Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà Tôi

Chương 112

Nói chính xác là vào buổi tối ngày 27 tháng 11.

 

Ngày tháng khắc cốt ghi tâm, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không quên ngày này.

 

Chàng trai nói ra ngày tháng, đáy mắt lại chất chứa sự dịu dàng không nói nên lời, như thể đang kể lại một sự kiện trọng đại nào đó.

 

Mẹ Dư chỉ liếc mắt một cái, liền hiểu ra.

 

Bà ngưỡng mộ Tô Dương, cũng biết cô năng lực phi phàm, nhưng dù sao vẫn thiên vị con mình hơn một chút.

 

Thời niên thiếu ngông cuồng, ai mà chẳng từng có khát khao và chấp niệm mãnh liệt như vậy, nhưng năm tháng vô tình, đã rửa trôi tất cả những xúc động ấy.

 

Mẹ Dư thở dài trong lòng, trên mặt không lộ ra, nhưng vẫn vô tình nhắc nhở cậu một câu: “Tiểu Bạch à, vẫn nên chừa cho mình một đường lui.”

 

Bà đã từng chịu thiệt thòi, nên luôn ghi nhớ lời này trong lòng.

 

Cho dù là Tô Dương bà đã chứng kiến lớn lên từ nhỏ, bà cũng khó có thể hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối.

 

Có lẽ đối tượng là con trai mình, nên luôn có thêm một phần băn khoăn và bất an.

 

Dư Thư Bạch không phản bác, chỉ thuận theo lời bà, nhẹ nhàng đáp: “Con biết.”

 

Nhưng ý tứ trong ánh mắt cậu lại hoàn toàn trái ngược.

 

Một tín đồ trung thành làm sao có thể giữ lại điều gì cho vị thần mình bảo vệ.

 

Từ khoảnh khắc cậu quyết định từng bước đuổi theo người con gái xa vời vợi ấy, đường lui đã bị phong tỏa hoàn toàn.

 

Người chị Alpha của cậu, xứng đáng nhận được tất cả tình yêu chân thành, không chút toan tính.

 

Mẹ Dư thở dài, cũng không nói gì thêm, lẩm bẩm: “Nhưng Tô Dương vẫn là người đáng để dựa dẫm, chuyện của bố con…”

 

Bắt được từ khóa, chàng trai đột ngột ngẩng đầu, cau mày: “Ý mẹ là sao?”

 

 

【Chị: Ra ngoài đi bộ chút không?】

 

Người ngồi yên lặng trong phòng hồi lâu, nhận được tin nhắn của người được ghim đầu, do dự một giây mới trả lời.

 

【Em: Em ra ngay đây.】

 

Tô Dương mỉm cười, ra ngoài đợi cậu.

 

Huyện tháng mười hai hiếm khi có tuyết rơi, trong đêm đen những bông tuyết nhỏ li ti bay lất phất, cuối cùng tan ra trên lòng bàn tay ấm áp vươn ra từ mái hiên.

 

Cô vừa ra ngoài không lâu, chàng trai liền vội vàng mở cửa, tìm thấy vị trí của cô, sải bước chạy đến.

 

“Sao lại vội vàng như vậy?” Tô Dương cười cậu.

 

Dư Thư Bạch đứng yên, n.g.ự.c hơi phập phồng: “Không muốn để chị đợi.”

 

“Đi thôi.”

 

Alpha bước chân, bước vào trong tuyết, bông tuyết rơi trên tóc cô, tan thành một giọt nước, cuối cùng biến mất vô hình.

 

Cô nhìn trời tuyết mênh mông, nhớ về khoảng thời gian trước khi rời đi: “Hơi thèm khoai lang nướng ở phố ăn vặt trường học.”

 

Cô còn chưa bước đi, trên đầu đã có thêm một chiếc mũ lông mềm mại, bên trong lớp len còn mang theo hơi ấm của chàng trai - vừa mới lấy xuống từ trên đầu cậu.

Bình Luận (0)
Comment