Đến bậc thang cuối cùng, trên bầu trời đêm phía xa đột nhiên có vài chùm pháo hoa sáng lên, không biết là ai đang ăn mừng một sự kiện vui vẻ.
Khi pháo hoa tan đi, anh cúi đầu, nhìn thấy ánh sáng và bóng tối rực rỡ đủ màu rơi vào mắt cô, quang ảnh dần biến mất, chỉ còn lại bóng dáng anh.
"Em nói cho anh biết," giọng nói của cô mềm mại ôn hòa, "chính là Trình Lập anh, anh ở đây. Cho nên em cũng ở đây. Nếu anh không rời đi, vậy thì em cũng sẽ mãi mãi ở lại."
"Ở lại làm gì?" Anh hỏi.
"Làm vợ anh," Cô đáp.
Bước chân của Trình Lập hơi cứng lại.
Cô cảm giác dường như mình đã say, mệt mỏi và buồn ngủ, cô từ từ nhắm mắt lại.
Chỉ có tư thái mê say như vậy mới dám bộc lộ niềm khao khát trong sâu thẳm tâm hồn. Không biết người nghe cảm động ra sao, nhưng người nói trước mắt lại đỏ hoe. Cho nên muốn giấu đi, suỵt, đừng để anh ấy biết.
Trình Lập đặt cô lên giường, nhưng cô lại từ từ tỉnh giấc, đôi mắt mê man nhìn anh.
"Em nói cho anh một bí mật," cô vòng tay qua cổ anh, kéo khoảng cách giữa họ lại gần hơn, nở một nụ cười bí ẩn, "Hôm nay em tự tặng mình một món quà."
"Quà gì?" anh hỏi.
Thẩm Tầm nắm lấy một bàn tay anh, đặt lên bụng cô, chậm rãi trượt lên trên, sau đó phần áo trên bị kéo lên, làn da trắng như tuyết lộ ra từng tấc một... Khi ánh mắt anh rơi vào một nơi nào đó, anh đông cứng lại.
Phía dưới bên trái vùng tròn trịa, trên làn da không tì vết ban đầu, một từ - Morpheus được xăm lên.
Dòng chữ màu đen vẫn còn phiếm hồng.
"Thợ xăm nói vết thương trên cánh tay em chưa lành, không thích hợp xăm ở đó, cho nên em đổi chỗ khác." Cô nhìn anh, giơ cổ tay lên nở nụ cười ngọt ngào, "Mẹ em tên là Lâm Liên, vậy nên em xăm hình hoa sen ở đây, còn anh, anh ở trong trái tim em. Anh nói xem, mẹ em có trách em thiên vị không?"
"Đau không?" Ánh mắt anh kích động, giọng nói trở nên khàn khàn.
"Đau lắm, em không dùng thuốc tê." Cô gật đầu đáng thương.
"Sao không dùng?"
"Bởi vì... thích anh chính là đau như vậy đấy." Cô than nhẹ, dùng ánh mắt vô tội nhất nói những lời ngây thơ nhất, dệt nên màn dụ dỗ xảo quyệt nhất.
Trình đội vốn luôn bình tĩnh đột nhiên không nói nên lời, ngón tay thon dài dừng trên ngực cô khẽ run lên, lộ ra cảm xúc.
Nhưng cô đã nắm lấy tay anh và ấn vào vị trí đó.
Dưới lòng bàn tay là một trái tim vẫn đang sống, nhảy liên hồi, giống như đang gọi cái tên đó, Morpheus, Morpheus. Anh gần như có ảo giác lòng bàn tay mình đang bỏng rát.
Mà cô tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị trước mặt—— Morpheus thân mến, người trong giấc mơ của em, người ban cho em tình yêu say đắm mê người, chiếm giữ tâm hồn em, mê hoặc tâm trí em, khiến em thành nghiệp, để lại một giấc mơ đẹp lưu luyến không quên, nhưng lại không nói cho em biết, trong giấc mơ của người có em hay không.
Nhưng, sao em có thể buông tha người? Lần này gặp gỡ khiến em trở thành một người lính vượt sông, chỉ có thể tiến về phía trước. Cho nên hiện tại, hãy để anh vào giấc mộng em đã dệt. Một giấc mơ mà em sẽ đánh đổi mọi thứ để biến nó thành hiện thực. Bởi vì không nỡ buông tay, không đành lòng rời bỏ, nên dẫu con đường tới toàn là chông gai, em vẫn muốn đi tiếp.
"Tôi, Thẩm Tầm, thề với hình xăm này, tôi sẽ luôn ở bên Trình Lập, bất kể họa phúc bần phú, thương bệnh tử vong." Cô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh, giống như mặt nước hồ đẹp nhất, lại muốn dìm chết anh, "Cho nên, em xin anh đấy, làm chồng em nhé."
1
Nói xong, cô hơi đứng dậy, tha thiết mà thành kính hôn lên môi anh, tuy như chuồn chuồn đạp nước nhưng dường như cô đã dùng hết toàn lực, hoàn thành nghi lễ long trọng nhất.
Khi anh đang hết sức thẫn thờ, cô lại nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ yên bình. Để lại anh, trong đêm sâu thăm thẳm, giống như pho tượng mất hồn, thật lâu không nhúc nhích.
Trình đại đội trưởng lại có một đêm mất ngủ. Nhưng trời tờ mờ sáng, anh lại như được tiêm máu gà, đi gõ cửa nhà người nào đó.
Nửa phút sau, cửa mới mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ vừa mới trang điểm xong.
Đôi mắt đen lặng lẽ chăm chú nhìn cô - dù sao cô vẫn còn trẻ, cho dù đêm hôm trước cô có say và mơ màng đến đâu, thì ngày hôm sau cô vẫn có thể xinh đẹp động lòng người. Trình Lập đột nhiên cảm thấy hơi xúc động, vừa rồi trong gương, anh thấy dưới mắt mình có những nếp nhăn và cuồng thâm, đấy là do thiếu ngủ, đúng là năm tháng không buông tha ai.
Thẩm Tầm ngơ ngác nhìn hắn: "Sao anh lại tới đây?"
"Để xem em đã tỉnh rượu chưa." Anh thẳng thừng trả lời, rõ ràng là không hài lòng với sự ngạc nhiên trong giọng điệu của cô.
"Ừm, hình như là uống nhiều quá.. đầu có chút đau." Thẩm Tầm xoa xoa đầu, "Tối hôm qua anh đi đâu vậy? Em cũng không chờ anh, em nhớ rõ cùng đám Giang Bắc uống rượu xong, sau đó lên sân thượng hóng gió...giờ không nhớ mình quay lại bằng cách nào."
"Không nhớ rõ?" Giọng nói của anh rất nhẹ, ánh mắt có chút quái dị.
"Chẳng lẽ là anh đưa em về?" Cô ngẩng đầu, nhìn anh suy đoán.
"Ừ." Anh chăm chú nhìn cô, mang theo hơi thở nguy hiểm tới.
"A?" Thẩm Tầm ngượng ngùng cười cười, "Ồ, khó trách anh biết em uống say, nhưng sao em không có chút ấn tượng nào..."
"Không có chút ấn tượng nào?" Anh thấp giọng nhắc lại, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ kinh ngạc, còn có tia tức giận sâu, "Tối hôm qua em nói gì với anh gì, em không nhớ sao?"
"Em nói gì với anh?" Cô mở to mắt nhìn.
"Anh đang giận gì à? Vì sao vậy?" Nhìn quai hàm căng cứng cùng vẻ mặt âm trầm của anh, Thẩm Tầm thấp thỏm hỏi: "Có phải em lỡ nói cái gì khiến anh không vui không? Nếu có, em xin lỗi..."
Anh nhìn cô chằm chằm cả chục giây rồi mới lạnh lùng trả lời, "Không."
"Xuống lầu đi, đến giờ ăn cơm rồi." Anh trầm giọng ra lệnh.
Thẩm Tầm chớp mắt nhìn khuôn mặt lạnh của anh.
Nói như thể cô không có việc gì làm ngoài ăn vậy. Hay anh muốn nói "Em tới giờ uống thuốc rồi"?
Xem ra kỹ năng trinh thám của Trình đội không dùng đúng chỗ rồi, sau nhiều năm ở Anh, văn hóa uống rượu whisky trong các quán bar của Anh mạnh đến mức sau khi phóng túng quá độ vẫn có thể uống thêm một chút rượu. Say đến từng mảnh ư? Thôi nào, nghĩ cô là một cô bé thiếu kinh nghiệm, đỏ mặt khi nhấp một ngụm Mojito chắc?
Này... Nghe đi, răng rắc, có tiếng khối băng khẽ nứt vỡ, Băng Sơn đại nhân à, cố gắng "hold" đi, cẩn thận nội thương.
"Anh thật sự không sao chứ?" Thẩm Tầm nghi ngờ nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ quan tâm lo lắng nhất, giống như một vãn bối hiếu thuận trước giường bệnh.
Trình đội không nói gì, cúi đầu châm lửa, tập trung vào việc yêu đương với thuốc lá, coi cô như người vô hình.
"Chú hút thuốc lá dữ quá, cẩn thận ung thư phổi đấy chú cảnh sát."
Vừa nói, cô vừa hống hách bỏ điếu thuốc xuống hút một hơi rồi lại đút vào miệng anh, như không để ý đến vết son môi còn sót lại trên đầu lọc, dính vào môi anh, muốn có bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm: "Vợ anh mới có tư cách quản anh."
Cô "Ồ" một tiếng.
Trình Lập đợi cô nói xong, nhưng không có gì. Cô quay người lấy túi xách, lại quên mất đồng hồ đeo tay, vội vàng đeo vào ra vẻ bận rộn, sau đó hốt hoảng ngẩng đầu lên: "Em ổn rồi, đi thôi."
Anh lẳng lặng đứng bên cửa, gương mặt tuấn tú dưới ánh ban mai, đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt lộ ra một tia bất lực.
Cô cong khóe miệng cười nhẹ.
Anh không biết, em chờ đợi nhiều năm như vậy, chỉ chờ một người như anh. Tương lai còn dài mà, Trình đội.Trình Lập vừa đi vừa hút một điếu thuốc, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự phiền muộn chợt đến trong lòng.
Nếu anh không đi, vậy thì em cũng mãi ở lại, làm vợ anh.Tôi, Thẩm Tầm, thề với hình xăm này, tôi sẽ luôn ở bên Trình Lập, bất kể họa phúc bần phú, bất kể thương bệnh tử vong. Cho nên, em xin anh ấy, làm chồng em nhé.Những lời ngọt ngào như vậy, cám dỗ độc địa như vậy.
Vậy mà cô cứ thế quên đi.
Một buổi sáng đẹp trời, không khí trong lành, nhưng anh cảm thấy lồ ng ngực mình thắt lại.
Làm sao anh có thể bị mê hoặc bởi một kẻ không tim không phổi vô tâm như vậy.
Anh định ném tàn thuốc đi, nhưng khi nhìn thấy vết môi đỏ trên đầu lọc, mắt anh chợt sững lại, suy nghĩ bậy bạ điều gì đó, trong đầu mười giây liền hoàn thành một bộ phim ướt át.
Ngẩng đầu lên liền thấy người khởi xướng đang hớn hở chạy về phía gọi món, thoạt nhìn rất có cảm giác ăn uống ngon miệng.
Ôi, tức đến muốn nghiến răng. Nếu không phải nơi công cộng, anh thực sự muốn tét nở hoa mông đứa nhóc này.
1
Đến bữa sáng, Lý Manh gửi hai bức ảnh qua WeChat, hai chiếc váy, màu sắc và kiểu dáng khác nhau, sau đó gọi điện cho cô: "Hôm qua có người theo đuổi tặng, cho cậu giữ một cái."
"Nhãn hiệu lớn đây, người theo đuổi này rất hào phóng." Thẩm Tấn trêu chọc.
"Cái màu xanh biển cho cậu, hôm nay gửi qua cho cậu nhé." Lý Manh nói ra.
"Tại sao lại là cái này?" cô hỏi.
"Cái này nhìn cổ điển, cậu mặc vừa vặn hợp với chú Ba." Lý Manh nghiêm túc đáp.
Thẩm Tầm bị sặc sữa.
Cô ngước lên, thấy Trình Lập đang nhìn cô vô cảm, đôi mắt anh đen như mực.
Chú Ba... Từ xưng hô này nghe không tồi.
Cô ôm trán, có ngăn nụ cười không kìm được của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Manh còn gửi một câu hỏi qua WeChat:
"Chú Ba có gì tốt?"Thẩm Tầm suy nghĩ một lúc, trả lời bằng vài từ:
"Bình tĩnh trầm ổn, một chút quyến rũ."Đó gọi là động lòng.
Trước chiếc bàn dài, Trình Lập ngồi ở giữa, Thẩm Tầm nhướng mày đứng ở góc bên trái, nghe bọn họ mở cuộc họp thảo luận. Trước mặt cô là một cuốn sổ đang mở, theo nội dung cuộc họp bôi vẽ ra hai trang, giống như làm một nửa vai trò nhân viên cảnh sát. Lâm Duật nghe được chuyện cô hôm sinh nhật đã chạy ra ngoài một mình đi xăm, mắng cô máu chó phun đầy đầu, sau đó ra lệnh đưa cô vào phạm vi bảo vệ của Trình Lập, thiếu chút nữa đã thêm vào cậu "cho người trông coi 24/7".
Cô thấy Trình Lập gõ những ngón tay dài trên bàn, biết anh nghiện thuốc lá, chỉ là trong phòng có một đồng nghiệp đang mang thai nên anh phải kiềm chế bản thân. Anh cúi đầu, cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm - đây đã là cốc thứ ba trong ngày.
Đột nhiên, Thẩm Tầm muốn vươn tay, vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai lông mày anh.
Chuông thiết bị điện thoại phòng hội nghị trên bàn vang lên, sau khi kết nối, giọng nói của Trương Tử Ninh truyền đến: "Quý Kha, tôi đã gửi một vài bức ảnh qua WeChat."
Nửa phút sau, theo việc chuyển đổi hình ảnh lên máy chiếu, Trương Tử Ninh bắt đầu báo cáo những gì mình và Triệu Mân Hoa đã thu được ở trường tiểu học Xuân Huy ở Thủy trại:
"Hiệu trưởng là Lý Lâm. Năm nay 57 tuổi. Khi còn trẻ, ông ấy được phân công làm giáo viên dạy toán tại trường tiểu học Quang Minh ở thành phố Cảnh Thanh. Thủy Trại là quê hương của ông ấy. Lúc 40 tuổi, ông quay lại nơi này, bắt đầu công tác ở trường tiểu học Xuân Huy. Ngôi trường hiện tại có 36 học sinh, chủ yếu là con nhà nghèo trong làng, học sinh mấy năm nay tốt nghiệp tiểu học xong về cơ bản không đến trường nữa. Tác dụng chính của trường là cung cấp cho những đứa trẻ này một nền tảng văn hóa nhất định để giúp chúng làm việc trong xã hội. Giáo viên cô định có Lý Lâm và cô con gái 23 tuổi Lý Chân. Trường học trước mắt nhận được sự hỗ trợ của một số tổ chức phúc lợi cộng đồng, cũng luôn có các giáo viên hỗ trợ giảng dạy. Ngoại trừ tôi và Mân Hoa, hiện tại có một nữ giáo viên mới hỗ trợ trong trường tên Phương Khả. Cô ấy đến từ Thượng Hải, đã làm việc ở đây được nửa năm, tháng 9 tới sẽ đi Mỹ học cao học, hiện tại gap year, ngoài ra còn có 1 giáo viên người bản địa, chủ yếu dạy thủ công với âm nhạc, tuần đến 2 lần, gọi là Ngọc Nhi."
Cái tên vang lên bên tai khiến Thẩm Tầm đột nhiên dừng bút.
Cô nhìn gần hết khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh - mặc dù Tử Ninh và những người khác chụp vội nhưng đôi lông mày và nụ cười quyến rũ đó chính xác là Ngọc Nhi mà cô ấy biết.
"Làm sao vậy?" Trình Lập nhạy bén chú ý tới phản ứng của cô, ánh mắt sắc bén dán chặt.
"Tôi biết cô ấy," cô chỉ vào bức ảnh, "cô ấy là vợ của Barton, vơ của chủ nhà trọ Barton."
2
"Không sai, Ngọc Nhi cũng giới thiệu bản thân mình như thế." Trương Tử Ninh xác nhận ở đầu bên kia điện thoại.
"Barton là đồng nghiệp cũ của tôi ở Anh. Anh ấy đã giới thiệu Ngọc Nhi với tôi trong nhà trọ." Thẩm Tầm nói thêm.
Trình Lập nhẹ nhàng lên tiếng.
Thẩm Tầm nhìn anh – Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, phảng phất lúc cô nhìn thấy anh cúi đầu, đáy mắt gió nổi mây mù.
"Trình đội, trước mắt chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng chúng tôi đã bí mật ghi lại nội dung giảng dạy của Lý Lâm Lý Chân, Phương Khả, Ngọc Nhi, đồng thời sao chép giáo án của bọn họ. Hôm nay chút nữa sẽ gửi tất cả cho Quý Kha."
"Được, chuyện này chúng ta làm trước đi, hai người tiếp tục quan sát." Trình Lập ra lệnh, sau đó dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn Thẩm Tầm: "Cô Thẩm, phiền cô đi cùng tôi tới nhà trọ một chuyến."
Thẩm Tầm giật mình, gật đầu.
"Vì thế cậu cảm thấy có vấn đề sao?" Lâm Duật dựa vào trên bàn. nhìn Trình Lập ngồi ở bên cạnh.
Người sau ngước mắt nhìn anh: "Nhà trọ có vấn đề hay không cũng khó nói, nhà trọ ở biên giới luôn là trọng điểm giám sát của cơ quan phòng chống m a túy, bọn họ hẳn là không có bất kỳ hành vi cụ thể nào trong nhà trọ. Nhưng những người trong quán trọ cũng đáng để ghé thăm một lần."
"Dựa theo lúc trước cậu nói với tôi, tình hướng lúc này xác thực có quá nhiều trùng hợp đáng ngờ." Lâm Duật gật đầu, "Chuyện hộp thuốc lá, Tầm Tầm vẫn chưa phát hiện ra, đúng không?"
"Tôi không nói cho cô ấy biết. Chuyện này cô ấy càng tự nhiên càng tốt." Trình Lập đứng dậy, búng tàn thuốc. "Cũng may cô ấy không nghiện thuốc lá, ban ngày chưa bao giờ mang hộp thuốc lá đến khu vực làm việc."
"Cũng coi như may mắn, đêm đó bị cậu phát hiện." Lâm Duật cảm thán nói.
"Người đưa thứ này cho cô ấy, trong lòng rất mâu thuẫn." Trình Lập thở ra một hơi khói, ánh mắt tối sầm lại.
Perseverance, Love, Enthusiasm, Hope.
Kiên trì, tình yêu, đam mê, hy vọng.
Trông tràn đầy năng lượng tích cực. Nhưng các chữ cái viết đầu ngược lại được kết nối - HELP (GIÚP ĐỠ).
Là ai đang cầu cứu.
Anh tìm thấy máy nghe trộm trong hộp thuốc lá, một thiết bị nhỏ xíu. Bên kia có thể chủ động chọn thời điểm nghe lén, chỉ cần tín hiệu được phát ra, thiết bị sẽ tự động gọi lại vào điện thoại di động của bên kia và truyền âm thanh xung quanh hộp thuốc lá.
Những ngày này, bên người Thẩm Tầm phát sinh chuyện gì, đối phương rốt cục biết được bao nhiêu? Nó có bao gồm tất cả các cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Lý Quyên tại nhà của Phùng Qúy Bình hay không? Ai đang nghe trộm? Và ai muốn nhờ giúp đỡ?
Đêm đó ở ký túc xá của Thẩm Tầm, khi phát hiện ra bí mật trong hộp thuốc lá, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của cô, trong lòng tràn đầy suy tư. Nhưng bất kỳ suy nghĩ nào cũng làm anh bất an.
"Con gái lớn có chủ ý riêng mình, tôi là người lớn cũng không có cách. Tuy Tầm Tầm tự nguyện làm mồi nhử, nhưng..." Lâm Duật nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí một chút cảnh cáo, "Cho dù cậu có kế hoạch gì, tôi hy vọng cậu sẽ giảm thương tổn đến mức tối đa cho nó."
"Tôi sẽ cố gắng." Trình Lập dập tắt tàn thuốc, trầm giọng nói.
Lời hứa giữa đàn ông với nhau, đôi khi chỉ vài lời, nhưng đáng giá ngàn cân.