Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 15

Chàng thiếu niên đứng dưới bậc thang, nước mưa thấm đẫm trên chiếc áo thun tay lỡ màu đen của anh, mái tóc xoăn cũng đã hơi ướt.

Ánh đèn neon chiếu rọi vết nước mưa trên trán của anh, gương mặt lạnh lùng trắng nõn quá đỗi tỏa sáng dưới ngọn đèn, mặc dù người đã thắm ướt nhưng chẳng những không hiện vẻ nhếch nhác mà thậm chí còn sáng tựa ngọc, trông còn đẹp hơn trước không biết bao nhiêu lần.

Mọi người cũng vô thức nhìn qua anh, đôi mắt người nào người nấy đều bộc lộ sự ngạc nhiên khi trông thấy một vẻ đẹp cỡ này.

Mà từ đầu đến cuối ánh mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm Đào Sơ đang đứng trên bậc thang.

“Tôi… lúc nãy không phải do tôi ảo giác đâu mà đúng không?” Cuối cùng Đào Sơ cũng hồi hồn lại, người con gái ngơ ngác nhìn anh hỏi.

Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt như chất chứa cả bầu trời sao của anh hơi cong lên, thậm chí cô còn thấy rõ đuôi mắt của anh trở nên hơi hồng hồng như dấu tích của hoa đào để lại, chàng thiếu niên ấy cong môi nở nụ cười quá đỗi dịu dàng với cô, trong giọng nói còn thấp thoáng sự ngại ngùng khó tả: “Sơ Sơ…”

Anh nghiêm túc gọi tên cô một lần nữa.

Giọng nói của anh êm ái trong trẻo tựa như tiếng nước chảy, như làn gió mát rượi thổi vào bên tai.

“Anh… Anh đừng đứng đó dầm mưa nữa.”

Đào Sơ kéo cổ tay anh bảo anh đứng trên bậc thang.

Thẩm Ngọc Trí ngoan ngoãn bước lên bậc thang, đôi mắt kia vẫn nhìn cô chăm chú không rời.

Cùng lúc ấy Triệu Tịnh Sương đứng trên vỉa hè cách đó không xa thấy cảnh này thì cảm thấy hơi khó chịu.

Cô ả vừa mới đi ra thì thấy bên ven đường có một chàng trai không che dù đứng dưới màn mưa.

Triệu Tịnh Sương chưa từng thấy người nào đẹp như thế.

Vừa nhìn thấy anh là cô ả không tài nào rời mắt được.

Vậy nên cô ả lấy hết can đảm trong cuộc đời mình, vứt cái gọi là rụt rè đi cất bước đi tới bắt chuyện với anh nhưng anh không hề nhìn cô ả lấy một cái, chỉ lạnh lùng đứng im đó bộc lộ sự khó ở không muốn người sống lại gần mình.

Triệu Tịnh Sương để ý thấy người con gái xa lạ kia kéo cổ tay của anh nhưng anh thế mà không hề tránh đi, trái lại còn ngoan ngoãn đi lên bậc thang.

Mặt mày cô ả hầm hừ khó chịu, mãi đến khi anh trai của cô ả ở bên kia đường gọi tên cô ả thì lúc này cô ả mới cố ép mình tỉnh táo lại, mặt mày vui vẻ trở lại che dù đi qua vạch kẻ đường.

“Sao anh ra ngoài mà không mang dù theo?” Đào Sơ nhón chân lên nhưng vẫn không với tới đỉnh đầu của anh.

Thẩm Ngọc Trí thấy cô vất vả ngón chân như vậy thì chớp chớp mắt giơ tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, anh chỉ mới hơi dùng sức mà mũi chân của cô đã được anh nâng khỏi mặt đất.

Mọi người xung quanh hít sâu một hơi, thậm chí Đào Sơ còn nghe thấy tiếng á ngạc nhiên của Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn.

Người con gái hơi ngớ ra, nhìn xuống thì thấy anh hơi cúi đầu tiến lại gần cái tay đang giơ ra giữa không trung của cô.

Gương mặt kia ngây thơ cực kỳ.

Đào Sơ vừa chạm vào mái tóc mềm mại của anh thì tay hơi run lên, gương mặt trắng bóc của cô chớp mắt đỏ rực, vội vàng vỗ vai anh: “Anh anh anh làm gì thế?! Anh thả tôi xuống nhanh lên!”

Hình như Thẩm Ngọc Trí không tình nguyện lắm nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đặt cô xuống.

Đào Sơ vội vàng quay đầu lại, quả nhiên chạm phải ánh nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người.

Người con gái cười gượng một tiếng, cũng không biết giải thích tình hình này thế nào nên dứt khoát nói thẳng: “À ừm… Dịch Lam, Trăn Trăn, mình đi trước nhé.”

Nói xong cô quay lại nắm cổ tay của anh vội vã đội mưa chạy đi mất.

Để lại Liên Trăn Trăn trợn mắt há mồm và Hạ Dịch Lam trố mắt nhìn nhau, hai cô nàng vẫn chưa tỉnh táo lại sau trận tập kích bởi vẻ đẹp tuyệt trần ấy.

Mưa dần nhỏ lại, Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí im lặng đi trên vỉa hè.

Cuối cùng cô cũng hỏi ra điều mình thắc mắc nãy giờ: “Sao anh biết tôi ở đây thế?”

Cô nhớ rõ là cô đâu có nói địa chỉ cho anh biết đâu.

Thẩm Ngọc Trí hơi khựng lại, sau đó anh dừng bước.

Đào Sơ thấy anh không đi nên cũng đứng lại.

“Sao thế?”

Cô nhìn anh.

Thẩm Ngọc Trí vươn tay nắm lấy tay phải của cô, ngón tay chạm nhẹ vào xương nơi ngón giữa của cô.

Dưới ngọn đèn đường vàng mờ, Đào Sơ cụp mắt thì thấy trên ngón trỏ tay phải của mình có ánh sáng màu bạc đang nhấp nháy, ngay sau đó cô cảm giác được ngón giữa của mình hơi nóng lên.

Cô xòe lòng bàn tay ra thì thấy giữa ngón trỏ và ngón giữa xuất hiện một dòng chữ màu bạc mờ mờ.

Ấy là ba chữ “Thẩm Ngọc Trí”.

Người con gái ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Cô nhớ rõ ngày đó cái tên này vốn đang được khắc trên chiếc nhẫn của anh nhưng không hiểu sao giây sau nó bỗng dưng mờ đi mất.

Vậy nên bây giờ… nó chuyển sang in dấu trên ngón tay của cô luôn à?

“Nó có thể giúp tôi tìm em.” Sau một lúc lâu cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện nên nghe giọng anh hơi khàn, tốc độ nói chuyện cũng chậm, lúc nói năng cũng hơi không lưu loát lắm.

Anh vừa nói vừa vươn tay ra chạm nhẹ vào dấu ấn màu bạc mờ mờ in tên của anh, hàng lông mi cụp xuống giấu đi sự chiếm hữu đang trực trào trong đôi mắt.

“Ồ….” Đào Sơ gật đầu tránh khỏi tay anh, thấy hơi căng thẳng.

“Anh đã khôi phục hoàn toàn rồi à?” Đào Sơ thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Thẩm Ngọc Trí tới gần cô, nghe cô nói như thế thì nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc Đào Sơ nghiêng đầu nhìn anh thì thấy anh đang cười dịu dàng với mình.

Ánh đèn đường in dấu một bóng hình vào trong đôi mắt của anh, hình như là ngôi sao nhỏ li ti thì phải.

Cô cũng không biết rằng trên thế gian này chỉ có một mình cô mới có thể làm cho con ác long lạnh lùng thất thường đã bị tù đày sáu ngàn năm ròng rã, đang ôm trong lòng nỗi căm hờn thấu trời này cúi đầu, thậm chí cũng chỉ có mỗi cô mới có thể khiến anh cẩn thận đến cả đường đi nước bước, mỗi lần muốn nói hay muốn ra vẻ thì phải suy nghĩ kĩ càng.

Anh bằng lòng thu lại hết thảy mũi nhọn để đối mặt với cô, tự nguyện đóng giả thành hình dạng mà có lẽ cô thích nhất.

Thời gian dài đằng đẵng như thế, lâu đến độ anh sắp quên đi dung nhan của cô.

Cách sáu ngàn năm ròng rã nhưng lúc gặp lại cô, anh vẫn nhận ra được người con gái ấy.

Lúc hồi hồn lại thì ánh mắt của Thẩm Ngọc Trí lướt xuống tay trái của cô.

Lúc cô hồn nhiên sải chân đi về phía trước, có mấy lần anh giơ tay ra như muốn nắm lấy tay cô.

Nhưng những lần ấy đều khựng lại giữa không trung, cuối cùng anh bỏ tay xuống.

Sáu ngàn năm, xuân thu bên ngoài Trường Cực Uyên thay đổi nhanh chóng mặt.

Chỉ có cô vẫn như thế.

Lúc hai người họ về tới chung cư thì đã hơn mười hai giờ đêm.

Lúc Đào Sơ rửa mặt xong ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Thẩm Ngọc Trí vẫn ngồi trên ghế sofa.

Cô vừa lau tóc vừa đi qua.

“A Trí, sao anh còn chưa ngủ?” Cô đi đến đứng trước mặt anh, nghiêng đầu hỏi anh.

Hình như Thẩm Ngọc Trí muốn nói gì đó nhưng thấy giọt nước trên mái tóc dài của cô thì chớp chớp mắt không nói nữa. 

Đào Sơ đang ngơ ngơ thì bị anh kéo tay bắt ngồi xuống bên cạnh anh.

Sau đó anh cầm khăn lông trong tay cô để qua một bên.

Người con gái muốn xoay người lại thì bị anh giữ chặt bả vai.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng của anh vẫn hơi khàn.

Không biết tại sao trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của anh thì trái tim cô bất chợt rung động không thôi.

Lúc ngón tay của anh nhẹ nhàng mơn trớn tóc của cô thì cô cứng cả người không dám nhúc nhích.

Nhưng lông mi cứ run rẩy không ngừng.

Sương mù màu trắng quanh quẩn sau tai, ngón tay của anh dịu dàng vuốt một đường từ tóc tới vai của cô.

Đào Sơ vẫn không dám nhúc nhích.

Cô không biết rằng lúc anh nhìn bóng lưng của cô thì ánh mắt ấy nồng nàn dịu dàng đến độ nào.

Đột nhiên anh cúi đầu xuống.

Nhắm mắt lại hôn lên mái tóc đen hơi ướt sau tai của cô.

Khẽ khàng.

Dè dặt.

Cô không cảm nhận được chút nào.

Trái tim anh lạnh giá như gai băng nghìn năm đã hung hăng xuyên thủng bụng anh ở Trường Cực Uyên.

Lúc này đây nó đang đập thình thịch vang dội, đập rất nhanh rất nhanh.

Trái tim rung động như ngọn lửa rực cháy mãi không tắt.

Khiến anh cảm nhận được sự ấm áp mà lâu rồi anh chưa cảm nhận được, nhưng đồng thời cũng khiến anh thấy hốt hoảng, tâm trí rối ren không thôi.

Đào Sơ nhìn thoáng qua thì thấy mái tóc trên vai mình đã khô, cô “á” một tiếng lặt đặt quay đầu lại: “A Trí, anh…!”

Nhưng vừa thấy đôi mắt của anh thì người con gái lập tức nuốt nửa câu sau trở lại bụng mình.

Khoảng cách sát rạt nhau thế này.

Hơi thở cả hai lướt qua đôi má của nhau.

Cả anh và cô đều thấy hình bóng be bé của mình trong mắt của đối phương.

Lúc này chỉ cần Thẩm Ngọc Trí hơi nâng cằm lên là có thể hôn lên môi của cô.

Anh muốn làm như thế.

Lỗ tai đỏ rực, anh nắm chặt tay kiềm chế bản thân lại.

Lời của tác giả:

A Trí: Muốn hôn

Đào Sơ: Không, anh không muốn :)

Bình Luận (0)
Comment