“Bùi công tử Yêu tộc chi phía Nam à?”
Vừa nghe thấy cái tên này xong là A Linh hoàn hồn lại ngay.
Búi Tố Chiếu nhìn sang A Linh, cười gật đầu, “Đúng.”
“Phu nhân, thần có thể mời phu nhân uống một ly trà được không?” Hắn lần nữa nhìn sang Đào Sơ, có lẽ vì sợ Đào Sơ không đồng ý nên nói thêm: “Thần biết một số việc liên quan đến điện hạ, và thần cảm thấy mình nên thương lượng với phu nhân.”
Đồng An đã từng nói cho Đào Sơ nghe rồi, công tử của Yêu tộc chi phía Nam đúng thực là họ Bùi.
Còn cậu hai mà lần trước Đồng An nhắc đến chắc là em trai của công tử Bùi đang đứng trước mặt cô này.
Thật sự Đào Sơ không muốn nói chuyện với hắn lắm, nhưng khi nghe thấy hai từ “Điện hạ” trong miệng hắn thì cô thoáng do dự một lát.
“Phu nhân, chúng ta về thôi ạ.” A Linh vừa nói với Đào Sơ, vừa cảnh giác nhìn Bùi Tố Chiếu.
“Quý cô A Linh đừng căng thẳng, cô biết rõ mà, rằng tôi không có lý do gì để làm tổn thương tiểu phu nhân cả.” Bùi Tố Chiếu đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên.
“Phu nhân, chúng ta phải về rồi ạ.”
Thái độ của A Linh rất kiên quyết.
Đào Sơ gật đầu, theo A Linh đi về phía chiếc xe đang đậu bên kia.
“Tiểu phu nhân, nếu điện hạ thật sự làm đến bước đó vậy người phải rời xa ngài ấy nhé, đấy là phương án tốt nhất rồi.”
Giọng Bùi Tố Chiếu vọng tới từ sau lưng cô, từng câu từng chữ đều rất mạch lạc rõ ràng.
“Bước gì cơ?”
Đào Sơ đứng lại, quay ngoắt lại nhìn hắn.
“Người vẫn chưa biết ư tiểu phu nhân?”
Lúc này Bùi Tố Chiếu không còn cười nữa, trông hắn khá nghiêm túc, “Người nghĩ ngài ấy là thần minh, nhưng thực tế ngài ấy đã trở thành ác quỷ rồi.”
Ác quỷ.
Đằng sau hai chữ này mang theo rất nhiều ý nghĩa.
Người con gái mím môi, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Anh ấy không phải ác quỷ.”
Cô nói xong thì mở cửa ngồi lên xe.
Vào khoảnh khắc A Linh đánh tay lái chạy ra khỏi bãi đậu xe, Đào Sơ liếc qua cửa sổ xe đang hơi hé nhìn đăm đăm Triệu Tịnh Sương nãy giờ vẫn đứng im đó không nói một câu nào.
Cô ả cũng nhìn Đào Sơ chăm chú.
Không biết sao nhưng cô thấy ánh mắt cô ả hơi lạnh lùng.
Đào Sơ cứ cảm thấy Triệu Tịnh Sương của bây giờ và Triệu Tịnh Sương mà cô đã từng gặp trước đây không giống nhau lắm.
Nhưng rõ ràng vẫn là cùng một người.
Thấy chiếc xe kia đã đi, Triệu Tịnh Tuyết vốn đang khoanh tay đứng đó bỗng nhướng mi nhìn Bùi Tố Chiếu: “Con nhóc đó là ai?”
“Đào Sơ*.”
*raw gốc là Triệu Tịnh Sương, nhưng chiếu theo ngữ cảnh thì đang nói tới Đào Sơ nên mình nghĩ tác giả viết nhầm ấy.
Bùi Tố Chiếu nhìn vào mắt cô ta: “Chú ý lời nói của cô.”
Triệu Tịnh Tuyết tặc lưỡi, “Này, không phải chỉ là một con nhỏ thôi à? Vậy mà anh còn gọi nhóc đó là phu nhân này phu nhân nọ. Địa vị của nhóc đó như thế nào mà có thể khiến cho công tử Bùi là anh đây phải đối xử cung kính như vậy hả?”
Bùi Tố Triệu đút tay vào túi quần nhìn theo hướng chiếc xe đang dần biến mất, ánh mắt dưới cặp kính kia không hề có một tí hứng thú nào, hắn hơi nhếch môi: “Phu nhân của Thái tử điện hạ giới Cửu Thiên.”
Hắn quay sang nhìn Triệu Tịnh Tuyết: “Cô nói xem địa vị như vậy có lớn không?”
Triệu Tịnh Tuyết nhất thời ngẩn ngơ, cô ta đơ ra.
Triệu Tịnh Sương đứng bên cạnh lên tiếng: “Anh Chiếu, anh chắc chắn chứ?”
Hình như cô ả đang ráng xác thực chuyện gì đó, vậy nên đôi mắt đang nhìn Búi Tố Chiếu mới sốt sắng như vậy.
Bùi Tố Chiếu cũng không để ý, hắn chỉ “ừm” một tiếng, sau đó thở dài, “Điện hạ là vị thần cuối cùng trên thế giới này, mà cô gái đó…”
“Cô ấy là cô dâu của thần minh.”
Bùi Tố Chiếu nói xong thì quay lưng đi về hướng thang máy.
Triệu Tịnh Tuyết thấy hắn sắp đi nên vội vàng gọi to: “Bùi Tố Chiếu! Anh không cần chìa khóa xe nữa à?”
Bùi Tố Chiếu dừng chân, quay lại nhìn.
Triệu Tịnh Tuyết lắc lắc chiếc chìa khóa xe trong tay mình.
“Nếu cô thích thì tôi có thể cho cô.”
Bùi Tố Triệu trầm giọng nói.
Triệu Tịnh Tuyết khẽ nhướng mày, đang định nói gì đó thì thấy hắn nói tiếp: “Nhưng Triệu Tịnh Tuyết này, chúng ta không có khả năng phát sinh thêm chuyện gì được đâu, cô về chi phía Bắc của mình đi.”
Hắn vẫn như ngày trước, vẫn có thể bình tĩnh nói ra những lời thẳng thắn đến đau lòng như vậy.
Dẫu Triệu Tịnh Tuyết có theo đuổi hắn bao nhiêu năm.
Thì hắn vẫn như vậy đấy, trái tim vừa sắt đá vừa ngoan cố vô cảm.
Triệu Tịnh Tuyết nhìn hắn bước vào thang máy rồi biến mất, cô ta giận dữ dậm chân, “Bùi Tố Chiếu, đồ khốn nạn nhà anh!”
“Bà đây không thèm quan tâm đ ến anh nữa! Tạm biệt thì tạm biệt thôi! Tôi sẽ kiếm người khác tốt hơn anh!”
Triệu Tinh Sương nghe câu này nhiều đến mức tai sắp đóng kén luôn rồi, “Chị, chị đã nói câu này cả trăm lần rồi.”
Triệu Tịnh Tuyết quay sang trừng mắt nhìn cô ả: “Nín họng cho chị! Mày chả nói được câu nào lọt tai hết!”
Triệu Cảnh Sương nhếch môi cười, lúc cụp mắt xuống thì chợt nhớ đến cô gái mình vừa mới gặp kia.
Cô gái đó tên là Đào Sơ.
Trong tâm trí cô ả bỗng hiện lên hình bóng của chàng thiếu niên mà cô ả từng thấy dưới ánh đèn đường mờ ảo đêm ấy.
Hóa ra … anh là Thái tử điện hạ.
Nhưng dựa vào đâu mà cô gái phàm trần kia lại được anh ưu ái đến vậy?
“Triệu Cảnh Sương mày mau tiếp thêm năng lượng cho tao nhanh, tao muốn ông anh, còn mày thì muốn ông em, hai chúng ta nhất định phải tranh thủ tóm được hai anh em nhà họ Bùi này!”
Đúng lúc này Triệu Tịnh Tuyết lên tiếng.
Triệu Cảnh Sương không thèm nhướng mi, cô ả nói nhỏ: “Tôi không thích Bùi Tố Văn.”
Cô ả quay người bỏ đi: “Chị thích anh Chiếu là chuyện của chị, tôi thích ai là việc của tôi, không cần chị phải quan tâm.”
ー
A Linh lái xe chạy ra ngoài vùng ngoại ô.
Đào Sơ nghiêng đầu nắm dây an toàn, trông hơi uể oải.
A Linh nhìn thoáng qua cô, hỏi, “Phu nhân đang nghĩ gì vậy ạ?”
“Em đang nghĩ không biết rốt cuộc A Trí muốn làm cái gì.”
Đào Sơ cũng không tránh né câu hỏi của cô ấy, cô nói thẳng.
A Linh im lặng một lúc, sau đó dè dặt hỏi, “Phu nhân tin lời của công tử Bùi kia ạ?”
Đào Sơ lắc đầu: “Em không tin.”
So với tin tưởng một người xa lạ thì Đào Sơ tin tưởng A Linh hơn.
Vậy nên cô quay sang hỏi cô ấy, “Chị A Linh ơi, chị có biết gần đây A Trí đang làm gì không ạ?”
A Linh nhíu mày, lắc đầu, “Xin lỗi phu nhân, tôi không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì mà điện hạ làm ạ.”
Đào Sơ thở hắt ra, định nói tiếp thì A Linh bỗng nhiên phanh gấp khiến cho cơ thể của cô theo quán tính đổ ập phía trước.
Nhưng may mà có thắt dây an toàn, nếu không là Đào Sơ đã đập vào kính chắn gió ở đằng trước rồi.
Lúc cô ngẩng đầu lên thì bấy giờ cô mới nhận ra thế giới bên ngoài cửa kính ô tô đã bị lớp sương mù dày đặc che khuất đi mất.
Sương dày đến độ chẳng thấy đường đi.
“Chị A Linh ơi?”
Người con gái quay sang nhìn A Linh bên cạnh, thấy khuôn mặt vốn đang cười dịu dàng của cô ấy bỗng trở nên nghiêm trọng cực kỳ.
“Phu nhân, người ở yên trên xe nhé, đừng di chuyển.”
A Linh vừa nói vừa giơ tay ra, một luồng sáng nhạt theo đó hiện lên trong lòng bàn tay cô ấy, sau đó một cây roi dài trông như được làm từ những sợi chỉ bạc xuất hiện đáp xuống tay cô ấy.
Đào Sơ thấy cô ấy chuẩn bị mở cửa xuống xe thì vội ngăn cô ấy lại, “Chị đi đâu vậy chị A Linh?”
A Linh vỗ vỗ tay cô an ủi, “Phu nhân đừng sợ, tôi đi một lát rồi về ngay.”
Lúc A Linh tránh khỏi tay cô rồi mở cửa bước xuống xe, Đào Sơ nhìn xuyên qua tấm kính chắn gió thì thấy một con bò cạp tinh lớn ơi là lớn.
Roi của A Linh quất tới khiến da nó nứt toác ra, cũng khiến nó hung hăng hơn bao giờ hết.
Sương mù bốc lên bọc lấy con bò cạp tinh, sương vừa tan thì một người đàn ông trưởng thành cầm hai thanh đao xuất hiện lao vào chiến đấu với A Linh.
Đào Sơ thấy cảnh đó mà sợ hãi hùng, nhưng cô lo cho A Linh nên vẫn luôn nhìn cô ấy đăm đăm, không dám rời mắt dù chỉ một giây.
Tay cô vô thức nắm chặt lấy vảy rồng trên cổ mình.
Khoảnh khắc thấy ba người đàn ông cầm trường đao khác xuất hiện thì trái tim Đào Sơ nhảy vọt lên tận cổ họng.
A Linh lấy một chọi bốn rõ là không thực tế lắm.
Bởi lẽ bốn gã đàn ông này ai nấy cũng hung hãn hết, nhìn là biết mạnh hơn A Linh rất nhiều.
Đào Sơ run run lấy điện thoại trong túi ra, bấm vào số của Thẩm Ngọc Trí.
Nhưng lúc cô áp điện thoại lại gần tai thì chỉ nghe được âm thanh máy móc lạnh lùng nhắc nhở là “ngoài vùng phủ sóng.”
Nhác thấy A Linh bị một người đàn ông trong đó chém vào người, rồi bị một gã đàn ông khác đá vào bụng làm cô ấy quỳ rạp xuống đất thì Đào Sơ vội vàng muốn xuống xe.
Nhưng bấy giờ cô mới nhận ra là cô không thể mở cửa xe được.
Gã đàn ông cầm thanh đao vừa nhấc chân giẫm lên vai A Linh, vừa cười tàn ác đâm thanh đao xuyên qua bả vai của cô ấy.
Ba gã còn lại thì cầm theo đao của mình bước từng bước về phía Đào Sơ.
Đào Sơ thấy bọn chúng đang đến gần thì sợ cực kỳ, cô nắm chặt vảy rồng trong tay, rồi nhìn A Linh đang bị máu tươi nhuộm đỏ người cách đó không xa, nước mắt chảy xuống không ngớt, “Chị A Linh!”
Cô thậm chí còn thấy mấy ngón tay của những gã đàn ông đang dần dần đến gần cô kia bỗng biến thành đầu rắn, chúng thè lưỡi ra trông ghê rợn cực kỳ.
Trái tim Đào Sơ như bị ai đó hung hăng siết chặt, cô bất lực nhìn ba gã đàn ông đó giơ đao chém vào kết giới mà A Linh thiết lập, nhìn chúng giơ đao dữ dằn chém vào thân xe.
Nỗi sợ hãi của Đào Sơ bị âm thanh đó phóng đại lên vô hại.
Cơ thể người con gái đã cứng còng.
Khoảnh khắc cửa sổ xe vỡ tung, những mảnh vỡ nhỏ cào qua tai, qua mặt và qua cổ của cô để lại những vệt máu dài.
Cô vô thức nhắm chặt mắt lại.
Trong giây phút ấy dường như có một cơn gió nhẹ thoảng qua tai cô, cô có thể cảm nhận rõ máu đang chảy xuống mặt và xuống cổ của mình.
Cơn gió thổi qua khiến cô cảm nhận hơi đau.
“Mẹ mày Xà nhị! Dừng lại ngay cho ông đây!”
Một giọng nam xa lạ bất ngờ vang lên.
Lúc Đào Sơ mở mắt ra thì thấy một con báo tuyết không biết từ đâu nhảy ra.
“Hạ Cảnh?”
Người đàn ông có cánh tay xăm hình con rắn vốn đang định giơ đao chém vào kết giới ngoài xe thì thấy con báo tuyết nhảy vồ ra, gã thoáng bất ngờ nhưng giây sau đã bình tĩnh trở lại, còn mất kiên nhẫn nói với con báo, “Mày đến từ đâu thì cút về chỗ đó cho ông nhanh lên, đừng cản đường kiếm tiền của ông đây!”
“Đường kiếm tiền cái con mẹ mày! Mày đang tìm cái chết đó có biết không hả?”
Con báo tuyết tức thì biến thành một cậu trai xinh xắn, trông nó cứ như mấy đứa mới mười mấy tuổi đầu.
“Mày còn lảm nhảm nữa là ông đây cho mày thăng thiên trước đó!” Gã đàn ông mất kiên nhẫn gầm gừ, giọng gã thô t ục vô cùng, hơn nữa nghe còn rất tàn độc, “Ông đây cũng sẽ không vì mày là động vật cần bảo tồn mà nương tay đâu đấy nhé.”
Câu này rõ là muốn sỉ nhục con báo tuyết.
Hạ Cảnh nghe gã nói vậy thì tức anh ách, “Mẹ nó mày bị thiểu năng hả? Mày quên việc phải chịu trừng phạt khi làm tổn thương con người rồi à?”
“Liên quan gì đến mày, cút đi!” Xà nhị bực bội nói.
Cậu trai vung tay lên, trong tay cậu phút chốc xuất hiện … côn nhị khúc.
Xà nhị cười chế giễu, “Mày còn chưa vứt cái này nữa hả Hạ Cảnh? Không sợ đánh trúng mình à?”
“Ông đây đánh cho mẹ mày nhìn chẳng nhận ra mày luôn!”
Hạ Cảnh ngoắc ngoắc gã ta, nhìn cũng ngông lắm.
Nhưng sự thật là lúc Xà nhị và người đàn ông khác cùng nhào tới đánh đấm Hạ Cảnh thì Đào Sơ chỉ thấy cậu trai đó bị thụi túi bụi.
“Chúng mày lên từng người không được hả? Hai đánh một có thấy xấu hổ không vậy?”
“Mẹ mày không được đánh vào mặt tao!”
“Tao sẽ đánh chết mày cái thằng Xà nhị kia!”
Đào Sơ nhìn thấy cậu trai tên Hà Cảnh đó nhảy lên đá cho Xà Nhị một cú vào bên má phải.
Xà nhị lau dấu chân đen trên mặt, mặt mày gã ta càng lúc càng u ám, sau đó gã ra lệnh cho em ba mình: “Giết nó cho tao!”
Đào Sơ nhìn A Linh vẫn đang kiên trì chiến đấu với con bọ cạp tinh kia, rồi lại nhìn sang Hà Cảnh không biết ở đâu chui ra, cô bị những âm thanh ầm ầm đó hù cho sợ tới mức phải lùi vào trong.
Lúc ngẩng đầu lên thì thấy có một gã đàn ông đang đứng ngoài cửa sổ xe đang nhìn cô đăm đăm, cặp mắt kia dựng đứng như con rắn, gã cười nham hiểm khiến người ta thấy mà sợ không thôi.
Nhưng giây sau nụ cười của gã chợt tắt ngấm, mắt gã trợn to, ánh sáng trong mắt dần lụi tàn.
Đào Sơ thấy bụng của gã không biết từ bao giờ đã bị gai băng đâm thủng.
Máu đỏ thẫm trào ra ngoài, Đào Sơ nhìn thấy một bóng trắng như sương đằng sau lưng gã.
Người con gái thấy thanh kiếm bằng băng kia của anh chém đứt cổ họng của một gã đàn ông nọ, sau đó anh lại vung tay lên, mấy cây kiếm băng sắc nhọn khác xuất hiện ở sau lưng anh bay vút đến ghim sâu hoắm vào những gã đàn ông khác.
Giữa những tiếng kêu gào thê thảm kỳ dị, máu phun ra ào ào nhưng anh cũng chưa từng ngước lên nhìn lấy lần nào.
Từng giọt từng giọt máu chảy xuôi theo lưỡi kiếm băng ấy.
Anh đứng ở nơi đó, vô cảm lau đi những vệt máu dính trên lưỡi kiếm.
Lông mi của anh điểm màu sương giá, quần áo không dính chút bụi trần, song lúc anh nhìn về phía hai gã đàn ông đang nằm trên mặt đất kêu gào thảm thiết thì ánh mắt kia giống như đang nhìn hai con kiến đang cố vùng vẫy vật lộn vậy.
Đôi mắt anh chứa đầy sự khinh thường, ẩn giấu sự tàn nhẫn và khí thế áp đảo kinh người.
Khoảnh khắc ấy trông anh không còn giống vị thần minh nữa.
Mà giống … giống ác quỷ hơn.