Anh Omega Hàng Xóm Của Tôi Đang Ở Nhà Tôi

Chương 119

Lần thứ hai, cậu ước có thể dọn vào nhà cô.

Đáy mắt chàng trai bình thản phủ một tầng sương mỏng, Tô Dương nhíu mày, còn muốn hỏi gì đó, lại bị cậu nắm lấy tay, cắt ngang.

“Chị năm mới vui vẻ.” Ánh mắt cậu nhìn qua dịu dàng.

Khoé mày Tô Dương giãn ra, dường như bị không khí náo nhiệt xung quanh lây nhiễm, cười nói: “Thư Bạch năm mới vui vẻ.”

“Đinh đang đang…”

Tiếng chuông năm mới vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Trên quảng trường đèn đuốc sáng trưng, người người dừng chân, ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, pháo hoa rực rỡ lần lượt nở rộ trên nền đen tĩnh mịch, xé toạc một khoảng sáng trên bầu trời đen.

Cuộc sống khó tránh khỏi khổ đau, chỉ có niềm vui trước mắt là đơn giản nhất.

Tiếng người ồn ào, hòa lẫn với tiếng pháo nổ rền vang, tiếng reo hò không ngớt trên quảng trường, phô bày hết sự náo nhiệt của nhân gian.

Dư Thư Bạch nắm tay chị Alpha, tay kia lấy ra một thứ từ trong túi.

Cậu cẩn thận nâng cổ tay trắng nõn của Alpha lên, cài sợi dây chuyền vàng mảnh vào.

Ánh vàng nhạt lấp lánh ánh sáng yếu ớt, sợi dây chuyền dài uốn lượn quanh cổ tay mảnh khảnh của Alpha, như cành hoa được vẽ nhẹ nhàng trên bức tranh trắng tinh, khó giấu được vẻ tao nhã và vẻ đẹp tự nhiên.

Quảng trường rất ồn ào, cậu đành phải ghé sát tai Alpha, nói: “Đây là quà đáp lễ cho chị.”

Alpha hơi nghiêng đầu, hơi thở gần như dính vào mặt cậu, cố ý hỏi: “Quà đáp lễ gì?”

Dư Thư Bạch cụp mắt xuống, khẽ cắn môi: “…Kim cương hồng, của sợi dây chuyền.”

Cậu lặng lẽ nuốt hai chữ “tình thú”, dái tai bị hơi thở của cô trêu chọc, ửng đỏ.

Tô Dương khẽ cười, ôm lấy cánh tay cậu, nhích chân lại gần hơn, lại hỏi: “Sau đó tìm lại được rồi sao? Tìm thấy ở đâu?”

Chàng trai rụt cổ lại, có chút ngứa ngáy, giọng nói càng nhỏ hơn: “…Ở, ở phòng tắm.”

Ánh mắt Alpha tối sầm lại, ánh mắt dừng lại trên dái tai đỏ ửng của cậu, giọng điệu có chút trêu chọc: “Lần sau Thư Bạch đeo cho chị xem nhé?”

Dư Thư Bạch phản ứng chậm chạp, một lúc lâu sau, Tô Dương mới nghe thấy một tiếng “ừm” nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Trái tim Alpha suýt chút nữa bị hành động đáng yêu của cậu làm tan chảy thành nước ngọt.

Thư Bạch nhà họ sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Alpha liếc nhìn cổ cậu đang căng cứng, khẽ cười, không trêu chọc cậu nữa.

Thật sự là tâm linh tương thông.

Hôm nay cô cũng mang quà đến.

Alpha như làm ảo thuật lấy ra món quà đã chuẩn bị từ lâu, sợi dây chuyền vàng dài buông xuống trên chiếc hộp vuông màu xanh đậm bằng nhung, như những vệt màu được điểm xuyết trên nền tối giản.

Alpha mở hộp vuông, để lộ thứ bên trong.

Cô lấy chiếc nhẫn kim cương bên trong ra, nắm lấy tay Omega, đeo vào ngón tay thon dài của cậu, viên kim cương trắng bạc tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Alpha học theo lời cậu vừa nói, lặp lại: “Thứ người khác có, Thư Bạch nhà chúng ta cũng phải có.”

Chàng trai cúi đầu, nhìn cô không chớp mắt, bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt đốt ngón tay trỏ của cô, hốc mắt đỏ hoe, lặng lẽ cúi đầu xuống gần chị Alpha của mình.

Ánh đèn trên hồ rực rỡ, nước suối phun trào, tạo thành những hình thù khác nhau, mặt nước phản chiếu bóng hình hai người đang dựa sát vào nhau.

Người người qua lại, tiếng ồn ào, tiếng pháo hoa nổ, trên quảng trường náo nhiệt chỉ có góc hồ nước này thời gian như chậm lại.

Bóng hình cô độc cuối cùng cũng tìm được nửa kia để nương tựa.

Vị thần toàn năng trên trời cuối cùng cũng hạ phàm.

Cậu thật may mắn biết bao.

Bình Luận (0)
Comment