Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 14.3

Vụ nổ mạnh kia, anh tính sai thời điểm, không ngờ rằng cô lại bị bọn buôn m a túy bám lấy.

"Hiện trường vụ nổ rất kinh khủng, DNA của em được tìm thấy trong mô máu còn sót lại, nhưng anh cũng không từ bỏ." Anh trầm giọng nói: "Sau đó, có người nặc danh gửi cho anh một bức ảnh chụp em máu me mơ hồ, anh vẫn không tin. Anh luôn nghĩ em sẽ trở về."

Diệp Tuyết ngây người nhìn anh, không nói nên lời.

"Chị Tuyết!" Một cô bé chừng bảy tám tuổi leo lên bậc thang chạy đến bên bàn.

"Lily," Diệp Tuyết xoa tóc cô bé, cười nói, "Hôm nay em đã học xong chưa?"

Cô bé gật đầu với anh, đôi mắt đen nhánh lại nhìn Trình Lập.

"Con của hàng xóm, nó đang học tiếng Trung ở trường trong ngôi miếu gần đó." Diệp Tuyết giải thích với anh, sau đó quay sang Lily hỏi, "Hôm nay em học gì vậy?"

Cô nói rất chậm, chắc là sợ cô bé kia nghe không hiểu.

Những ngón tay mảnh khảnh của cô bé vẽ nhẹ lên mặt bàn, viết hai chữ, đọc trúc trắc: "Quá khứ."

Diệp Tuyết ánh mắt ngưng lại, lại hỏi: "Em biết từ này có ý gì sao?"

Cô bé gật đầu định mở miệng, nhưng dường như lại không biết diễn đạt như thế nào, cuối cùng vẻ mặt ngại ngùng nói một câu bằng tiếng Myanmar.

Diệp Tuyết vô thức nhìn Trình Lập, người đó cũng đang nhìn cô, đôi mắt sâu như biển.

Cô biết anh nghe hiểu. Anh ở biên giới đã lâu, cũng biết một số tiếng Myanmar.

Lily nói chính là— thứ không có được nữa.

Quá khứ đã qua, không có được nữa.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong ký ức vẫn còn khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng cô có cảm giác dường như có điều gì đó ở anh khiến cô cảm thấy xa lạ và cách xa. Mặc dù lúc này anh đang ngồi đối diện với cô, cách chưa đầy một mét, nhưng cô lại có cảm giác xa cách không chân thực.

Phải chăng do năm tháng, khoảng thời gian chúng ta không ở bên nhau, hay là do ai đó, điều gì đã khiến anh thay đổi?

"Được, ngoan ngoãn ăn cơm đi." Anh như nhìn thấu tâm tư của cô, dịu dàng dỗ dành.

Cô gật đầu, cùng nhau nuốt xuống những suy nghĩ hỗn độn trong lòng.

Đêm trong rừng rất yên tĩnh. Trình Lập tắm xong, đi vào phòng ngủ và bật TV lên, đó là một chương trình thời sự. Anh chuyển kênh, là phim tài liệu, nữ phát thanh viên nói xong liền quay người lại, bóng dáng mảnh mai buộc tóc đuôi ngựa trong ống kính phóng to uyển chuyển nhẹ nhàng. Đôi mắt đen của anh khẽ lóe lên, anh đặt điều khiển từ xa xuống.

Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào. Anh đứng dậy mở cửa, lững thững bước ra ban công.

"Con khốn này, dám cướp mối của ông!" Đèn trong sân bật lên, chiếu sáng những gương mặt hung ác bên cạnh bồn hoa. Bảy tám người đi tới, cầm đầu là một tên đàn ông da ngăm mặc áo sơ mi hoa, đang chỉ vào Diệp Tuyết chửi bậy.

"Anh Nhạc Lôi, anh nói đùa rồi. Tôi sao dám cướp mối của ngài, chẳng qua người ta nói hàng của tôi tốt, nhất định phải hợp tác với tôi, tôi cũng cảm thấy không thích hợp. Về sau tôi sẽ nói thay ngài, thật nếu không được, ngài có thể giảm giá." Diệp Tuyết mặc một chiếc váy ngủ lụa màu tím, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Đừng giả vờ với tao, mày dựa vào thủ đoạn hồ ly tinh chiếm nhà xường Bành Trại tao không tính, giờ trực tiếp cướp mối làm ăn của tao, còn muốn tao quên?" Nhạc Lôi cười lạnh nhìn cô, đôi mắt hình tam giác của gã tràn đầy hận ý, "Anh Khôn lúc trước vốn nên giết mày, để không đến mức tự mình vứt đi cái mạng. Hắn sao nghĩ được mày lợi hại như vậy, giờ còn có thể leo lên giường chú Ngụy—— "

Gã còn chưa nói xong, họng súng đã kề sát lông mày của hắn.

Diệp Tuyết chĩa súng về phía gã, vẻ tươi cười vừa rồi đã biến mất, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ còn lại sự lạnh lùng.

"Làm sao, bị tao nói chột dạ rồi à?" Nhạc Lôi không sợ, vẫn khinh thường cười cười, "Có bản lĩnh cứ bắn."

"Mày nghĩ tao không dám?" Diệp Tuyết trừng mắt nhìn gã, hai tay gắt gao đè lại, họng súng áp vào trán hắn.

Đột nhiên, cô khẽ mỉm cười, trong bóng đêm trông có vẻ quyến rũ lạ thường, trong mắt lộ ra sát khí rõ ràng.

Biểu cảm Nhạc Lôi cứng đờ, ngay lập tức, một bàn tay lớn đã ấn khẩu súng của Diệp Tuyết xuống.

"Liêu Sinh, không cần anh nhiều chuyện." Diệp Tuyết nhìn người ngăn cản mình, ngữ khí không vui nói.

"Không đáng." Liêu Sinh khẽ nói, bóng dáng cao lớn chen vào giữa họ.

Diệp Tuyết giằng co một lúc mới chậm rãi đặt súng xuống.

Lúc này, điện thoại rung lên, Nhạc Lôi nhấc máy.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà hắn hậm hực liếc nhìn Diệp Tuyết, trả lời vài câu rồi đặt điện thoại xuống.

"Lần này tao tha cho mày, sớm muộn cũng có 1 ngày tao xử lý mày." Gã duỗi tay chỉ vào Diệp Tuyết, vẻ mặt oán hận rời đi.

Ngay lập tức, một tiếng súng bất ngờ nổ tung, một thuộc hạ bên cạnh Nhạc Lôi che cánh tay kêu thảm thiết, gã tức giận ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Tuyết đang cầm súng, trong bóng đêm vẫn còn làn khói xanh chưa tan.

"Lần này tao tha cho mày." Diệp Tuyết cười nhìn gã, lặp lại lời gã nói, giọng điệu rất mềm mại, nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn.

Thấy Nhạc Lôi và những người khác bước ra khỏi cổng, cô quay lại, nhưng rồi lại dừng khi thấy bóng người trên ban công.

Cô ngước nhìn Trình Lập, nhất thời không nói gì. Trình Lập cũng nhìn cô, giữa ánh sáng lập lòe lúc sáng lúc tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như vì sao.

"Ra ngoài hút điếu thuốc, anh đi ngủ đây." Anh cười nhạt, "Em cũng ngủ sớm đi, đừng thức khuya."

Ngay cả lúc ngủ cũng vẫn giữ cảnh giác, ngay khi cửa phòng mở ra, Trình Lập đã mở mắt. Khi bóng người đến bên giường, anh còn ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc. Một giây sau, thân thể ấm áp mềm mại ôm lấy anh, mang theo sự nhiệt tình lạ thường.

"Tuyết nhi?" Anh khẽ cau mày, vô thức gọi biệt danh năm xưa mà anh đặt cho cô.

Đáp lại anh là một cái hôn vội vàng, như chứa đầy khao khát bất tận. Anh giữ vai Diệp Tuyết, kéo cô ra khỏi người anh: "Sao vậy?"

Cảm xúc của cô dường như mất khống chế.

Trong bóng tối, giọng nói của Diệp Tuyết yếu ớt nhưng đầy nôn nóng: "Ôm em đi."

Trình Lập cảm giác được có chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên ngực mình, trong lòng anh run lên. Người phụ nữ trong vòng tay anh vừa quen vừa lạ. Mới đêm nay, anh đã nhìn thấy một mặt của cô mà trước đây anh chưa từng thấy, tuyệt tình và tàn nhẫn như vậy, nhưng giờ phút này, anh lại cảm nhận sâu sắc được sự bất an và tuyệt vọng của cô.

Điều gì đã thay đổi cô? Cô đã trải qua những gì? Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong tầm tay nhưng không thể nhìn rõ, nghi ngờ trong lòng dần sâu hơn.

"Anh Ba." Một giọng nói khàn khàn quyến rũ giữa lồ ng ngực anh nhẹ nhàng vang lên, da thịt tr@n trụi dán vào nhau. Thời gian và không gian dường như trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, trở lại mùa hè năm 20 tuổi, mồ hôi thấm đẫm áo, ngón tay mảnh khảnh của cô nhéo thật chặt vào lưng anh. Ngoài cửa sổ ánh đèn nê-ông phản chiếu trong phòng, trên bàn giấy tờ bị gió thổi lật trang, trong cửa hàng đối diện, ca sĩ hát không thành tiếng: "Ngày vì anh trốn học, cũng là ngày hoa rơi, ở phòng học đó, sao em chẳng thấy bóng dáng kia. Ngày đó có người yêu em thật lâu. Rồi vô tình sao, gió từ thôi, đem khoảng cách cuốn đi xa mãi.."

Hiện thực là gì? Mộng ảo là sao? Đúng hay sai, thật hay giả, có lẽ cuộc đời chỉ là mộng nối tiếp mộng mà thôi.

"Em có biết mình đang làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc không." Đầu bên kia điện thoại, câu khẳng định của người đàn ông tràn ngập sự tức giận bị kìm nén.

"Tôi biết rõ mình đang làm gì." Diệp Tuyết dựa vào ban công, nhìn ánh bình minh phía xa chân trời. Gió buổi sáng có chút se lạnh, cô kéo áo ngủ, giọng điệu có chút không kiên nhẫn nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."

"Nhờ em ban tặng, sắp tới anh sẽ điều chỉnh một chút."

"Anh không cần vội, về anh, tôi sẽ không nhắc đến một chữ." Diệp Tuyết cười nhạt.

"Em không nhắc, chẳng lẽ hắn không biết? Trong lòng em thừa biết, hắn đến bên cạnh em tuyệt đối không đơn thuần."

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Trừ khi hắn hoàn toàn đứng về phía chúng ta."

"Như nào mới được tính là hoàn toàn?"

"Luôn có cách để chứng minh điều đó."

Cầm chiếc điện thoại đã cúp máy, Diệp Tuyết thẫn thờ nhìn ra ban công một lúc lâu, cho đến khi có ai đó gõ nhẹ vào cửa kính phía sau cô.

Cô quay lại và thấy Trình Lập đang đứng lặng lẽ bên cửa, tay cầm một chai nước. Trên khuôn mặt điển trai của anh vẫn còn vẻ ngái ngủ, đường cong trên quai hàm mọc râu, càng khiến anh trông gợi cảm hơn. Chiếc áo phông trắng đơn giản ôm lấy bờ vai và cánh tay cường tráng, tùy lúc anh ngẩng đầu lên uống nước trông càng siết chặt hơn, chỉ riêng những đường nét cơ bắp đã toát ra mùi hormone nồng đậm. Trời cao tạo người, quả nhiên có thiên vị.

"Chào buổi sáng." Anh nhẹ giọng nói.

Cô không khỏi mỉm cười: "Chào buổi sáng."

"Cả mảnh này đều là của em à?" Ánh mắt Trình Lập rơi ở phía sau cô.

Diệp Tuyết nhìn theo hướng nhìn của anh, thấy dưới ánh mặt trời, những bông hoa anh túc bạt ngàn đang tung bay theo gió, đẹp như một bức tranh.

"Không phải của em, do em quản lý." Cô nhẹ giọng đáp, đi vào phòng ngủ, "Đi ăn sáng thôi."

"Em nhờ dì nấu chút canh, chắc dạ dày anh vẫn chưa khỏe nhỉ?" Diệp Tuyết múc đầy một bát canh đưa cho Trình Lập.

Hắn nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm: "Ừm, ăn uống vẫn không đều."

"Bây giờ không bận như vậy, có thể đều đặn hơn." Diệp Tuyết nhìn anh.

"Sao, muốn biến anh thành tiểu bạch kiểm à?" Trình Lập đón ánh mắt cô, trên môi lộ ra một nụ cười nhẹ.

"Không đứng đắn." Diệp Tuyết lườm anh một cái.

"Em có tính toán gì về sau không?" Trình Lập nhìn bàn tay đang cầm thìa của cô hỏi. Trắng nõn thanh tú, không giống bộ dạng người tối hôm qua vừa mới nổ súng bắn người.

"Sao anh lại hỏi cái này?" Diệp Tuyết ngẩng đầu nhìn anh.

"Nhìn xem về sau anh có thể làm gì vì em." Giọng anh nghiêm túc, ánh mắt tập trung.

"Anh không cần làm gì cả." Giọng Diệp Tuyết đột nhiên trở nên cứng ngắc, "Cũng không cần phải."

"Sao em lại nói như vậy?" Anh kiên quyết nói, "Anh không thể cứ nhàn rỗi mà không làm gì, đương nhiên, anh cũng có thể mang em rời khỏi đây."

"Chúng ta có thể đi đâu?" Diệp Tuyết tự giễu cười.

"Thế giới rộng lớn như vậy, luôn có chỗ đặt chân." Trình Lập trả lời.

"Em không thể rời khỏi đây."

"Vậy trả lời câu hỏi vừa rồi của anh đi." Trình Lập từng bước ép sát.

"Không sai, nếu anh ta muốn ở lại, anh ta phải làm gì đó." Diệp Tuyết còn chưa kịp trả lời, một giọng nói trầm trầm từ cửa nhà ăn truyền đến.

Sắc mặt của cô biến đổi, bất giác đứng dậy.

"Nhóc con, hoảng cái gì? Cô xem hắn còn bình tĩnh hơn cô đó, vẫn còn tiếp tục uống canh." Người đàn ông chậm rãi đến gần bàn ăn, mặc áo sơ mi màu xám, quần đen dài. Hai bên đầu tóc hoa râm, mặt mày hiện rõ phong sương nhưng lại có đôi mắt như chim ưng, dáng người cao thẳng, không hề bị năm tháng bào mòn.

Rõ ràng là khách không mời mà đến, nhưng ông ta lại càng giống chủ nhân của ngôi nhà này hơn, lười biếng ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười nhìn Trình Lập: "Nói đi, cậu định làm gì."

Trình Lập sắc mặt bình tĩnh: "Tôi tên Trình Lập, xin hỏi tên của ngài?"

Người đàn ông nhướng mày: "Ngụy Khải Phong, bọn họ đều gọi ta là chú Ngụy, cậu gọi ta như vậy cũng được."

Trình Lập khẽ gật đầu, bình tĩnh: "Hân hạnh."

"Tên nhóc này thật thú vị." Ngụy Khải Phong cười nhìn Diệp Tuyết, "Sao không giới thiệu cho ta? Bắt ta đến tận cửa làm quen."

Diệp Tuyết biểu cảm cứng đờ: "Xin lỗi, còn chưa kịp."

"Không sao, vừa lúc cùng nhau ăn sáng." Ngụy Khải Phong xua tay, "Có làm thêm một phần cho ta không? À, suýt chút nữa quên mất, ta còn mang theo một vị khách."

"Có tuổi rồi, trí nhớ cũng không còn tốt như trước." Ông ta vừa bên cảm thán, vừa hướng ngoài cửa hô: "Mời khách theo ta tới đây."

Nói là mời, nhưng hai gã đàn ông vạm vỡ đẩy một người trùm mũ vải tới.

Ngụy Khải Phong đứng dậy, tự mình bước tới cởi bỏ mũ trùm đầu cho người nọ, động tác nhẹ nhàng như đang khui một bộ sưu tập quý giá nào đó.

Khi bóng dáng hắn rời đi, khuôn mặt của "vị khách" lộ ra trước mắt mọi người, Diệp Tuyết tức khắc ngẩn ngơ, sau đó nhìn Trình Lập, chỉ thấy anh vẫn ngồi ở vị trí cũ bất động, chỉ có giữa mày hơi cau lại.

Anh chỉ bình tĩnh nói: "Chú Ngụy dẫn cô ấy tới đây là có ý gì?"

"Mời phóng viên Thẩm tới đây thu thập tin tức." Ngụy Khải Phong cười nói, ánh mắt rực lửa nhìn anh, "Vốn có thể sớm hơn chút, nhưng trên đường có chút chậm trễ, may là phóng viên Thẩm đã uống một cốc cà phê thêm chút Harlequin tại sân bay, trên đường đi rất hợp tác."

Cúi đầu xuống, Thẩm Tầm cắn chặt môi, cảm giác được một tia máu tươi tiến vào trong miệng.

Harlequin, hay còn gọi là Triazolam, thường được pha chung với rượu hoặc các loại đồ uống khác nhau, có thể khiến người ta bất tỉnh nhanh chóng sau khi uống.

Là cô bất cẩn, nhưng điều khiến cô buồn không phải là khó chịu, mà là cô không có dũng khí ngẩng đầu đối mặt với người trước mặt vào giờ phút này. Cơ hồ từ lúc nghe thấy giọng nói của anh vừa rồi, cô liền cảm thấy lạnh cả người, giống như rơi vào động băng.

"Gọi là Thẩm Tầm đúng không?" Ngụy Khải Phong vươn ngón trỏ nâng cằm cô lên, giọng điệu ân cần như trưởng bối quan tâm, "Thấy người mình thích sao không chào hỏi một tiếng?"

Buộc phải ngẩng đầu lên, vừa chạm đến ánh mắt của Trình Lập, Thẩm Tầm đầu óc trống rỗng. Gần như cùng lúc đó, trong mắt nóng lên, cô cắn chặt môi, cố kìm nước mắt lại.

Thật là một tình huống lố bịch. Anh và một người phụ nữ khác đang mặc đồ ở nhà, trò chuyện cười đùa và ăn sáng vui vẻ, trong khi cô mấy ngày qua đi đường dài xóc nảy, bộ dáng chật vật chưa được rửa mặt chải đầu. Trình tiên sinh sợ rằng đêm qua ôm người đẹp ấm áp, nghỉ ngơi đủ, nhìn qua tinh thần sảng khoái, khí sắc rất tốt. Cô nên làm gì đây? Mỉm cười nói với anh: "Chúc mừng anh cuối cùng đã đạt được tâm nguyện, tìm được giai nhân mình hằng mong nhớ. Chú anh về sau con cháy đầy nhà, cả đời hạnh phúc"?

"Ngài nói đùa rồi. Tôi và anh ta chẳng qua gặp dịp thì chơi, sớm đã chia tay. Tôi biết lựa chọn của anh ta, cũng tôn trọng lựa chọn đó." Cô lặng lẽ mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, "Chẳng lẽ ngài bằng này tuổi còn mê phim tình cảm lãng mạn, mong chờ một tiết mục la li3m?"

"Nói như vậy, là ta nhiều chuyện rồi? Làm sao bây giờ?" Ngụy Khải Phong cũng không giận và nhìn Trình Lập, "Không bằng tiêm cho cô ấy một mũi, để cô ấy tự sinh diệt?"

Thẩm Tầm sắc mặt tái nhợt.

Trình Lập trông vẫn bình tĩnh: "Chú Ngụy, cô ấy ở lại đây với tôi là là chuyện phiền toái, đối với chú cũng vậy. Chú hẳn đã kiểm tra bối cảnh của cô ấy."

Nói xong câu này, anh cũng không thèm nhìn Thẩm Tầm nữa, giống như vì chuyện rắc rối này, anh cực kỳ đau đầu.

"Vậy cậu nghĩ cách đối phó đi." Ngụy Khải Phong nhìn anh chằm chằm, cười tươi, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, "Tên nhóc à, cậu là cảnh sát, nói xem, ta dựa vào cái gì tin tưởng cậu? Cho dù cậu có phải lột cả một tầng da, cậu cũng phải để cho ta nhìn xem rốt cuộc lòng cậu là cái dạng gì."

Ông ta đứng dậy, vỗ vai Trình Lập, lại nhìn Diệp Tuyết: "Ta đi đây, hôm khác các người đến chỗ ta ăn cơm, hử?"

Nói xong, ông ta vẫy tay và mỉm cười rời đi, giống như một vị trưởng bối yêu thương và rộng lượng.

Diệp Tuyết sớm đã chán ăn, cầm điện thoại trong tay lên: "Liêu Sinh, mang người đi."

Trình Lập lại ăn một mình, có vẻ như món dim sum trên đ ĩa có thể sánh ngang với cấp độ ba sao của Michelin, khiến anh toàn tâm toàn ý thưởng thức.

Mãi đến nửa phút sau, anh mới nhận được ánh mắt thăm dò và không vui của Diệp Tuyết, nhưng anh chỉ nhàn nhạt nói: "Anh sẽ giải quyết."

Giải quyết như nào đây?

Trình Lập đẩy cửa ra, nhìn thân ảnh bé nhỏ cuộn tròn bên giường, từng bước một tiến lại gần.

Anh từ trên cao nhìn xuống, thấy khuôn mặt đang từ từ ngẩng lên của cô. Ánh mắt họ gặp nhau, giống như một cuộc giằng co thầm lặng.

"Trình Lập, anh có thể nói cho tôi biết, anh đang diễn kịch sao?" Trầm mặc hồi lâu, cô rốt cục cũng tước vũ khí đầu hàng.

Cô có thể hợp tác, dù sao cũng không phải lần đầu. Cô nhớ lúc ở quán bar Phỉ Thúy, anh đột nhiên nắm tay cô, rõ ràng còn chưa thân, nhưng giữa ngón tay lại có nhiệt độ nóng như thiêu đốt, phảng phất cô là hòn ngọc quý trong tay anh.

Anh ngồi xổm xuống nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, tuy tóc rối bù hơi phờ phạc nhưng vẫn xinh đẹp đến khó tin.

Một người như vậy, không nên đến chốn này.

Vận mệnh của cô là hoàn thành xuất sắc việc học, có công việc yêu thích và giỏi giang, có đồng nghiệp thân thiện, được sếp coi trọng. Kết hôn với một người đàn ông dịu dàng và xuất sắc, mỗi ngày chọn sơ mi và vest cho anh ta, kiễng chân để thắt cho anh ấy, cùng nhau ăn sáng, và khi anh ta tan sở, anh ta đã đợi sẵn bên đường. Một cuộc sống yên ổn cả đời, vô ưu vô lo.

Thẩm Tấn nhìn anh, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia không đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Cuối cùng, anh cúi đầu cười nhạt, trong nụ cười kia có giễu cợt, nhưng lại không biết đang giễu cợt ai.

"Anh cười cái gì?" Thẩm Tầm thiếu kiên nhẫn, hỏi.

Anh lặng lẽ nhìn cô: "Cười cô ngốc."

Nói xong, anh bỏ đi không ngoảnh lại. Để lại cô đối mặt với căn phòng trống rỗng, thần hồn tán loạn.

"Anh thích cô ta sao?" Diệp Tuyết đứng dựa vào cửa sổ, điếu thuốc giữa hai ngón tay đã cháy một nửa thành tro, nhưng không có dấu hiệu là đã hút.

Trình Lập rút điếu thuốc kia, gạt tàn thuốc, đưa lên gần miệng, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nhả ra. Khói xanh uốn lượn che nửa mày anh, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Em để bụng?"

Tông giọng lười biếng nghe rất hay, càng nói khiêu khích, càng khiến người ta thêm ngứa ngáy không chịu nổi.

"Sao không để bụng?" Diệp Tuyết đưa tay ra, táo gai đâm vào tay khiến cô nán lại, nhưng càng khiến cô có cảm giác chân thực.

Anh không trốn không tránh, nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như cười mà không cười: "Không vui sao?"

"Đây là lần đầu tiên biết anh cùng cô ta ở bên nhau, em hận không thể chạy tới trước mặt anh." Khóe miệng Diệp Tuyết hơi giật giật, lộ ra một tia không vui.

"Cô ấy không đoạt yêu hận gì với em, chỉ vì công việc mà bạn bè thôi." Trình Lập kéo tay cô xuống, giọng điệu hờ hững.

"Anh ngủ với cô ta rồi?"

"Ngủ rồi. Nhưng như vậy với sống cả đời là hai việc khác nhau, em đừng nghĩ bậy bạ nữa." Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, giọng ôn hòa, "Anh đã từng mất em rồi, không muốn đau thêm lần nữa."

Thứ tình yêu này còn độc hơn cả m a túy, sợ có được, rồi lại mất đi. Nếu vậy, thà rằng không có.

Diệp Tuyết rúc vào lòng anh, ôm chặt eo, lắng nghe nhịp tim ổn định của anh, từng chút từng chút, coi như là lời hứa hẹn.

Mỗi người chỉ có một đôi tay và một cái ôm, vừa đủ để nắm lấy thứ trước mặt, còn lại chỉ là ý nghĩ xằng bậy.
Bình Luận (0)
Comment