Đi bộ khoảng chừng 5’. Anh dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ, màu xanh da trời. Nhìn ngôi nhà nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng, trước cổng có một giàn hoa ti gôn. Bên trong có mấy chậu hoa lan trắng.
Thấy Anh đứng trước cổng một lúc, vẻ mặt có vẻ suy tư lưỡng lự, Minh lên tiếng:
-Có chuyện gì không? Đây là nhà cậu đúng không?
-Ừm…
-Vậy sao không vào?
-Không có gì.
Anh nói rồi đưa tay mở cánh cổng sắt.
Bước vào trong sân, rồi đi vào nhà. Nơi phòng khách có một người đàn ông trẻ, khoảng gần 40 (chính xác là 37) đang ngồi ở sô pha xem ti vi. Thấy có người vào, ông khẽ ngẩng lên.
-Con chào bố.-Anh khẽ cúi đầu chào.
-A, Anh! Con về đó hả? – ông bố Anh lập tức chạy đến, ôm cô một lát rồi thả ra, nhìn một lượt cô từ trên xuống rồi hỏi – Mấy tháng rồi không về nhà là sao? Con sống tốt không? Ăn uống ra sao?…
-Con rất khỏe. –Ngắn gọn và súc tích.
-Ừ, thế thì tốt. – ông quay sang Minh.- À, cháu là bạn cái Anh hả?
-A vâng, cháu chào bác, cháu là Minh, bạn cùng lớp với Anh ạ.
-Ờ, sao hai đứa không về sớm. giờ đã gần 6h rồi.
-Vâng, tụi cháu vừa đi chơi với nhóm, đi qua đây nhân tiện vào thăm gia đình.- Minh gãi đầu.
-Ờ, không sao, hai đứa ở đây ăn tối xong thì về nhé.
-Không cần đâu bố à!-Anh nhíu mày.
-Cái con bé này, hiếm lắm mày mới dẫn bạn về nhà, với lại không ăn bây giờ thì để đên tết mày mới về nữa hả? không nói nhiều, đi vào rửa chân tay đi, mẹ đang nấu cơm rồi.
-Vâng, con..
-Ai vậy anh?-Mẹ kế từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Anh, bà ta thoáng khó chịu xong lập tức cười tươi chạy đến, giọng phấn khởi.
-Con về rồi đó hả Anh? Sao giờ mới về?
-Vâng..-Anh trả lời giọng cứng nhắc.
-Ở lại ăn cơm nhé. Mẹ đang nấu rồi. Hai đứa vào rửa chân tay đi.
Đi ra giếng nước ở ngoài sân để rửa chân tay, Minh khẽ hỏi:
-Mẹ cậu trẻ thế!
-Ờ…-Anh trả lời một cách không hề mặn mà.
-Hình như cậu và mẹ không được hòa thuận?
-… – Anh không trả lời, rửa tay chân xong đi thẳng vào nhà làm Minh ngơ ngác.
-Sao vậy? Đợi tớ với..-Minh nói nhưng có vẻ Anh không nghe thấy, cô đi mà không hề ngoảnh lại.
Trong bữa ăn, chủ yếu là Bố hỏi chuyện cuộc sống của Anh, mẹ kế không nói gì, Minh cũng chỉ ngồi nghe, cậu chưa bao giờ nghe chuyện gì của Anh, nên giờ muốn biết, mãi lúc sau mẹ kế hỏi cậu:
-Cháu là Minh phải không?
-A, vâng!
Mẹ kế giả bộ ngạc nhiên:
-Từ trước đến giờ, Anh nó chưa hề đưa con trai về nhà đâu, cháu là người đầu tiên đó. Cháu là bạn trai nó hả? – Mẹ kế hỏi.
-Bạn…bạn trai…-Minh liếc sang Anh. Hiện cô không nhìn cậu mà nhìn vào mẹ kế, ánh mắt này có vẻ quen quen, à đúng rồi là lúc cô gắt cậu “im mồm đi” cũng là ánh mắt này. Nhưng sao lại dùng ánh mắt này với mẹ của mình?
-Vâng…Minh là bạn trai con!- Anh nhấn giọng thật mạnh, nói rõ từng chữ, mắt nhìn đăm đăm vào bà mẹ kế đang nhìn vô cùng nhởn nhơ, phởn phơ. Cô ước gì hiện tại bà ta là bao cát để có thể nện cho bà ta trận, cái mặt vô cùng vô cùng dày.
Minh cứng đơ, nhìn Anh. Cô vừa nói gì cơ? Bố cũng có tâm trạng đó, ông hỏi lại:
-Bạn trai con?
-Vâng. – dù trả lời bố nhưng mắt cô lại nhìn chằm chằm bà mẹ kế đáng ghét. Trước đây bà ta nói loại con gái không biết cười, không biết nói năng như cô thì sẽ chẳng bao giờ có bạn trai, chẳng bao giờ có ai rước. giờ bà ta còn cố tình trọc tức, cô đành bảo Minh là bạn trai cho bà ta tức tối chơi.
Quả nhiên, bà ta tím mặt. xong lại giãn ra quay sang Minh:
-Con rể!
“Hơ hơ cái gì vậy nè?” Minh vô cùng con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô.
-Ta gọi con là con rể nhé, Anh nhà ta nó kén lắm, 16 năm nay mới thấy hai từ bạn trai phát ra từ miệng nó, chắc nó sẽ không có lần 2 đâu, ta cứ gọi thế nhé!
-Vâ..ng.
-Ăn cơm đi. – Anh nhíu mày, gắt lên. Minh lập tức cắm cúi ăn, bà mẹ kế vẫn cười cười:
-sao phải xấu hổ?
-Bác bao nhiêu tuổi ạ? – Minh hỏi để xoa đi không khí ngượng ngùng.
-À, năm nay mẹ 29.
-Dạ, thế thì…bác sinh ra Anh khi bác mới…15 tuổi?
-Ha ha, mẹ là mẹ kế thôi.- bà ta cười- Mẹ ruột của Anh đã mất cách đây 3 năm rồi.
-Dạ? – Minh ngớ người, nói chuyện đó mà còn cười được, bà ta… quả nhiên, giờ cậu đã hiểu vì sao mà thái độ của Anh với bà ta có vẻ xấc xược, chắc bà ta đã đối xử với cô không ra gì cô mới ra ngoài sống như vậy.
-Con no rồi, mọi người cứ ăn tiếp.- Anh buông bát đứng dậy, bà ta cười khi nhắc đến mẹ cô, cô sợ nếu còn ngồi đây nghe chắc cô khó kiềm lòng để mắng bà ta một trận. Bố thì đã được bà ta tôi luyện rồi nên cũng thấy bình thường là phải.
Bực mình leo lên cầu thang để lên sân thượng. mặt trời đang khuất dần, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp nơi. Cô thích bóng tối. Một màn đêm dày đặc, không có chút ánh sáng nào. Nơi đó không ai sẽ có thể nhìn thấy nỗi đau và những vết rạn nứt nơi trái tim cô.
Trong phòng ăn.
-Xin lỗi con, con rể! tính nết con bé này nó thế, chỉ cần nhắc đến mẹ nó là nó lại như vậy.-Mẹ kế cười.
-Vậy sao bác vẫn nhắc đến?- Minh nhìn bà ta hỏi lại.
-À, thì..-mẹ kế ngớ người, bà không nghĩ là sẽ bị Minh hỏi lại như vậy.
-Cháu xin phép lên xem cô ấy thế nào.-Minh đứng dậy, đi lên cầu thang.
-Ừ, xem nó thế nào giúp bác nhé.-Bố Anh lên tiếng.
-Vâng.
Trên sân thượng.
Một cô gái đứng trong bóng tối, gió làm mái tóc dài tung bay, chỉ nhìn qua bóng lưng cũng đã thấy nỗi cô đơn của cô. Cô đứng sát lan can, hai tay nắm chặt cái thành lan can, ánh mắt có sự u uất khó nói. Nhìn cô như đã bị cả thế giới bỏ quên, nỗi cô đơn của cô hòa cùng bóng tối tạo cho người khác một cảm giác rờn rợn.
-Có việc gì không? – Anh lên tiếng.
Minh giật mình, cậu đứng suy nghĩ nãy giờ, mà sao cô biết cậu ở đằng sau nhỉ? Có mắt sau gáy à.?
Cậu bước đến đứng cạnh cô, bóng tối mờ mờ khiến cậu không nhìn rõ biểu hiện khuôn mặt cô.
-Có chuyện buồn à?
-…
-Đúng là thật rồi!
-…
-Cậu không biết hồi nãy, dáng đứng của cậu cô đơn thế nào đâu.!
-..
-Sao không chia sẻ với tớ?
-…
-Có chuyện buồn không chia sẻ cho người khác thì sẽ càng buồn hơn đó!!.
-…
-Cậu muốn ở một mình à?
-…
Thấy cô không trả lời, cậu không nói gì nữa, hai người cứ đứng vậy đến lúc:
-Xin lỗi.- Anh nói.
-Hả? gì? Sao lại xin lỗi? – Minh ngạc nhiên.
-Vì đã bảo cậu là bạn trai tôi.
-À, không sao…- Mặt Minh đỏ bừng nhưng cô không thể nhìn thấy-…thật ra, tớ…rất vui khi cậu nói vậy..dù chỉ là nói đùa.
Anh quay sang nhìn Minh. Dù hai người không nhìn rõ mặt nhau nhưng Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng tim Minh đập thình thịch. Trong lòng cô như có một cái gì đó ấm áp chạy qua, cô khẽ mỉm cười, giơ tay ôm vòng qua người Minh.
Minh đơ người, á khẩu.
Ôm cậu thế này, cô có thể nghe rõ tiếng đập thình thịch của trái tim cậu, ngửi thấy mùi sữa tắm rất nam tính của cậu. Minh rất cao, cô đứng cùng cậu cũng chỉ đến cổ cậu giờ đây đầu cô khẽ ngả xuống vai cậu. Lát sau cô thì thầm:
-Cảm ơn.-Anh nói nhẹ nhàng.
Minh lại đơ luôn tập hai, mặt cậu giờ có thể so sánh với cà chua chín. Cậu không bao giờ có thể hi vọng Anh sẽ ôm cậu thế này, giờ cậu mới biết, lạnh lùng chỉ là cái vỏ bọc của cô. Cậu cứ đứng như vậy, say mê hương hoa anh đào lúc nào cũng thoang thoảng trên tóc cô.
Một lát sau, Anh khẽ thả nơi tay, đi về phía cửa để xuống lầu. Đi được một đoạn cô vẫn thấy Minh đứng như vậy, bèn nói:
-Về thôi, tôi còn nhiều việc phải làm.- Lại giọng lạnh nhạt như thường.
-A, ừ..-Minh sực tỉnh, chạy theo cô xuống lầu.
Vừa rồi chắc cậu mơ quá. Khẽ véo má mình, thấy rất đau, Minh kêu “Á” một tiếng. Anh đi đằng trước ngoảnh lại nhìn cậu, thấy má cậu đỏ một vết, cô nói:
-Vừa rồi cậu mơ đó.
Rồi đi xuống nhà, để lại một tên vô cùng vô cùng…
….Ngơ ngác…..