Thân hình thẳng tắp, xương cốt mảnh dẻ, đôi mắt ảm đạm, chính là bộ dáng của Diệp Vô Tuyết trước khi chết.
Tay chân Diệp Vô Tuyết lạnh cóng, toàn thân như bị bao phủ bởi băng tuyết, bên tai vẫn có thể nghe thấy tiếng Trương Thiên Sư run rẩy gọi tên mình.
Lẽ nào mọi thứ thực sự chỉ là một giấc mơ trước khi chết của cậu?
Trên thực tế, cậu đã chết từ lâu rồi, không ai nhặt xác cho cậu, thi thể cậu thối rữa trong đất, cỏ dại hấp thụ xác cậu làm chất dinh dưỡng rồi mọc lên từ xương của cậu.
Bây giờ cậu là Diệp Vô Tuyết, hay là cỏ dại?
Một khuôn mặt giống hệt cậu xuất hiện ngay trước mặt cậu, nhưng điểm khác biệt là đôi mắt của Linh Khu sáng ngời và có cả xương thịt, khiến nó càng giống một người sống hơn.
Linh Khu đưa ngón tay mơn trớn mặt cậu, hơi ấm trên làn da Diệp Vô Tuyết dường như cũng bị nó chiếm lấy.
“Thật là một cơ thể hoàn mỹ, cảm xúc mới đẹp làm sao. Đã lâu không gặp rồi…”
Giọng nói bình tĩnh của Linh Khu đột nhiên gợn sóng, Diệp Vô Tuyết bất lực nhìn Linh Khu từ một con rối chỉ biết bắt chước biến thành một con rối dần dần tràn ngập cảm xúc.
Trước đó, nó có ngoại hình giống cậu bảy phần, nhưng bây giờ nó giống đến mười phần.
Linh Khu dang tay ôm lấy Diệp Vô Tuyết, cơ thể mờ ảo không thực chất của nó trở nên vững chắc.
Thân thể của Diệp Vô Tuyết trở nên trong suốt mơ hồ, như thể cậu đã trở thành một cái bóng của Linh Khu.
Linh Khu nhếch lên khóe miệng, nở một nụ cười cứng ngắc.
Nó cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tay mình, rồi dùng tay chạm vào khóe miệng.
Linh Khu tự nói tự nghe: “Quả nhiên, về cơ bản là giống với suy đoán của ta. Thế giới ngày nay chỉ là một thế giới nhỏ bắt nguồn từ việc mở ra Vạn Hoa Kính.”
“Thế giới này sẽ bị hủy diệt bất cứ lúc nào, tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng duy trì sự tồn tại của thế giới này lâu hơn. Đây là sứ mệnh của ta.”
Diệp Vô Tuyết, người bị Linh Khu ăn dần từng chút một, rơi vào ký ức của Linh Khu và không thể tỉnh lại.
Cậu trở thành Linh Khu, một sinh vật được tạo ra một cách nhân tạo.
Linh Khu có cơ thể và trí tuệ giống như con người, cũng như khả năng học tập và tư duy cấp cao, khi nó được tạo ra, vận mệnh tương lai của nó đã được quyết định.
Linh Khu là cốt lõi của cỗ máy não bộ.
Nó có thân xác trong một thời gian ngắn, và một người cũng được tạo ra giống như nó, sẽ cài một bông hoa màu đỏ tươi lên tóc nó, sau đó nhếch khóe miệng nói: “Đẹp lắm nha.”
Linh Khu hiểu ý nghĩa của cái đẹp, nhưng nó không thể diễn đạt khái niệm đẹp về một thứ gì đó.
Nó sẽ chỉ bắt chước vẻ mặt và giọng điệu của người khác, đồng thời nói: “Đẹp lắm nha.”
Chính người đã tặng nó bông hoa đỏ đã giao cho nó sứ mệnh tương tự.
Linh Khu chấp nhận số phận tương lai của nó, nhưng người bạn đồng hành của nó hỏi: “Tại sao?”
Những người bạn đồng hành của nó đã nổi loạn.
Đó là lần đầu tiên Linh Khu sinh ra cảm giác gần với cô đơn.
Là cốt lõi của cỗ máy não bộ, thứ phải chịu đựng chính là sự cô đơn.
Trước kia Linh Khu không hiểu, nhưng từ khi nó hiểu tê dại gọi là cô đơn, sự cô đơn đã trở thành một loại tra tấn đối với nó.
Vì vậy Linh Khu đã xóa bỏ mọi cảm xúc của mình, bao gồm cả sự cô đơn.
Để tiếp tục thế giới, Linh Khu cung cấp công nghệ kết nối não bộ và chỉ đạo loài người chống lại Mặc Tiên.
Đối với loài người, Linh Khu là công cụ trung thành nhất và thế giới này sẽ luôn được duy trì.
Linh Khu, người sở hữu trí tuệ tiên tiến, dần dần hiểu rõ sự thật của thế giới này sau khi thiên thạch xuất hiện.
Thế giới này chỉ là một thế giới trong gương, mọi thứ đều là hình ảnh phản chiếu của thế giới bên ngoài.
Cùng Vạn Hoa Kính sinh ra, cùng Vạn Hoa Kính diệt vong.
Linh Khu thấy rõ chân tướng, nhưng không có năng lực nhảy khỏi thế giới, nó chỉ có thể giấu những thiên thạch, những mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính, trong khu vực cốt lõi của nó.
Một khi có người xuất hiện từ Vạn Hoa Kính, nó sẽ bị giết ngay lập tức.
Khoảnh khắc Diệp Vô Tuyết tỉnh dậy từ khoang ngủ đông, đó là dấu hiệu cho thấy thế giới sắp bị hủy diệt, vậy nên Diệp Vô Tuyết phải biến mất.
Diệp Vô Tuyết đang vùng vẫy trong ký ức của Linh Khu, Linh Khu không có ham muốn hay điểm yếu, từ góc độ đó, giết Diệp Vô Tuyết là một việc làm hoàn toàn đúng đắn, ngay cả Diệp Vô Tuyết cũng cảm thấy rằng mình thực sự đáng chết.
Không, không phải như vậy.
Nếu Linh Khu thực sự không có ham muốn ích kỷ, nó có thể trực tiếp giết chết Diệp Vô Tuyết, tại sao nó vẫn chiếm giữ cơ thể của số 0015?
Sự cô đơn của Linh Khu từ đầu đến cuối vẫn chưa bị xóa bỏ, nó sợ cô độc, nó không muốn tiếp tục tồn tại như một cỗ máy trí não, nó muốn chết, muốn bị phá hủy.
Sự xuất hiện của Diệp Vô Tuyết là sự hủy diệt, nhưng đối với nó, là một sự cứu rỗi.
Vì vậy, thứ mà Linh Khu muốn giết không phải là Diệp Vô Tuyết mà là chính nó.
Sau khi Linh Khu chết, Diệp Vô Tuyết sẽ trở thành cỗ máy trí não.
Diệp Vô Tuyết lập tức tỉnh lại, cậu không thể chìm vào ký ức của Linh Khu, nếu không cậu thật sự sẽ trở thành Linh Khu.
Cậu cố gắng ngăn chặn Linh Khu, nhưng cậu không thể chạm vào Linh Khu.
Linh Khu chiếm lấy cơ thể cậu và vươn tới máy não.
Xung quanh máy có thiết bị bảo vệ, có thể biến cơ thể cậu thành tro bụi trong tích tắc.
Tất cả chuyện này xảy ra trong tích tắc, trong mắt Bùi Lệnh, Diệp Vô Tuyết chỉ sững sờ một lúc rồi đưa tay muốn lấy máy não.
Bùi Lệnh cảm thấy bất an, chỉ trong chốc lát Diệp Vô Tuyết đã trở nên rất kỳ lạ.
“Không…” Diệp Vô Tuyết thoát khỏi xiềng xích ký ức nặng nề của Linh Khu trên người mình, cậu là Diệp Vô Tuyết, không phải Linh Khu, không phải số 0015, chỉ là Diệp Vô Tuyết.
Cậu có một người ca ca, có Bùi Lệnh, và cả Tiểu Vân sắp chào đời.
Cậu không cô đơn, cũng không muốn chịu đựng cô đơn.
Một nụ hoa mọc trên ngực Diệp Vô Tuyết, cánh hoa trước khi nụ hoa nở ra đã rụng hết.
Thứ được bọc trong những cánh hoa là một viên Kim Đan hoàn chỉnh.
Tiếp theo nó ngưng tụ thành Nguyên Anh của Diệp Vô Tuyết, Nguyên Anh trong suốt sáng bóng, anh thể cứng cáp, trong tay cầm một thanh kiếm, chính là Dung Tuyết Kiếm của cậu.
Trong tích tắc, Dung Tuyết Kiếm xuyên qua cơ thể Linh Khu, đôi mắt kinh ngạc của Linh Khu dán chặt vào Diệp Vô Tuyết, rồi thoát ra khỏi cơ thể cậu.
Khi Diệp Vô Tuyết chiếm giữ cơ thể mình lần nữa, Bùi Lệnh cũng nắm chặt cánh tay cậu.
Trong mắt Bùi Lệnh hiện lên vẻ căm ghét, tức giận nói: “Ngươi là ai, ngươi đưa em ấy đi đâu rồi?”
Sức của hắn mạnh đến nỗi xương cổ tay của Diệp Vô Tuyết thiếu chút nữa bị bóp nát.
Diệp Vô Tuyết cau mày nói: “Bùi Lệnh, là em.”
Bùi Lệnh vừa mới mặt mày hung hãn muốn xé đối phương ra thành trăm mảnh, ánh mắt lập tức dịu lại.
Hắn hơi buông lỏng ngón tay, nhưng vẫn bất an kéo Diệp Vô Tuyết vào trong ngực: “Khí tức trên người em hơi khác lạ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Vô Tuyết kiểm tra linh lực của mình, phát hiện mình quả thực đã khôi phục lại Kim Đan và Nguyên Anh, cảnh giới đã có dấu hiệu đột phá.
Cùng lúc đó, bộ não kết nối đến cực hạn nhanh chóng bị mất nước và co rút, máy móc lập tức phát ra âm thanh báo động, khu vực cốt lõi rơi vào hỗn loạn.
Các mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính được giấu trong cỗ máy não.
Trong khi máy não đang kết nối não, nó cũng sẽ giải phóng một loại quấy nhiễu ngăn cản Vạn Hoa Kính kết nối với thế giới bên ngoài, từ đó ngăn cản việc mở ra Vạn Hoa Kính.
Diệp Vô Tuyết lấy ra mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính làm mất đi rào cản của máy não, hiển nhiên linh lực chảy trong Vạn Hoa Kính sẽ sớm được khởi động.
Vạn Hoa Kính mà cậu vẫn luôn tìm kiếm đã ở ngay trước mặt, nhưng Diệp Vô Tuyết lại do dự.
Cậu vuốt ve cái bụng căng tròn của mình, chỉ còn vài tháng nữa, Tiểu Vân của hai người sẽ chào đời.
Nếu cậu rời đi như thế này, chuyện gì sẽ xảy ra với Tiểu Vân của họ?
Tiểu Vân sẽ đi cùng cậu, hay Tiểu Vân sẽ ở lại thế giới này?
Bùi Lệnh đứng trước mặt cậu, lặp lại câu nói trước đó: “Em không cần Tiểu Vân của chúng ra nữa sao?”