Ánh Ngọc Trong Đêm - Canh Thịt Mê Người

Chương 47

Tinh linh hoa sợ máu nên trốn vào trong tóc Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết không biết nên làm gì với viên yêu đan này, theo như ý người nọ thì hình như hắn muốn tặng viên yêu đan này cho cậu.

Yêu đan có thể dùng để luyện chế đan dược, nhưng một người còn chưa kết đan như cậu không thể sử dụng loại đan dược này, rõ ràng là đối phương càng cần nó hơn.

Người nọ không có ác ý với cậu, mặc dù không nhìn thấy biểu tình của hắn, vị trí đôi mắt trên mặt nạ lại u ám đến đáng sợ, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn có thể cảm nhận được đối phương đang… mong chờ?

Diệp Vô Tuyết nói: “Người bằng hữu vừa rồi của ngươi ăn nói lỗ mãng, nên ta mới ra tay giáo huấn gã, nhưng không ngờ lại làm hại gã.”

Một dòng chữ vàng hiện ra trước mặt Diệp Vô Tuyết: “Không liên quan đến ngươi, đừng để ý.”

Đối phương không để tâm đến cái chết của Bùi Âm, thậm chí còn đi an ủi một người xa lạ như Diệp Vô Tuyết, điều này thật kỳ lạ.

Diệp Vô Tuyết lại hỏi: “Các ngươi tới đây làm gì?”

Thẳng đến khi những chữ vàng trước mặt tan đi, người đeo mặt nạ vẫn không đưa ra câu trả lời, có lẽ là không muốn nhiều lời.

Diệp Vô Tuyết thức thời nói: “Đa tạ đạo hữu đã cho ta yêu đan, trên người ta không có gì đáng giá, ta có tiện tay làm một chiếc vòng tay bằng dây tử đằng để xua đuổi côn trùng, nếu đạo hữu muốn vào núi, đeo nó cũng có chút tác dụng.”

Diệp Vô Tuyết tìm thấy vòng tay, người đàn ông đeo mặt nạ đã đưa tay trái ra, để lộ một phần cổ tay, giống như đang đợi Diệp Vô Tuyết đeo vào cho hắn.

Diệp Vô Tuyết cứ ngỡ người đàn ông đeo mặt nạ sẽ coi thường mấy thứ nhỏ bé này, nhưng sao trông hắn lại giống như rất mong đợi thế này? Bộ không sợ vòng tay của cậu có vấn đề gì sao?

Tay cũng đưa tới trước mặt Diệp Vô Tuyết rồi, cậu chỉ có thể đeo lên cho đối phương.

Khi vòng tay tử đằng chạm vào cổ tay đối phương, Diệp Vô Tuyết cảm thấy đầu ngón tay mình có chút lạnh lẽo, nếu để lâu hơn nữa, e rằng trên ngón tay cậu sẽ đông thành băng.

Lẽ nào đây là công pháp đặc biệt nào đó?

Người đeo mặt nạ cúi đầu nhìn vòng tay trên cổ tay mình một lúc, sau đó dòng chữ màu vàng hiện ra: “Ta muốn vào núi, ngươi quen thuộc tình hình trong núi, có thể dẫn đường cho ta không? Sau khi hoàn thành công việc ta sẽ cảm tạ hậu hĩnh.”

Với tu vi của người đeo mặt nạ, nếu muốn cậu dẫn đường, hắn chỉ cần dùng cảnh giới của mình để trấn áp cậu, nhưng hắn không làm như vậy.

Ấn tượng của Diệp Vô Tuyết đối với hắn càng tốt hơn một chút, dù sao cách ngày thay ca trực còn một đoạn thời gian nữa, dẫn đường cho hắn cũng không có gì bất tiện.

Diệp Vô Tuyết nói: “Không biết đạo hữu muốn tìm thứ gì?”

Một đơn thuốc được bày ra trước mặt Diệp Vô Tuyết, một số vật phẩm được khoanh tròn trên đó là những thứ mà đối phương đang tìm kiếm.

Sau khi nhìn thấy đơn thuốc, Diệp Vô Tuyết lại lẳng lặng nhìn mặt nạ của đối phương.

Mỗi loại dược liệu trong đơn thuốc này đều vô cùng quý hiếm, nhưng chúng không phải dùng để luyện chế ra đan dược cứu mạng, mà dùng để xóa sẹo phục hồi nhan sắc.

Chắc hẳn người đeo mặt nạ rất quý trọng dung mạo của mình, gương mặt bị tổn thương nên mới dùng mặt nạ để che lại.

Vốn dĩ Diệp Vô Tuyết không hề tò mò về gương mặt dưới lớp mặt nạ trông như thế nào, nhưng vì đối phương rất trân trọng nên hẳn là rất đẹp.

Huống chi hắn và Bùi Lệnh còn có chút quan hệ huyết thống, có khi ngoại hình của hai người sẽ hơi giống nhau chăng?

Diệp Vô Tuyết nói: “Một vài vị thuốc trong đây cũng dễ tìm, chỉ có Bách Lân Quả mọc ở gần hang rắn, ở đó có một con xà yêu đã hóa hình, e là hơi khó khăn.”

Người đeo mặt nạ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Diệp Vô Tuyết đuổi tinh linh hoa ra khỏi tóc mình, hỏi nó những loại thảo mộc này mọc ở đâu.

Tinh linh hoa có thể cảm ứng được cây cỏ trên núi, nó nhanh chóng nói cho Diệp Vô Tuyết biết vị trí của các loại thảo mộc này.

Người đeo mặt nạ chợt đến gần, dường như rất tò mò về tinh linh hoa, nhưng tinh linh hoa sợ mặt nạ trên mặt hắn, nên lại trốn vào trong tóc Diệp Vô Tuyết, nó dứt khoát biến thành một chiếc bông tai móc trên vành tai của Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tuyết sờ sờ vành tai của mình, nói: “Chúng ta đi tìm những loại thảo dược khác trước, cơ mà trong núi thường xuyên có yêu thú, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Người đeo mặt nạ gật đầu.

Dãy núi Lang Gia trải dài hàng ngàn dặm, những loại thảo dược đó phân bố khắp nơi nên phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được.

May là phần lớn thảo dược đều có thể tìm thấy ở ven núi, đa số yêu thú hai người gặp phải cũng đều chưa khai linh trí, Diệp Vô Tuyết chưa từng ra tay, tất cả đều bị người đeo mặt nạ giải quyết nhanh gọn.

Mấy ngày nay trong túi Diệp Vô Tuyết chứa đầy các loại yêu đan do người đeo mặt nạ đưa cho cậu, đôi khi cậu cảm thấy người đeo mặt nạ không phải đi tìm thảo dược mà giống như đến đây để giết yêu thú lấy yêu đan vậy.

Cơ mà sau khi ở chung, Diệp Vô Tuyết lại cảm thấy người đeo mặt nạ này rất thú vị.

Bất luận là lúc nào thì hắn cũng sẽ không tháo mặt nạ xuống, hắn cứ mang chiếc mặt nạ xấu xí trên mặt, tinh linh hoa cũng không thèm xuất hiện.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vô Tuyết gặp được một người đàn ông coi trọng ngoại hình đến vậy, cậu nhịn không được trêu hắn: “Chờ đến lúc ngươi chữa lành vết thương trên mặt rồi, ngươi nhất định phải tháo mặt nạ ra để ta nhìn thử xem, ta nghĩ ngươi chắc chắn là một đại mỹ nhân.”

Tinh linh hoa móc trên vành tai cậu lắc lư lia lịa phản bác cậu.

Người đeo mặt nạ siết chặt nắm tay, hàn khí trên người lại nặng thêm mấy phần, phản ứng này ngược lại rất giống Bùi Lệnh, bị người khác nói tới dung mạo của mình liền nổi giận.

Chẳng lẽ tất cả người nhà họ Bùi đều thích tức giận như vậy sao?

Khoảng thời gian hai năm mà Bùi Lệnh đã nói đang đến gần, cũng không biết khi gặp lại nhau, Bùi Lệnh có giận Diệp Vô Tuyết đã lấy được Thăng Tiên Lệnh nhưng lại không đến Yên Vân Phong tìm hắn mà lại chạy đến đây làm tuần tra núi hay không.

Trước mắt Diệp Vô Tuyết hiện lên dòng chữ vàng: “Ngươi thích mỹ nhân?”

Diệp Vô Tuyết nghĩ tới gương mặt của Bùi Lệnh, nói: “Ai mà chẳng thích chứ? Ngươi không thích sao?”

Cậu dựa vào chiếc giường được bện bằng dây leo, thỉnh thoảng lại nghịch nghịch bông tai trên vành tai, chẳng trách Bùi Âm lại nhận lầm cậu là hoa yêu.

Hai năm trước, Diệp Vô Tuyết là một nụ hoa mỏng manh bị người ta cưỡng ép mở ra nhụy hoa.

Còn bây giờ cậu đã trưởng thành và yêu kiều hơn, cho dù đã tận lực che giấu nhưng cũng không giấu được khí tức chín muồi trong cơ thể.

Diệp Vô Tuyết không hay biết điều này, cậu nói: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi vào trong núi, yêu thú trong núi mạnh hơn bên ngoài nhiều. Hang rắn nằm sâu trong ngọn núi, lần này phải thật sự cẩn thận đó.”

Bên trong núi cực kỳ hung hiểm, hai người một đường che giấu hành tung, chỉ muốn lấy được Bách Lân Quả liền rời khỏi.

Tuy nhiên, tình hình ở trong núi có chút kỳ lạ.

Thỉnh thoảng họ sẽ nhìn thấy xác của những con yêu thú bị mổ bụng, vô số con rắn lấy xác chết làm tổ, chui rúc ở bên trong đó.

Có một con hươu bụng tròn vo đang nằm trên bãi cỏ, tưởng chừng như đang mang thai lại hóa ra là một con nai đực.

Dưới thân con hươu cũng có rất nhiều rắn làm tổ.

Rắn bản tính dâm, ổ rắn cũng là ổ dâm loạn.

Diệp Vô Tuyết che lại miệng mũi, cảnh tượng này thực sự rất kinh tởm.

Trên cổ cậu chợt lạnh, cậu tiện tay sờ lên, một con rắn rơi xuống bả vai cậu.

Diệp Vô Tuyết lập tức ném con rắn ra ngoài, khi cậu nhìn lên, liền thấy trên cành cây giăng đầy những con rắn dài.

Khoảnh khắc đó, vô số con ngươi dài sọc đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết giống như rơi xuống vực sâu, vô thức đưa tay túm lấy tay áo của người đeo mặt nạ.

Người đeo mặt nạ quay đầu lại, trước mắt Diệp Vô Tuyết hiện lên hai bóng chồng của người đeo mặt nạ, ngay cả những ký tự màu vàng hiện ra cũng có bóng chồng.

“Ngươi bị rắn cắn rồi.”

Đầu ngón tay lạnh hơn cả băng chạm vào cổ Diệp Vô Tuyết, đó là nơi con rắn rơi xuống, cũng chính lúc đó cậu đã bị cắn.

Hàn khí lạnh băng bao phủ cần cổ Diệp Vô Tuyết, từ từ hút nọc rắn ra.

Diệp Vô Tuyết nhìn mọi thứ vẫn có bóng chồng, cậu nắm chặt tay áo của người đeo mặt nạ, thúc giục hắn: “Tìm được Bách Lân Quả chúng ta sẽ đi ngay.”

Người đeo mặt nạ gật đầu.

Hắn để Diệp Vô Tuyết nắm tay áo mình, tìm kiếm hồi lâu trong hang rắn, cuối cùng cũng thu thập đủ Bách Lân Quả.

“Không hay rồi, có người tới, chúng ta mau rời khỏi đây.”

Diệp Vô Tuyết bị rắn cắn năm giác quan ngược lại còn nhạy bén hơn trước.

Nói đúng hơn thì người đang đến chính là xà yêu đã hóa hình.

Vòng eo của xà yêu nhỏ nhắn, tuy đã biến ra hai chân nhưng khi bước đi vẫn đung đưa giống như đuôi rắn, tư thế rất uyển chuyển.

Xà yêu nói: “Nếu hai vị đã đến phủ đệ của bổn tọa rồi, sao không vào uống một tách trà rồi hãy rời đi?”

Xà yêu có dung mạo diễm lệ, nhưng nó không có quan niệm thế tục, thân trên của nó duyên dáng như một thiếu nữ, thân dưới lại vạm vỡ như một người đàn ông, đặc biệt là hai dương v*t mọc dưới háng, lại càng kỳ quặc.

Vòng eo của Diệp Vô Tuyết chợt siết chặt, là người đeo mặt nạ đã ôm eo cậu muốn chạy trốn.

Nếu chiến đấu một mình, người đeo mặt nạ chưa chắc đánh không lại xà yêu, nhưng lúc này họ đang ở trong hang rắn, bốn phương tám hướng đều có rắn, xà yêu chỉ cần ra lệnh một tiếng, những con rắn dài đó sẽ ùn ùn kéo đến.

Người đeo mặt nạ dùng trường kiếm bảo vệ kín kẽ cho Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết cũng không chịu thua kém, dưới đất đột ngột mọc lên hai cây dây leo, mở ra một lối thoát cho hai người.

Nhưng dù họ có trốn đi đâu thì vẫn luôn có rắn đuổi theo phía sau, lợi dụng lúc hai người sơ sảy liền lao tới cắn một miếng.

Còn xà yêu lại ở trong hang, hình như nó có kế hoạch khác.

“Ngươi bị cắn rồi?”

Diệp Vô Tuyết cảm thấy bả vai trĩu xuống, cơ thể người đeo mặt nạ hoàn toàn áp lên lưng cậu.

Diệp Vô Tuyết mang theo người đeo mặt nạ tiến vào trong bụi hoa, rắn độc đuổi theo sau họ chỉ dám bò ở ngoài bụi hoa, không dám chui vào trong, Diệp Vô Tuyết thở phào một hơi.

Những bông hoa này có tác dụng đuổi rắn, trừ phi xà yêu tự mình tới, nếu không thì rắn bình thường sẽ không dám tiến vào.

Khí lạnh trên người người đeo mặt nạ càng ngày càng nặng, Diệp Vô Tuyết không chịu nổi hàn khí băng giá trên người hắn.

“Ta có thể tự giải độc, ngươi cách xa ta một chút.”

Chữ vàng lại hiện lên, không biết có phải là do khí lạnh của người đeo mặt nạ hay không, mà Diệp Vô Tuyết cũng cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của người đeo mặt nạ trong từng con chữ.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Diệp Vô Tuyết bối rối, chẳng lẽ chất độc trong người cậu khác với người đeo mặt nạ sao?

Diệp Vô Tuyết thò đầu ra xem tình hình bên ngoài bụi hoa, những con rắn vẫn đang canh gác bên ngoài, Diệp Vô Tuyết chỉ đành rụt lui về.

Cậu ngửi thấy một mùi hương hoa bí ẩn, nơi bị rắn cắn trên cổ đột nhiên trở nên đau nhứt.

Diệp Vô Tuyết nhớ lại, hình như có một loài hoa tương sinh với rắn, hoa vốn không có độc, nhưng khi kết hợp với nọc rắn thì lại cực độc.

Cậu muốn nhắc nhở người đeo mặt nạ nhưng đã muộn, cậu đã hít phải quá nhiều hương hoa làm độc tính của cậu phát tác.

Dường như Diệp Vô Tuyết nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc qua chiếc mặt nạ đó, cậu lẩm bẩm: “Bùi Lệnh, có phải huynh không?”

Cảm giác nơi đầu tay là một chiếc mặt nạ lạnh băng, hàn khí lạnh thấu xương, ngay khi Diệp Vô Tuyết chuẩn bị tháo chiếc mặt nạ xuống, đôi mắt cậu lại đột nhiên bị một băng vải bịt kín.

Diệp Vô Tuyết đưa tay muốn lấy nó ra nhưng cổ tay cậu lại bị người ta nắm lấy, sau đó cậu bị cưỡng ép đè xuống bụi hoa.

Khi hơi thở lạnh lẽo ập đến, Diệp Vô Tuyết thanh tỉnh trong giây lát, cậu mới chợt nhận ra mình và người nọ đã trúng dâm độc.
Bình Luận (0)
Comment