Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi

Chương 37


- Hai đứa sống cùng nhau, vậy đã hỏi ý kiến người lớn hai bên chưa?
- Dạ người lớn hai bên đều đồng ý.
- Còn chuyện kết hôn cả con và Lưu Nhiên đã tính chưa?.

Truyện Cung Đấu
- Vẫn chưa, anh ấy và con chưa từng nói đến chuyện kết hôn vả lại người lớn hai bên vẫn chưa hối thúc.
- Tiểu Bạch hai đứa ở chung sẽ có những chuyện đi quá giới hạn, bác chỉ mong hai đứa hạnh phúc mãi bên nhau như vậy mẹ con ở trên trời cũng an lòng.
- Bác gái cám ơn bác.
Quay lại với hai người đàn ông ở bên ngoài này
- Vẫn đang điều tra sao?
- Ừm, chủ xe và người gây tai nạn là hai người khác nhau có điều chủ chiếc xe đã về quê ở Tứ Xuyên hai tuần nay.

Chắc chắn là có kẻ đứng sau.
- Anh nói vậy là đã đoán ra được là ai đứng sau?
- Lâm Dinh An
- Chị gái của cô ấy, là người vợ hụt của anh đó sao.


Nếu thật sự là cô ta đứng sau chuyện này thì xem ra quá độc ác.

Ngay cả em gái mình cũng không quan trọng bằng cái danh vợ của Dịch tổng sao?
- Cô ta có mơ cũng đừng mơ ngồi vào cái danh vợ của Dịch Thừa Dương tôi.
- Rốt cuộc anh biết được chuyện gì tại sao từ yêu lại trở thành hận cô ta như vậy?
- Sau này sẽ nói cho cậu nghe sau, ngược lại là cậu nên lo cho Tiểu Bạch nhà cậu đi.

Khổng viện trưởng có phải quá dễ dàng gã con gái cho cậu không?
- Sao lại nói thế chứ?
- Cậu thậm chí còn chưa cầu hôn cô ấy đã bắt được cô ấy về nhà cậu, còn lấy đi thứ quý giá nhất không phải sao?
- Dịch Thừa Dương cậu đừng nói lúc trước là cậu cầu hôn Dinh An
- Không, là cô ấy cầu hôn tôi nên tôi đồng ý.

Lúc đó tôi vẫn chưa chuẩn bị cầu hôn cô ấy.
- Thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

An Lạc không mất chút sức nào vẫn có được cậu thậm chí khiến cậu dứt khỏi cô ấy không được.
- Cũng như cậu mà thôi, nổi tiếng không đụng vào phụ nữ vậy mà lại nhắm ngay con gái độc nhất của viện trưởng mà “ ăn sạch sẽ”.
- Chỉ là do không kiểm soát được.

- Lưu Nhiên nói
- Chỉ có người điên mới tin câu cậu vừa nói, lừa tôi được chắn.

Mau đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi
Nói rồi cả hai cùng quay trở lại phòng bệnh, vào phòng đã thấy Tiểu Bạch nằm ngủ ngon lành trên sofa còn bà Dịch đang dọn lại phòng.
- Hai đứa nhỏ tiếng một chút đừng làm ồn con bé chỉ vừa chợp mắt một lát.
- Bác gái, thật ngại quá làm phiền bác
- Không sao, có gì đâu chứ.

- Bây giờ khuya rồi, hay cậu bế cô ấy về phòng làm việc của cậu không phải ở đó có giường sao? Nằm ở sofa sáng mai cô ấy sẽ đau lưng  - Thừa Dương nói
- Tôi cũng tính như vậy, bác gái con xin phép - nói rồi anh bế Tiểu Bạch về phòng làm việc của mình.
- Mẹ để con gọi người đến chở mẹ về nghỉ ngơi cũng trễ rồi.
Ngoài hành lang những y tá còn trực thấy Lưu Nhiên bế kiểu công chúa với Tiểu Bạch thì không khỏi ghen tị với cô.

Ở bệnh viện này bác sĩ Lưu được nhiều cô y tá trẻ để ý, khi biết tin anh đang hẹn hò với con gái viện trưởng đã có rất nhiều y tá buồn bực trong lòng nay lại thấy cảnh này lại càng thêm buồn.
Về đến phòng làm việc, anh đặt cô nhẹ nhàng xuống giường tránh làm cô thức giấc, đắp chăn cho cô xong anh ra khỏi phòng mà tiếp tục ca trực khi nãy có thông báo một bệnh nhân phải làm phẫu thuật gấp nên bây giờ anh phải nhanh chóng đến phòng phẫu thuật.
Lúc cô giật mình tỉnh dậy đã là một giờ sáng, nhìn xung quanh cô mới biết mình đang ở phòng làm việc của anh lúc này cửa mở anh cũng vừa về phong sau ca phẫu thuật.

Cô liền chạy tới ôm lấy anh
- Anh phẫu thuật xong rồi sao có mệt lắm không?
- Không mệt.

Sao em dậy rồi? Hửm - anh vòng tay ôm lấy cô
- Em giật mình tỉnh dậy.
- Đói không? Từ tối em không ăn gì rồi - anh cúi đầu xuống hỏi cô
- Có - cô vừa trả lời vừa gật gật đầu
- Ngồi xuống ghế chờ anh, anh đi kiếm gì đó cho em lót dạ.

- bỗng ngoài cửa có tiếng gõ cửa, cô liền buông anh ra để mở cửa.
- Y tá Trương có chuyện gì sao?

- Tôi đem chút bánh cho hai người, à ở đây có sữa nữa.

Khi nãy lúc bác sĩ Lưu bế cô về phòng nhìn sắc mặt cô không tốt nên ăn uống đầy đủ một chút.

- y tá Trương nhìn Tiểu Bạch rồi nói
- Cám ơn chị nhiều - cô cười tươi rồi nói, cô y tá này sao lại tốt với cô như vậy chứ, cô chỉ mới gặp chị ấy lần đầu.
- Nhìn cô rất giống em gái đã mất của tôi, Khổng tiểu thư cô nhớ ăn uống cho tốt đấy.

Tôi đi đây, tạm biệt.

- y tá Trương gật đầu chào anh rồi ra ngoài.
- Chị ấy tốt thật, khi nào em sẽ làm cơm mang đến cho chị ấy.
- Được, còn bây giờ ngoan uống hết hộp sữa này cho anh phải no bụng thì mới có sức làm cơm cho y tá Trương được
Cô nhận lấy hôm sữa từ tay anh vừa nhai bánh vừa uống sữa nhìn cô lúc này thật giống mấy đứa trẻ con học mẫu giáo.
- Aaa anh cũng ăn đi, bánh ngon lắm - cô đút bánh cho anh, cả hai cùng ăn cùng nói chuyện vui vẻ với nhau..

Bình Luận (0)
Comment