Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 80

Tối hôm qua là bạn gái của tôi?!

Lời này nghe ngược nghe xuôi đều cảm thấy cực kỳ chướng tai.

Ánh mắt Tô Tử Khiêm đầy hoài nghi liếc về phía Hứa Luật. Dĩ nhiên, Hứa Luật đâu kể cho anh ta nghe phi vụ ‘dụ rắn khỏi hang’.

Hứa Luật định bụng giải thích câu gì đó, nhưng Đường Tố nhanh hơn cô một bước.

“Come on! Em đã qua tuổi phải báo cáo mọi việc cho người giám hộ lâu rồi, little girl!”

Hai chữ ‘Little girl’ anh cố ý nhấn mạnh, mang theo vài phần châm biến, anh khoanh hai tay: “Người đóng thuế không muốn thấy tiền của họ lãng phí vào những chuyện vô ích.”

Câu này đâu còn ý nghĩa nào khác ngoài việc nhắc nhở Tô Tử Khiêm: Đội trưởng Tô, tôi đã nói hung thủ cho anh, chức trách của anh là đi bắt hung thủ chứ không phải ở đây lãng phí thời gian.

Tô Tử Khiêm nghe qua là hiểu, từ góc độ nào đó anh ta cũng đồng ý với cách nói của Đường Tố --- Chuyện quan trọng nhất lúc này là bắt hung thủ về quy án. Vì vậy, anh ta không phản bác, xoay người nói với Hứa Luật: “Anh về Cục trước. Em cố gắng nghỉ ngơi thật tốt. Có việc gì thì anh gọi cho em.”

Được rồi! Lại thêm lần nữa chứng tỏ người đàn ông này có khả năng khống chế rất cao, cũng được giáo dục tốt. Đường Tố bĩu môi, mặc dù anh không mảy may thiện cảm với Tô Tử Khiêm, nhưng xét trên phương diện công việc, họ Tô này quả thật không tệ.

“Được! Để em tiễn anh!”

Hứa Luật cùng Tô Tử Khiêm rời đi, đến cửa phòng cũng không quên căn dặn Đường Tố: “Anh nằm yên đó, đừng chạy lung tung.”

Đường Tố nhẩm tính chính xác thời gian, bước xuống giường, đi về phía cửa sổ, qua ô cửa kính anh trông thấy Hứa Luật và Tô Tử Khiêm, hai người vừa đi vừa trò chuyện, sau đó biến mất ở ngã rẽ.

“Sao rồi?”

Một thanh âm vang lên phía sau.

Thanh âm khiến người ta chán ghét.

Đường Tố đứng tại chỗ, xoay người nhìn người đàn ông không mời mà tới đằng kia.

Người đàn ông đó chậm rãi bước tới, ngồi xuống, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo, ánh mắt nhìn vòng băng vải trắng toát trên đầu Đường Tố: “Nhìn dáng vẻ cậu lúc này, thật sự ngô nghê và đáng yêu.”

Đường Tố dựa người vào cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt chán ghét nhìn người đàn ông kia: “Điệu bộ của anh trước sau như một, đều khiến người ta chán ghét, đặc biệt là lúc nói mấy câu vô nghĩa đó.”

Ngón tay Đường Tu khẽ vuốt nhẹ hạt châu nơi cổ tay, thở dài rồi lắc đầu một cái, cảm thấy rất bất lực khi phải đối mặt với một ‘cậu nhóc tùy hứng’: “Thật luôn khiến người khác đau đầu. Em trai yêu dấu à, em vẫn trước sau như thế, ngốc đến mức khiến mọi người quay cuồng đầu óc.”

Đây là người duy nhất dám nói Đường Tố ngốc nghếch.

Đường Tố không thèm để ý đến giọng điệu cố tình khích bác của anh trai, anh trở về giường, kéo chăn trùm kín đầu, quay lưng về phía Đường Tu, dùng tất cả những hành động này để ám chỉ hai chữ cho anh ta biết: Mau cút!

“Người đàn ông đó tên Tô Tử Khiêm đúng không?”

Thanh âm chán ghét của Đường Tu vẫn tiếp tục vang lên, vốn dĩ chiếc mền này cách âm không hiệu quả chút nào.

“Xem ra quan hệ bọn họ rất tốt.”

--- Không cần anh nhắc nhở, cái này tôi cũng nhìn ra. Quan hệ hai người bọn họ … Mẹ khiếp! Vô cùng tốt, rất thân quen, rất tín nhiệm … Thậm chí còn tín nhiệm nhiều hơn trước một chút.

“À! Hay là lại tiến thêm một bước rồi nhỉ. Đúng rồi, càng ngày càng tốt, càng ngày càng thân mật!”

--- Câm miệng!

“Dù sao tình cảm giữa bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, lâu ngày nảy sinh tình cảm … Loại tình cảm này thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

--- Cảm tình?!?

--- Thanh mai trúc mã??? Ha ha ha!

--- Lâu ngày nảy sinh tình cảm??? Ha ha ha!

“Đúng rồi! Chính là thứ tình cảm vớ vẩn mà cậu luôn xem thường đó!” … Rất tài tình đoán được tất cả suy nghĩ trong đầu cậu em mình, Đường Tu nở nụ cười.

--- Quả thật nói toàn lời vô nghĩa!

--- Nói liên miên, dông dài. Không muốn để người ta yên mà. Trọng điểm là gì? Có thể nói mấy câu có ý nghĩa được không???

Đường Tố vén chăn lên, trừng mắt nhìn người đang ngồi trên ghế, gương mặt của anh trai đang tươi roi rói – Anh không muốn bàn chuyện ‘Tình cảm’ với Đường Tu, mấy chuyện lẩn khuất sâu bên trong anh, còn phải cách một lớp màn che đậy rất dày. Vậy mà người tên Đường Tu đáng ghét này sẽ không ngại ngần chọc thủng tấm màn che ấy.

“Ha ha ha!!!” Đường Tu chẳng chút nào để ý đến thái độ của Đường Tố. Anh ta ngừng một chút, sau đó đứng dậy khỏi ghế: “Cô Hứa sớm muộn cũng phải tìm một nửa, người này khả năng sẽ là Tô Tử Khiêm, hoặc có thể là bất kỳ người nào đó. Người này nhất định phải nhận được tình cảm của cô ấy, đồng thời cũng sẽ trao tình cảm của mình lại cho cô ấy. Đến một lúc nào đó, cô ấy sẽ phải rời đi, sẽ cùng người ta kết hôn, cùng nhau bắt đầu cuộc sống … Sau đó, cậu …”, vừa nói anh ta vừa rảo bước chân đến cửa, quay đầu nhìn cậu em trai vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Cậu em đáng yêu à, em hãy tiếp tục làm bạn với lý trí, với suy luận, với sự cô độc của mình đi … Có điều, đến khi ấy em còn có thể tiếp tục làm bạn với cô độc được ư?”

Có cậu em trai ngốc nghếch thế này để một người anh trai như anh ta đây vô cùng bận tâm.

Cạch!

Cánh cửa khép lại. Đường Tu đã đi mất, không có mấy câu lải nhải của anh ta, căn phòng khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Đường Tố vẫn nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Thế nhưng … bầu khí tĩnh mịch này cũng không giúp anh bình tĩnh lại. Căn phòng này đã bị Đường Tu làm ô uế hết rồi.

Không muốn thừa nhận hay vẫn đang cố chấp không thừa nhận. Câu nói của Đường Tu đánh trúng tim đen, khiến cho tâm trí anh hỗn loạn.

Quay trở lại cuộc sống không có Hứa Luật ư?

Chính bản thân anh rất rõ anh chán ghét cuộc sống của mấy ngày trước --- mấy ngày không có Hứa Luật ở bên cạnh.

Thời gian đầu chấp nhận Hứa Luật ở chung nhà chỉ để có người chăm sóc bốn con mèo. Và Hứa Luật hiển nhiên thực hiện nhiệm vụ quá xuất sắc. Không những nuôi đám mèo tròn béo, mà còn chăm sóc anh rất tốt.

Cho đến tận bây giờ, mọi người đều nói anh không phải là thiên tài thì là quái vật, nếu dùng từ ngữ hoa mỹ hơn một chút, vậy sẽ là: Thiên tài khiến người ta đau đầu hoặc Quái vật khiến người ta sợ hãi. Mặc kệ đau đầu hay sợ hãi đều chẳng phải là từ ngữ tốt lành gì.

Mọi người khâm phục tài năng của anh nhưng cũng phòng bị anh, ai cũng sợ bị anh vạch trần. Tuy nhiên, mọi người không hề biết, đi đánh giá mấy người ngu ngốc với anh mà nói là một sự tra tấn.

Thế nhưng, Hứa Luật lại không như vậy, cô chưa bao giờ phòng bị anh. Anh đã trải nghiệm được rất nhiều từ trên cơ thể cô: đụng chạm, bắt tay, thậm chí còn phải khiến anh ‘tự xử’ một lần … Tất cả những điều này hoàn toàn xa lạ với anh.

Được rồi! Có thể nói cô đã thay đổi hoàn toàn ‘Thế giới quan’ của anh --- Cái thế giới mà anh luôn cho rằng chỉ có tội phạm IQ cao mới làm cho anh có chút hứng thú.

Vậy mà, người nằm ngoài giới tội phạm như Hứa Luật lại thu hút anh, mà lực hút còn mạnh hơn rất nhiều lần.

Thế nhưng bây giờ, Đường Tu lại nói với anh, Hứa Luật sớm muộn cũng sẽ tìm được một người. Vào khoảng thời gian nào đó, ở một nơi nào đó, người kia sẽ xuất hiện, cướp mất Hứa Luật, dùng một phương thức nực cười để hợp thức hóa việc họ bên nhau, rồi dùng thủ đoạn truyền thống trói chặt hai người bọn họ với nhau.

Phương thức nực cười gọi là: Tình yêu.

Thủ đoạn truyền thống kia gọi là: Kết hôn.

Toàn là những thứ tẻ nhạt khiến người ta phát rồ nhưng cuối cùng Hứa Luật vẫn sẽ chọn những thứ tẻ nhạt này mà rời bỏ anh, rời khỏi cuộc sống của anh.

Mà … khả năng năng này là vô cùng lớn.

Nghĩ đến chuyện này, Đường Tố không tài nào chấp nhận được.

Hơn hai mươi năm sống trên cõi đời này, tất cả mọi người bao gồm cả chính bản thân anh luôn cho rằng: Đường Tố không cần bất cứ người nào khác. Thiên tài hay quái vật đều không cần có người bầu bạn.

Vậy mà Hứa Luật xuất hiện, đập tan quan điểm này của anh. Để cho anh nhận ra, vốn dĩ không phải anh không cần bạn bè mà là anh cần một ‘Người đặc biệt’.

Trước khi gặp Hứa Luật, ‘Người đặc biệt’ chính là ‘Vụ án, người chết, hung thủ, những quyển sách thú vị’, chỉ có những đồ vật này mới giúp anh giết thời gian.

Bây giờ có một người đặc biệt xuất hiện, tiến vào ‘Thế giới đặc biệt của Đường Tố’. Anh hi vọng và cũng rất muốn Hứa Luật tiếp tục ở bên cạnh anh.

Nhưng …

Phải làm sao?

Ba mươi giây sau, anh giãn mi, đã có kết quả: Núi không đến tìm ta, ta tự thân đi tìm núi.

*

Khi Hứa Luật quay trở về, Đường Tố đã xuống giường, đang thay quần áo.

“Khụ … Anh …”

“Tôi muốn xuất viện!”

“Bác sĩ nói anh …”

“Được rồi! Tình hình của mình thế nào tôi nắm rất rõ!”, Đường Tố cắt ngang lời Hứa Luật: “Bộ quần áo quá mức ngớ ngẩn này, lại còn nồng nặc mùi thuốc sát trùng, ngay cả không khí cũng khiến cơ thể khó chịu.”

Hứa Luật biết anh đã nhất quyết rời đi: “Được rồi! Vậy anh ở đâu, tôi đưa anh đi!”

Đường Tố: “Không cần! Chúng ta cùng nhau đi!”

“Cùng nhau?”

“Tôi tin em còn có thể chăm sóc tôi tốt hơn những y tá ở đây ngàn lần”, anh vô cùng tin tưởng tay nghề của Hứa Luật, cho dù ‘chuyên ngành của cô là pháp y’: “Đừng quên tôi vẫn còn là một bệnh nhân.”

Hứa Luật nghe là hiểu ý anh: Anh muốn ở cùng nhà với cô.

“Nooooo!!!”, Hứa Luật lắc đầu lia lịa: “Nhà trọ tôi bé tí.” Không thể nào chứa nổi Đại thần.

“Không sao! Tôi đâu phải loại người hay soi mói”, anh tròn mắt trả lời giống như chuyện mở miệng chê bai bệnh viện là một người đàn ông khác chứ không phải là anh: “Hứa Luật! Em muốn tiếp tục đứng ở đây hay là đi làm thủ tục xuất viện cho tôi?”, anh đột nhiên bắt cô lựa chọn.

Hứa Luật chớp chớp mắt, đầu cô vẫn còn đang ngừng tại vấn đề --- Liên quan đến nơi ở của anh.

“Được! Vậy đợi tôi thay quần áo, chúng ta cùng nhau làm thủ tục”, vừa nói anh vừa chuẩn bị cởi nút thắt buộc quần.

*Quần bệnh nhân thường được thiết kế là dây nút thắt, không phải dạng cài khuy hay phec-mơ-tuya như quần thông thường

“Này … này …”, Hứa Luật rốt cục cũng ý thức được động tác anh đang làm, cô vội lùi về sau mấy bước: “Khoan! Khoan cởi quần áo! Để tôi đi làm thủ tục xuất viện cho anh!”, vừa dứt lời cô đã co giò chạy khỏi phòng bệnh, trả lại căn phòng cho anh.



Kết quả …

Cuối cùng Hứa Luật vẫn phải đưa anh về nhà trọ của cô.

*

Nhà trọ của Hứa Luật không lớn lắm, hai phòng ngủ, một phòng khách. Sạch sẽ, rất sạch sẽ, có vài đồ trang trí nội thất nho nhỏ, dụng cụ gia đình không nhiều nhưng tất cả đều được bố trí rất hiệu quả, điều đó cho thấy chủ nhà dụng tâm mà trang trí.

Đường Tố ngồi ở sofa, ngầm đánh giá nơi này.

Là nhà của Hứa Luật.

Anh bây giờ đang ở nhà Hứa Luật.

Không hiểu tại sao, anh có cảm giác rất tuyệt. Tuy rằng trước đây bọn họ ở cùng nhau trong căn biệt thự nhỏ nhưng cảm giác ấy với hiện tại khác hẳn nhau.

--- Khác nhau ở điểm nào vậy? Đường Tố ngẫm nghĩ.

Trong ngôi biệt thự nhỏ ấy, tuy rằng hai người ở cùng nhau nhưng vết tích thuộc về Hứa Luật không có nhiều, ngoại trừ phòng ngủ riêng, ghế sofa phòng khách, còn lại chẳng còn gì cả. Do vậy, khi cô rời đi, nhanh chóng và ung dung --- Chuyện cô chưa chào mà đi anh vẫn còn cay cú.

Thế nhưng trong căn nhà trọ nhỏ này, đâu đâu cũng có dấu vết của Hứa Luật, từ nhỏ đến lớn, từ đôi dép đi dưới chân hay phong linh treo ngoài balcon, cũng đều thuộc về Hứa Luật.

Bây giờ, anh đã được tạm trú tại địa bàn riêng tư của Hứa Luật.

Anh đưa mắt nhìn về hướng khác, một góc bếp nho nhỏ có Hứa Luật đang làm cơm trưa.

Đường Tố hơi dịch thân người, ghế sofa khá nhỏ, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng đang cực kỳ phấn chấn của anh.

“Hứa Luật! Cho tôi ly café.”

“Không có café!”, thanh âm có chút không vui.

Anh biết vì sao cô không vui: Bởi vì anh ở đây, ở cùng nhà với cô là đi ngược với tất cả tính toán trong đầu của Hứa Luật.

Hứa Luật định bụng sẽ nấu một bữa trưa không có cá để trả thù, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy hai gò má anh gầy hóp thì ý định này quăng qua một bên, rốt cục bữa cơm vẫn có cá: canh cá và cá kho.

“Chỉ có thứ này là tên gọi còn dính từ ‘cá’ thôi!”, Đường Tố dùng đũa gắp một miếng bóng cá.

Sau khi ăn xong, Đường Tố vẫn như thường ngày, phụ trách rửa chén.

Hứa Luật gọi điện thoại về Cục cảnh sát hỏi về độ tiến triển vụ án, cảnh sát quê Lâm Bình đã đào được mấy bộ hài cốt ở sân sau nhà hắn, đã phát lệnh truy nã Lâm Bình.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Luật xoa xoa sóng mũi, cô hơi mệt. Cô nhớ ngày hôm qua sau khi bị Lâm Bình mang đi …

“Nghĩ gì vậy?” Đường Tố không biết đã ra từ lúc nào.

“Tối qua …”, cô xoa xoa huyệt Thái Dương: “Hình như còn phát sinh chuyện gì nữa thì phải … Khi anh tìm đến tôi, không nhìn thấy Lâm Bình sao?”

Đường Tố híp mắt: “Ừm!”

“Tại sao?”, Hứa Luật nghi ngờ: “Tại sao đang hành động thì hắn lại ngừng tay? Trước đó hắn cũng đâu biết hành tung mình bị bại lộ???”

Đây cũng là chuyện Đường Tố thắc mắc.

Hôm qua khi anh chạy vào căn nhà cũ nát ấy đã không thấy bóng dáng Lâm Bình đâu, chuyện gì đã ngăn cản hắn?

Hứa Luật: “Thôi quên đi, chờ bắt được hắn là biết?”

“Hứa Luật, em không truy cứu sao?”

“Truy cứu?”, Hứa Luật sững người, sau đó hiểu ra cô nở nụ cười: “Bởi vì tôi rất rõ một điều Lâm Bình chưa thực hiện hành vi xâm phạm tôi. Hơn nữa, anh cũng đã nói, hắn chỉ muốn thực hiện điều đó trên cơ thể người chết ư?”

Đường Tố nhìn nụ cười của Hứa Luật, đột nhiên trong lòng bừng cơn giận, không phải giận cô mà giận chính mình --- Giận mình đã khiến cô rơi vào nguy hiểm.

Sao vậy?

Từ lúc nào anh trở nên coi trọng sinh mệnh của người bình thường vậy?

Bởi vì cô không phải người bình thường, cô là Hứa Luật.

Hứa Luật đáng để anh trân trọng.

Trễ hơn một chút, nhà Hứa Luật lại chào đón thêm một nhóm khách mời – Lý Sâm cùng bốn con mèo bị chủ nhân vứt bỏ ở căn biệt thự.

Hứa Luật nhìn ba con mèo đói meo râu cùng với Arthur vẫn ú na ú nần: “Đường Tố! Anh là kẻ thù của mèo sao???”, nói xong cô ôm Queen vào lòng, chú mèo con nhẹ tâng.

Đường Tố cho rằng đây hoàn toàn là kết luận mang tính cảm tính của Hứa Luật. Trước khi rời khỏi nhà anh đã để đủ phần thức ăn mèo cho chúng ở trong sân: “Em không nên trách tôi. Đây là lỗi của Atthur, nó không hiểu cách phải chia sẻ đồ ăn cùng đồng loại.” Vừa nói anh vừa chỉ vào con mèo béo ụ lông ngắn kia.

Nhờ Đường Tố ban tặng mà bây giờ Arthur có tạo hình hoàn toàn khác trước. Đám lông bị anh tỉa bây giờ mọc lên lõ chõ mấy sợi lông siêu cấp ngắn tủn.

Con mèo đang bị la vẫn nằm một chỗ, lè chiếc lưỡi hồng hồng liếm liếm, trên căn bản nó chẳng thèm để ý chủ nhân đang phàn nàn điều gì, nó chỉ cần được ăn là đủ.

Hứa Luật nghe anh hùng hồn biện giải, không đáp được câu nào, cô bế Queen nhét vào trong lòng anh: “Ôm nó! Tôi ra ngoài mua thức ăn mèo! Khi quay về tôi phát hiện anh không chịu ôm nó tôi sẽ tống anh ra khỏi cửa.”

Rồi sau đó cô cầm ví tiền rồi ra ngoài.

Đường Tố nhìn con mèo giống Scotland tai cụp nằm gọn trong lòng anh, dùng ánh mắt vô tội ngước nhìn anh, chớp chớp mắt.

“Nhìn đi … Mấy con mèo ngu xuẩn này chẳng làm gì mà vẫn được hoan nghênh ở trong nhà Hứa Luật.”, Đường Tố nói giọng bất mãn, không ngờ địa vị của anh cũng không bằng đám mèo này.

“Khụ!” …

Lý Sâm nhìn vẻ mặt buồn rầu của Đường Tố, lại thêm vòng băng trắng muốt trên đầu … dáng vẻ Đường Tố lúc này giống hệt đứa trẻ con không được cho kẹo: “Cậu phải biết phụ nữ luôn có cảm tình với chó mèo mà.”

“Tại sao tôi phải biết?!?”, anh nhíu mày, anh chỉ biết Hứa Luật rất thương mấy con vật đáng ghét này.

“Được rồi, không cần biết!”, Lý Sâm ôn tồn nói: “Thế nhưng … cậu thật sự muốn ở đây ư?”

“Ừm!”, đề tài này khiến anh vui hơn một chút: “Không sai! Tôi muốn ở đây.”

Lý Sâm nhìn gương mặt tươi tỉnh của người đàn ông trước mặt: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Cực kỳ xác định.”

“Nơi này quá nhỏ! Không chứa được đủ sách. Hơn nữa giường nằm không quen, sẽ khiến cậu khó ngủ, còn …”

Lý Sâm một thôi một hồi vạch ra những khuyết điểm trong căn nhà trọ bé tí này, nói đến mức miệng khô không khốc, vậy mà chỉ nghe Đường Tố đáp lại một câu duy nhất: “Nơi này có Hứa Luật là đủ!”

Lý Sâm mắt tròn mắt dẹt nhìn Đường Tố, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được câu Đường Tố vừa nói, ngay lập tức chấn động.

“Đường Tố! Cậu … cậu thật lòng sao???” Tuy rằng trong lòng anh ta sớm đoán được Đường Tố bắn tia lửa điện với Hứa Luật nhưng bất thình lình Đường Tố nói ra cũng làm anh ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

“Tôi chưa bao giờ giỡn chơi.”

“Ừ! Phải!”, Lý Sâm lẩm bẩm: “Cậu là Đường Tố! Đường Tố chưa bao giờ biết đùa.”

Nhưng mà …

Cây vạn tuế Đường Tố rốt cục thừa nhận trổ hoa rồi. Mịa nó! Thà Đường Tố thừa nhận đang kể chuyện cười còn tốt hơn nhiều!
Bình Luận (0)
Comment