Tấm rèm che màu đen khép hờ, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào bên trong phác họa một vùng óng ánh như bạc.
Sống lưng Đào Sơ cứng đơ, cô không dám mở mắt, cũng chẳng dám nhúc nhích.
Người con gái cảm nhận rõ hơi thở của anh đang gần sát bên mình, và trên đôi môi của cô đang vấn vương hơi thở thuộc về anh.
Anh của lúc này chẳng giống anh của ngày thường chút nào.
Cô những tưởng anh dịu dàng như trăng sáng gió trong.
Nhưng lúc này đây khi anh đang m út hôn đôi môi của cô trông anh dữ dội quá thể, một nụ hôn thắm đượm sự chiếm hữu khát khao.
Hình như anh đang chịu đựng điều gì đó, tiếng thở hổn hển của anh cứ văng vẳng bên tai cô, bỗng dưng vành tai của cô bị anh cắn một cái.
Anh cắn không mạnh lắm.
Nhưng hành động này đến quá đột ngột khiến cô không chuẩn bị tâm lý kịp, nên cơ thể cô vô thức run lên nhè nhẹ.
Sau đó cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay của mình hơi khựng lại một hồi.
Đào Sơ không dám mở mắt ra, ngay cả hô hấp cũng không khống chế được trở nên chậm lại, cô cảm giác được hơi thở của anh hình như đang dần dần cách xa mình.
Căn phòng im ắng không một tiếng động, khiến người ta có thể nghe rõ tiếng trái tim đang đập nhanh của mình.
Đập thình thịch thình thịch.
Đập nhanh đến độ khiến người ta muốn không quan tâm cũng không được, thậm chí còn thấy khó thở.
Bất chợt cô cảm thấy có bàn tay đang dịu dàng vuốt v e cằm của mình, hơi ấm nơi đầu ngón tay ấy xuyên qua làn da của cô làn tràn khắp hết cả người cô.
Anh dịu dàng vuốt v e cằm của cô, nhìn có vẻ đang hờ hững vuốt v e chơi đùa nhưng nhìn lại thì thấy như đang lưu luyến không muốn xa.
Trái tim cô như bị một bàn tay nắm chặt lại.
“Sơ Sơ.” Cô nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh.
Ngón tay anh vươn tới xoa xoa vành tai của cô, cô nghe thấy anh nói rằng: “Mở mắt ra nào.”
Anh nói năng rất từ tốn, nhưng trong giọng nói vẫn chứa đựng sự dịu dàng mà cô quen thuộc.
Như đang kiên nhẫn dỗ dành cô.
Đôi môi Đào Sơ run run, cô vô thức nhắm chặt mắt lại.
Thấy cô vẫn cố chấp không chịu mở mắt như thế thì anh bật cười, khe khẽ dụ dỗ người con gái trong lòng mình.
“Sơ Sơ, mở mắt ra nào.” Anh dịu dàng vuốt v e mái tóc bên tai cô.
Đào Sơ nắm chặt tay, hàng mi run run nhưng vẫn không chịu mở mắt ra.
Giây tiếp theo mùi hương thoang thoảng mát lạnh trên người anh chui vào mũi cô, trên môi cô bị một thứ mềm mại nào đó chạm vào.
Đôi môi chợt đau nhói, người con gái mở bừng mắt ra.
Cô không kịp đề phòng, vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của anh.
Cơ thể Đào Sơ tức thì cứng đơ.
Thẩm Ngọc Trí ngồi dậy, trong bóng đêm u tối Đào Sơ thấy trên đôi môi mỏng của anh có dính một chút máu đỏ tươi.
Người con gái theo bản năng mím môi lại, cơn đau trên môi phút chốc ập đến, sau đó cô nếm được vị máu.
Bấy giờ anh ngồi trên giường của cô, áo bào trắng như tuyết, mái tóc đen dài ơi là dài, sau lưng anh là ánh trăng màu bạc, tất thảy kết hợp lại với nhau khiến anh trông như chàng tiên giáng trần trên giới Cửu Thiên không nhiễm chút bụi trần nào.
Trên thực tế anh đã từng là thần minh trên giới Cửu Thiên.
Nhưng những năm bị nhốt dưới Trường Cực Uyên kia đã khiến lòng từ bi, sự lương thiện trong sáng của anh biến mất hết hoàn toàn, làm tiêu mòn hết thảy chẳng còn lại gì.
Anh là ác long.
Đối với thế gian này anh là một thảm họa.
Khi anh dịu dàng lau đi giọt máu đỏ tươi trên khóe môi của cô trông anh vẫn nhẹ nhàng như làn gió mát, dáng vẻ vẫn tươi sáng như ánh trăng ấy, tất thảy sự tối tăm ác độc điều bị anh giấu hết trong đôi mắt màu trà kia, không để cô nhận ra dù chỉ một chút.
Nhưng Đào Sơ vẫn co ro người lùi về phía sau, lòng dạ rối bời nhìn anh chăm chú.
Nhác thấy cô lùi ra sau như thế thì gương mặt anh hơi ngớ ra, ngón tay thon dài đẹp đẽ khựng lại giữa không trung, hàng mi dài của anh hơi run run, nhưng lúc ngước lên nhìn cô lần nữa thì dáng vẻ ấy vẫn dịu dàng khôn nguôi.
“Sơ Sơ?” Anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt cô, ngón tay hơi nhúc nhích, ngọn đèn vốn đang tắt ngúm phút phốc sáng lên chiếu sáng khắp cả căn phòng.
Mọi biểu cảm trên mặt cô đều không thoát khỏi ánh mắt của anh.
Đào Sơ đột nhiên bật dậy, vốn định lùi đến đầu giường nhưng vì hoảng sợ quá nên làm rớt gối xuống giường.
Người con gái quay đầu lại theo phản xạ, nhác thấy mảnh giấy mình đã gấp gọn trước khi đi ngủ cũng rớt xuống giường thì trợn to mắt, cô vội vàng nhặt nó lên nắm chặt trong tay mình.
Thẩm Ngọc Trí nhìn một loạt hành động của cô, anh hơi híp mắt lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi cô: “Đó là gì vậy em?”
Đào Sơ siết chặt tờ giấy trong tay.
Thẩm Ngọc Trí hơi mím môi, nhưng cũng không nói gì.
Anh chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng nhạt bay đến mu bàn tay của cô, dùng lực nhẹ nhất buộc cô phải mở lòng bàn tay của mình ra.
Người con gái cắn môi, trơ mắt nhìn bàn tay của mình bị ép xòe ra, tờ giấy được gấp gọn bay theo luồng khí chớp mắt rơi xuống lòng bàn tay của anh.
Đào Sơ trợn to mắt: “Anh đừng…”
Chưa kịp nói xong thì cô đã thấy anh từ tốn mở tờ giấy ấy ra.
Trên giấy chỉ có ba chữ.
Không dư chữ nào, cũng chẳng có chữ ký.
Thẩm Ngọc Trí chưa từng thấy nét chữ của Đào Sơ bao giờ, vậy nên lúc này anh không khẳng định được đây là do cô viết hay là do …. người khác viết.
Ánh sáng trong mắt anh mờ dần.
Lúc Đào Sơ viết ba chữ này, lúc đó cô cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh khi anh nhìn thấy tờ giấy này.
Nhưng cô không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này
Anh ngồi ở đó, cả hai đối diện nhau, trong tay anh cầm tờ giấy tỏ tình mà cô định lén nhét vào phòng của anh.
Tình cảm trong lòng lồ lộ ra hết dưới ánh mắt của người mình thầm mến khiến Đào Sơ thấy bối rối không thôi.
Gương mặt trắng nõn dần bị sắc đỏ nhuộm màu, chưa bao giờ cô có cảm giác muốn tìm một cái lỗ chui xuống như ngay bây giờ hết.
“Sơ Sơ.” Anh khe khẽ gọi tên cô.
Nhưng Đào Sơ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô cúi đầu né tránh, siết chặt lấy tay mình.
Bỗng dưng anh vươn tay đến nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.
“Nói cho tôi biết…” Giọng nói của anh rất dịu dàng, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa sự nguy hiểm đang rình rập, “Em viết cái này cho ai?”
Anh hơi siết mạnh lấy cằm cô, híp mắt thủ thỉ: “Hay là… ai viết cái này cho em? Hửm?”
Đào Sơ nhìn chàng thiếu niên trước mặt mình, cảm thấy anh không giống như ngày thường lắm, thậm chí thấy hơi xa lạ.
Dường như sự dịu dàng ấy chỉ là bộ mặt giả dối của anh, và những gì cô đang tận mắt thấy vào lúc này đây mới chỉ là phần nổi trong tảng băng chìm của anh mà thôi.
“Là … tôi viết.” Cô run run trả lời.
Người con gái cụp mắt, hàng lông mi run run không ngừng, hai gò má nóng hổi như bị thiêu cháy không dám ngước lên nhìn anh.
“Viết cho ai?” Giọng nói của anh vừa thong dong vừa dịu dàng, kiên nhẫn dỗ dành cô.
Đào Sơ mím chặt môi không nói một chữ nào.
“Sơ Sơ, nói cho tôi biết đi, em viết cho ai?”
Anh dịu dàng gãi cằm của cô, tựa như đang trêu đùa con mèo con vậy.
Đào Sơ không dằn được siết chặt áo mình, đủ loại cảm xúc dâng trào như mớ bòng bong, trái tim cô đập thình thịch thình thịch liên hồi.
Hình ảnh lúc cô đang nửa tình nửa mê đột nhiên xâm chiếm lấy não bộ, lúc ấy anh hôn môi cô dịu dàng thủ thỉ rằng: “Thích em lắm đấy…”
Hình ảnh ấy như một giấc mơ.
Người con gái chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày được như vậy.
Cô không biết mình thích chàng thiếu niên này tự khi nào, đối với cô anh vẫn còn quá đỗi bí ẩn, đến nỗi dù có tìm hiểu cũng chẳng biết được con người thật của anh, và trước giờ cô cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng liệu anh có thích cô dù chỉ một chút hay không?
Đào Sơ biết rất rõ, rằng kiếp này mình cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Cô không phải là một người may mắn, nhưng những năm nay cô đã cố gắng hết sức để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn đôi phần.
Dẫu rằng người dì trên danh nghĩa kia đối xử khắc nghiệt hay cố tình bắt chẹt cô, hay là những người trên mạng dùng những ngôn từ độc ác chì chiết cô đi chăng nữa thì cô vẫn luôn ép mình phải dũng cảm hơn nữa, ép mình phải mạnh mẽ hơn ngày xưa chút nữa.
Dù cuộc sống không mấy suôn sẻ nhưng cô vẫn muốn sống.
Dẫu sống là điều khó khăn nhất trên trần đời này.
Đào Sơ nghĩ rằng những năm nay mình đã trở nên dũng cảm hơn xưa rồi, giống như trước lúc ông nội cô mất, lúc ấy ông bảo cô rằng muốn cô sống như ánh mặt trời trên cao kia.
Cô đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng đến khi gặp được Thẩm Ngọc Trí, ở chung với anh mấy tháng thì cô mới nhận ra rằng, thì ra con người chẳng thể quen với sự cô đơn được.
Cô thích anh đến độ nào ư?
Lúc này đây cô cũng không rõ nữa.
Nhưng phải công nhận là thích anh là một cảm giác rất tuyệt vời.
Có chua chua, có chút đắng đi kèm, nhưng vị ngọt ngào bí ẩn lại chiếm cứ nhiều hơn.
Mặc dù cô lờ mờ cảm thấy rằng có lẽ anh không dịu dàng nhã nhặn như vẻ bề ngoài này.
Nhưng cô vẫn thích anh.
Khi tình cảm bị người ta vạch trần, bắt phải bày tỏ trước mặt người mình thích thì bấy giờ cô mới nhận ra là mình cũng không dũng cảm như cô vẫn tưởng.
Giống như hồi chiều lúc ở trên xe, cô và anh cách nhau gần như vậy nhưng ba chữ đơn giản kia vẫn kẹt cứng trong cổ họng của cô.
Đào Sơ ngẫm nghĩ, điều may mắn nhất trên đời này là gì nhỉ?
Ấy chắc là chuyện cô vừa nhắm mặt lại thì anh bỗng dưng hôn cô.
Hoặc có lẽ là tiếng thủ thỉ dịu dàng của anh.
Người con gái không biết rằng, sự “yêu thích” mạnh như rượu này là kết quả của số phận.
Sáu nghìn năm trước kia từng có một cô gái tầm thường đến vậy, nhưng lại một lòng yêu một vị thần minh.
Vì người ấy mà cô còn phải trả thêm cái giá khác chứ không phải chỉ đơn giản trả bằng trái tim mình, thậm chí cô từ bỏ cả sống chết của mình vì anh.
Tình cảm ấy được giấu sâu trong cõi lòng, dù trải qua sáu nghìn năm dài đằng đẵng nhưng tình yêu trong cô vẫn chân thành như thuở nào, vẫn chẳng thay đổi dù chỉ một chút.
Vậy nên không phải ngẫu nhiên mà cô thích anh.
Dẫu rằng cô đã mất hết ký ức rồi nhưng tấm lòng thủy chung trong trắng vẫn như bản năng của cô, vẫn sẽ mãi chẳng đổi thay.
“Em…”
Đào Sơ nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết can đảm nắm lấy áo của anh.
“Em … thích anh.”
Lúc cô run run nói ra câu này thì đôi mắt chẳng biết đã đỏ tự bao giờ bỗng dưng chảy xuống hai giọt nước mắt.
Người con gái cắn môi nắm chặt lấy áo anh, cô ngước mắt lên, đôi mắt ầng ậng nước mắt nhìn bóng hình mờ mờ trước mặt mình.
“Em thích anh nhất trên đời…”
Hai câu ngắn ngủi này đã hao hết tất thảy dũng cảm của cô.
Giọng nói của cô rất khẽ rất khẽ, và còn hơi run run, nhưng anh lại nghe rõ từ chữ một.
Khoảnh khắc ấy ánh mắt của anh hơi dại ra, ngơ ngẩn cả người.
Kể từ lúc bắt đầu anh đã dùng hết sự dịu dàng trong đời mình để đối xử với cô gái trước mặt mình này, anh lo mình làm cô sợ, lo mình làm cô tổn thương.
Vì để khiến cô tin rằng anh rất dịu dàng và vô hại nên anh đã tự nguyện rút hết đi mọi gai nhọn và sự độc ác của mình, khuất phục ở bên cô, luồn cúi và mong đợi có được tình cảm của cô.
Tình cảm này đã bị kìm nén suốt sáu nghìn năm ròng rã, đã hành hạ anh – người đang ngồi trước mặt cô đây thành dáng vẻ ti tiện chẳng chịu nổi.
Nhưng vì cô nên anh sẽ vui vẻ chịu đựng, dù cho phải chịu đựng mãi mãi.
Đêm hôm đó Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí lại tiếp tục ôm nhau ngủ.
Anh ôm cô rất chặt rất chặt, tất thảy ánh sáng đều mờ dần đi mất, anh vùi vào cổ cô khiến cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Mãi đến khi cô cảm nhận có một dòng nước ấm áp chảy xuống cổ mình.
Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Sơ Sơ, nói lại cho anh nghe lần nữa được không em?”
“Được không em?” Anh hôn lên cổ cô.
Anh bỗng dưng trở nên dính người vô cùng, hơi thở phả vào tai của cô, “Sơ Sơ, nói lại lần nữa được không em?”
Đêm đó người con gái đỏ mặt nói “thích” không biết bao nhiêu lần.
Đến giữa đêm, khi Đào Sơ dần dần chìm vào giấc ngủ thì cô lờ mờ nghe thấy anh nói rằng: “Sơ Sơ.”
“Anh nhớ em nhiều lắm…..”
Giọng nói ấy khàn khàn chất chứa sự đau đớn khó tả, anh nghẹn ngào như đang thì thào một mình.