chút phức tạp, người đàn ông vụng trộm với người phụ nữ trong miếu hoang đã bị Bùi Lệnh chặt đứt một cánh tay, không ngờ người đàn ông đó lại to gan đến mức dám trèo tường vào nhà người ta để vụng trộm.

Cái sừng cắm trên đầu ca ca Tiểu Hồng đúng là bền vững.

Nhưng rất nhanh hai người đã phát hiện ra điểm kỳ lạ, người đàn ông trèo tường vào sân sau nhưng không vào nhà như họ đã nghĩ, mà dừng lại trước đóa hoa Côn Sơn phát sáng.

Tên này không đến đây trộm người mà đến đây trộm hoa.

Bùi Lệnh ở phía sau vẫn đang bịt miệng cậu, Diệp Vô Tuyết giơ tay nắm lấy cổ tay Bùi Lệnh, Bùi Lệnh mới thả tay ra.

Diệp Vô Tuyết thò đầu ra khỏi đám cỏ dại, cậu muốn nhìn xem đóa hoa Côn Sơn phát sáng đã có linh thể sẽ đối phó với tên trộm hoa này như thế nào, dù sao vị hoa mỹ nhân này tính tình cũng không phải dạng vừa.

Chỉ thấy kẻ trộm hoa nhanh chóng dùng xẻng đào đất dưới đóa hoa Côn Sơn phát sáng, trông gã có vẻ cũng biết cách trồng hoa, không hề làm tổn thương đến rễ cây của đóa hoa Côn Sơn phát sáng.

Cái hố đào càng lúc càng sâu, kẻ trộm hoa tỏ vẻ hoài nghi, theo lý mà nói, rễ của một bông hoa không nên sâu đến vậy.

Sau đó, kẻ trộm hoa dứt khoát không dùng xẻng nữa mà dùng tay còn lại để đào đất.

Nhưng khi đào lên, gã phát hiện có điều gì đó không ổn, bộ rễ của đóa hoa dưới đất vừa mỏng lại dày đặc, giống như một mạng lưới tinh tế, mà cuối bộ rễ là một cục gì đó không nhìn ra hình dạng.

Tên trộm hoa đánh bạo lấy thứ chôn trong bộ rễ ra, sau khi nhìn rõ, gã hét lên rồi ném nó sang một bên, sau đó bò lê bò càng ra khỏi cái sân ăn thịt người này.

Thế nhưng đã muộn rồi, hoa mỹ nhân đang ngủ đã bị gã đánh thức, vô số rễ cây nhỏ bé như sinh vật sống lũ lượt đâm vào cơ thể của tên trộm hoa.

Nó tựa như một thợ săn đã nghỉ ngơi dưỡng sức, một đòn tung ra liền trúng đích, tên trộm hoa sợ hãi trợn mắt nhìn thân thể mình đang bị một bông hoa chậm rãi tha đi.

Lúc này gã mới hiểu ra, gã không phải là người duy nhất nắm được bí quyết trồng hoa, nhà Tiểu Hồng còn biết sớm hơn gã, hơn nữa còn tàn nhẫn hơn cả gã.

Gã bất chấp chặt đứt một cánh tay, nhưng nha đầu đó lại dám trực tiếp dùng người làm phân bón cho hoa.

Thảo nào đài san hô của gã không sánh bằng đóa hoa Côn Sơn phát sáng.

Bây giờ e rằng gã cũng sẽ trở thành phân bón cho hoa, ngày mai đóa hoa Côn Sơn phát sáng này sẽ càng xinh đẹp hơn.

Nếu lấy máu thịt của gã để nuôi dưỡng linh hồn của hoa, hình như cũng không phải không được…

Nỗi sợ hãi của tên trộm hoa dần dần tan biến, gã dường như nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ đóa hoa Côn Sơn phát sáng giành được giải hoa khôi, gã mơ hồ cảm thấy tự hào vì điều đó, trên mặt gã lộ ra một nụ cười si ngốc.

Diệp Vô Tuyết chưa kịp ra tay thì thanh kiếm của Bùi Lệnh đã cắt đứt những chiếc rễ xuyên qua bắp chân của tên trộm hoa, đóa hoa Côn Sơn phát sáng cao chưa đến ba thước đột nhiên giương cao lên rất nhiều, nó sắc bén nhìn Bùi Lệnh, tất cả những bông hoa còn lại trong sân cũng đồng loạt quay đầu lại “nhìn” Bùi Lệnh.

Những bông hoa đó không có mắt, nhưng ‘nhìn’ người ta rất rùng rợn.

Trong lúc Bùi Lệnh đối phó với đóa hoa Côn Sơn phát sáng, Diệp Vô Tuyết lôi tên trộm hoa đang nằm trên đất đi.

Bùi Lệnh không tham chiến, thấy Diệp Vô Tuyết đã cứu người hắn liền chặt đứt vài rễ cây chắn đường sau đó rút lui.

Bọn họ còn chưa biết rõ tình hình của đối phương, huống chi ở đây đâu đâu cũng là cỏ cây, rất có lợi cho đóa hoa Côn Sơn phát sáng.

Diệp Vô Tuyết cõng tên trộm hoa trên lưng, trên chân tên trộm hoa có vài lỗ máu, nhưng gã lại không phát ra bất kỳ tiếng đau đớn nào mà cứ cười khúc khích, như thể gã đã nhìn thấy cảnh đẹp nào đó ở trên thiên đường vậy.

Bùi Lệnh nhấc cánh tay của tên trộm hoa lên, đón lấy người từ trên lưng Diệp Vô Tuyết, mặc kệ chân của tên trộm hoa kéo lê trên mặt đất ra hai đường máu.

Bấy giờ Diệp Vô Tuyết mới nhận ra người này chính là chủ nhân của đài san hô mà cậu đã gặp trong thành.

Sau khi xác nhận đóa hoa Côn Sơn phát sáng không đuổi theo mình, Bùi Lệnh mới thả tên trộm hoa xuống.

Hai chân của người đàn ông bị thương nặng nhất, xương bị rễ cây đâm thủng gãy vụn, may là trái tim của gã không bị thương, gã vẫn còn thở được, nhưng trông gã ngơ ngác ngờ nghệch, chắc là trong rễ của đóa hoa Côn Sơn phát sáng có độc, khiến người ta trở thành kẻ ngu ngốc.

Biết được không moi được gì từ người này nên hai người chỉ có thể đưa gã về thành, đặt gã trước cửa một y quán, sau khi gõ cửa, họ nhìn thấy gã được khiêng vào y quán, hy vọng gã có thể sống sót qua đêm nay.

Bùi Lệnh nói: “Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên con yêu vật đó tác quái, nhưng nó không làm tổn thương những người trong nhà, chắc hẳn bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm.”

Không những không gặp nguy hiểm, có khi bọn họ đã biết những con yêu vật này đang làm gì.

Tiểu Hồng trông có vẻ hơi ngốc nghếch, như thể cô bé đã bị yêu vật mê hoặc tâm trí.

Còn người phụ nữ nửa đêm chạy đến ngôi miếu hoang, còn quỳ xuống trước bức tượng kia, trông ả không giống một người bình thường.

Hai người vốn muốn rời đi, nhưng bây giờ không có ý định rời đi nữa, ngược lại còn muốn xem xem ngày hôm sau tỉnh dậy, những người đó sẽ có phản ứng như thế nào.

Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh trở lại căn phòng nhỏ hai người đã ở trước đó, khi trở về, họ còn lo không biết đóa hoa Côn Sơn phát sáng ở sân sau có tấn công họ lần nữa không, tuy nhiên, hoa mỹ nhân tính khí cực tệ đó không vươn bộ rễ dài của mình tới trước phòng hai người.

Bùi Lệnh đưa một chiếc vòng vàng cho Diệp Vô Tuyết, trông hắn có vẻ rất không được tự nhiên, hắn nói: “Kim khắc Mộc, chiếc vòng này có thể ngăn chặn được một lúc.”

Bùi Lệnh hiện tại vẫn chưa phải gia chủ Bùi thị sau này, trong túi hắn cũng không có bao nhiêu pháp bảo, chiếc vòng vàng này có lẽ là thứ duy nhất hắn có thể lấy ra được.

Diệp Vô Tuyết đem chiếc vòng trả lại vào tay Bùi Lệnh, nói: “Huynh giữ lại dùng đi.”

Bùi Lệnh nắm chặt chiếc vòng trong tay, dán mắt vào khuôn mặt của Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “Ngươi không cần nó?”

Diệp Vô Tuyết cúi đầu lục lọi túi Càn Khôn, tìm thấy một miếng ngọc bội khảm vàng, cậu cười nói: “Lúc trước Vương Trường Vi đã tặng cho ta thứ này, nó cũng có thể khắc chế thực vật.”

Hai mắt Bùi Lệnh tối sầm, hắn lặng lẽ thu lại chiếc vòng vàng.

Hắn không khỏi muốn cười nhạo chính mình, Diệp Vô Tuyết không thiếu bất cứ thứ gì, cậu muốn bảo bối gì đều sẽ có người cho cậu, sao cậu có thể cần đến chiếc vòng tay vô dụng của hắn chứ?

Diệp Vô Tuyết bẻ ngọc bội thành hai miếng, một nửa cậu đeo ở thắt lưng, nửa còn lại đặt vào tay Bùi Lệnh: “Huynh cũng đeo cái này đi.”

Bùi Lệnh không muốn nhận bất cứ thứ gì liên quan đến Vương Trường Vi, nhưng nhìn thấy miếng ngọc bội đeo trên eo Diệp Vô Tuyết rõ ràng là một đôi với cái của mình, hắn nắm chặt nửa miếng ngọc bội còn lại: “Ừm.”

Diệp Vô Tuyết nói: “Vương Trường Vi nói, vật này không chỉ có thể khắc chế thực vật, mà hình như còn có thể cảm ứng được vị trí của nhau. Lỡ như huynh mất tích, ta cũng có thể tìm được huynh.”

Nghe thấy tên Vương Trường Vi từ miệng Diệp Vô Tuyết khiến Bùi Lệnh cau mày lại, nhưng lời sau đó lại khiến ấn tượng của hắn về Vương Trường Vi tạm thời tốt hơn một chút.

Ngón tay Bùi Lệnh vuốt nhẹ miếng ngọc bội, hắn nói: “Nó quả thực là đồ tốt.”
Bình Luận (0)
Comment