Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 4

Nghe thấy Đào Sơ gọi mình là “đồ lừa đảo” thì chàng thiếu niên đang ngồi trên ghế sofa quay đầu lại, vừa thấy bộ dạng nhếch nhác quỳ trên mặt đất của cô là mắt anh thấp thoáng ý cười nhạt.

Bỗng Đào Sơ thấy anh giơ tay phải lên ngoắc ngoắc về phía cô, một luồng ánh sáng vàng nhạt chợt bay ra khỏi những ngón tay thon dài đang đưa ra ấy, tia sáng đó tựa như một sợi dây thừng thanh mảnh trói chặt lấy vòng eo của cô chớp mắt đã đưa cô tới trước mặt anh.

Lúc đặt mông ngồi xuống tấm thảm trước ghế sô pha Đào Sơ vẫn còn thấy hơi choáng váng.

Cô vô thức nắm chặt tay mình lại thì nhận ra mình đang cầm thứ gì đó rất cứng, người con gái mở lòng bàn tay ra xem thì thấy chiếc nhẫn bạc vốn dĩ phải thuộc về anh giờ đây đang lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay của mình.

Dưới ánh đèn, hình như cô lờ mờ thấy một hàng chữ được khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn thì phải.

Đào Sơ “ơ” một tiếng, nương theo ánh sáng cuối cùng cũng thấy rõ dòng chữ khắc bên trong.

“Thẩm Ngọc Trí?” Người con gái thì thầm, lát sau như chợt nghĩ đến gì đó nên vội ngẩng đầu nhìn chàng thiếu niên đang ngồi trên ghế sô pha kia: “Đây là tên anh ư?”

Cô đưa chiếc nhẫn đến trước mặt anh.

Ánh mắt của chàng thiếu niên nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên tay cô tựa như đang nhớ lại những chuyện cũ trong quá khứ, giây sau anh chợt cụp mắt xuống, bởi vì bị hàng mi dài che khuất nên cô không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh.

Mãi đến khi anh nhẹ nhàng gật đầu thì bấy giờ Đào Sơ mới chắc chắn cái tên được khắc trên chiếc nhẫn đang nằm trong tay cô là tên của anh.

Cô lại đọc thầm trong lòng ba chữ “Thẩm Ngọc Trí”, một hồi sau cô ngẩng đầu lên cười tít mắt nói với anh: “Tên của anh nghe hay ghê.”

Người con gái vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ trên bàn tay trái của anh.

Thẩm Ngọc Trí cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón trỏ tay trái của mình, anh vô thức vuốt v e mép chiếc nhẫn, khoảnh khắc khi anh ngước mắt lên nhìn cô một lần nữa thì biểu cảm của anh trở nên dịu dàng khôn nguôi.

Buổi chiều sau khi gội đầu xong, trong lúc đang ngồi trong sân để phơi nắng thì Đào Sơ tình cờ thấy cây lê to to được trồng trong sân đã đậu trái, mấy quả lê vỏ xanh kia nhìn ngon ngon khiến cô hơi thèm.

Cô thoáng nhìn sang Thẩm Ngọc Trí đang nằm trên chiếc ghế bập bênh lớn mà cô đặt dưới mái hiên, cái đuôi rồng dài của anh lười biếng phết dài trên mặt đất, những tấc vảy rồng màu xanh băng ấy tỏa ra ánh sáng lấp lánh mang theo hơi lạnh dưới ngày hè oi ả.

Anh chẳng thích thời tiết nóng bức mà chỉ thích thời tiết mát lạnh thôi, vậy nên vào tiết trời oi bức này trông anh luôn uể oải nhìn gì cũng thấy không thú vị.

Đào Sơ buộc đại mái tóc của mình lại, sau đó chạy đến gốc cây định hái lê.

Bởi vì nhiều năm không có người cắt tỉa nên cây lê phát triển rất cao, cô chỉ cao 1m58 còn không lết nổi lên 1m6 nên việc hái lê trở nên cực kỳ khó khăn.

Người con gái gãi gãi cái ót của mình rồi nhặt một cành cây ở bên cạnh cầm nó khều khều cành cây có mấy trái lê ở chỗ thấp nhất.

Thử mấy lần liền mới với tới.

Đào Sơ cố gắng nhón chân lên duỗi tay ra hết cỡ, lúc này khoảng cách giữa cô và trái lê gần cô nhất đã được rút ngắn lại chỉ còn một khoảng nhỏ.

Đúng lúc này chợt có một luồng sáng vàng nhạt bắn về hướng của cô, nhánh lê mà cô dùng cành cây để móc vào bỗng xào xạc thoát khỏi sự khống chế của cô, đã vậy còn có mấy chiếc lá rơi xuống.

Người con gái tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn chàng thiếu niên mặc áo trắng đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh dưới mái hiên kia: “Anh làm gì đấy?”

Đôi mắt anh lấp lánh nhìn gương mặt đang tức giận hừng hực ấy của cô, khóe môi hơi cong lên nở nụ cười nhạt.

Khi anh giơ tay lên thì một trái lê đã nằm trong tay anh.

Thấy trái lê nằm trong tay anh thì Đào Sơ vô thức nhìn sang cành cây cô vừa mới móc kia, trái lê mà khi nãy cô gắng sức khều khều giờ đây đã không còn trên cành lá xum xuê ấy nữa.

Hai mắt người con gái sáng lên xoay người chạy về phía anh định lấy trái lê trong tay anh.

Nhưng anh lại né bàn tay đang đưa ra của cô.

Đào Sơ sửng sốt một hồi, lắp bắp hỏi anh: “Không, không phải cho tôi à?”

Lúc thấy cô bắt đầu có dấu hiệu bực bội thì ánh mắt anh lấp lánh ý cười nhẹ nhàng, anh chợt đưa tay còn lại ra sờ sờ mái tóc đen mềm mại của cô.

Đào Sơ ngơ ngác trước hành động đột ngột của anh.

Gương mặt cũng hơi hồng hồng theo.

Vào lúc anh đưa trái lê cho cô cô cũng không kịp nghĩ gì đã vội vàng nhận lấy, cầm xong thì khe khẽ nói với anh: “Cảm ơn…”

Nhưng mà… ăn xong trái lê này Đào Sơ lại nghĩ đến những trái lê khác trên cây.

Lâu lắm rồi cô không ăn trái cây, mà cây lê này quả của nó vừa ngọt lại vừa mọng nước.

Người con gái ngồi bên cạnh Thẩm Ngọc Trí, do dự một lúc mới ngập ngừng hỏi anh: “Cho tôi thêm một quả lê nữa được không?”

“Ồ không, bốn, bốn quả được không?” Cô giơ bốn ngón tay ra.

Thẩm Ngọc Trí liếc cô một cái, khóe môi của anh cong lên khẽ mỉm cười, chiếc đuôi rồng trên mặt đất cũng nhẹ nhàng đong đưa. Lúc anh giơ tay lên thì Đào Sơ chỉ kịp thấy một luồng ánh sáng vàng nhạt bay ra khỏi ngón tay của anh, giây sau bốn quả lê đã nằm trong lòng của cô.

Người con gái vui vẻ mỉm cười nhìn anh: “Cảm ơn anh!”

Buổi chiều trong khoảng sân nhỏ có cô thiếu nữ bưng một đĩa lê mới gọt vỏ ra ngồi xuống cạnh một chàng thiếu niên, cô dùng nĩa xiên một miếng đưa tới trước mặt anh cười tủm tỉm mời anh: “Anh ăn đi nè.”

“Ngon lắm đó!” Có lẽ sợ anh không ăn nên cô nói thêm câu nữa.

Chàng thiếu niên nhìn ánh mắt mong đợi của cô, qua một hồi lâu cuối cùng cũng nhẹ nhàng cúi đầu ăn miếng lê ấy.

Mặc dù đây là những thứ mà người phàm thích nhưng khi anh ăn thử thì chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc.

Dù vậy anh vẫn ăn nó.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, lúc cụp mắt thấy người con gái bên cạnh mình đang cười vui vẻ như vậy thì anh không nhăn nhó nữa, mặt mày trở nên thư thái hiếm thấy.

Nhưng những ngày nhàn nhã và thoải mái như vậy lúc nào cũng ngắn ngủi.

Đào Sơ phải rời khỏi đây.

Cô không có khả năng dẫn Thẩm Ngọc Trí đi cùng.

Bởi vì chẳng thể nào giấu chiếc đuôi rồng của anh đi được.

Cô và anh mới chỉ quen biết nhau trong hơn mười ngày ngắn ngủi nhưng giờ phút này khi Đào Sơ nhìn anh, nghĩ đến sắp tới phải chia tay thì không hiểu sao lòng lại thấy hơi chua chát. 

Nhưng cô… Muốn nói lời tạm biệt với anh.

Vì thế đến tối cô cố tình cài đồng hồ để báo thức, lúc Đào Sơ bị tiếng đồng hồ đánh thức thì cô nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu mới ngồi dậy, người con gái lắc lắc đầu cố gắng đánh bay cơn buồn ngủ còn sót lại.

Vào lúc Đào Sơ bước chân vào phòng tắm thì chàng thiếu niên đang tựa vào bồn tắm lập tức mở mắt ra nhìn thẳng về phía cô.

“Anh… Chưa ngủ à?” Bị anh nhìn chăm chú như thế khiến sống lưng của cô hơi cứng lại, khi nói chuyện cũng cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Chàng thiếu niên hơi nghiêng đầu, anh vẫn dùng đôi mắt trong veo nhìn cô.

Anh không thể nói chuyện, còn Đào Sơ thì đã quen với điều đó.

“Hay là…..Chúng ta ra ngoài nhé?”

Cô bắt đầu “chân thành” đề nghị.

Cô gái nhỏ trước mặt anh đây hình như đang rất bất an, những lúc căng thẳng cô thường vô thức vuốt v e ngón tay mình… Mặc dù đã trải qua hàng nghìn năm rồi nhưng thói quen này dường như vẫn không hề thay đổi.

Tựa như vẻ ngoài của cô vậy, dù đã trải qua biết bao chuyện đau đớn nhưng đôi mắt ấy của cô sau bao lần tái sinh vẫn chất chứa sự trong veo như thuở nào.

Thẩm Ngọc Trí im lặng nhìn cô một lúc, hồi sau gật đầu trong ánh mắt mong đợi của cô.

Đào Sơ lại lần nữa đi đến hồ nước trong vắt màu xanh biếc được che phủ dưới bóng cây đang xào xạc, ấy là nơi ngăn cách thôn làng, ruộng lúa… Là những cảnh tượng cô thân quen, là thứ thuộc về trần gian này.

Nơi đây mây mù phấp phới chẳng thấy rõ những vì sao trên bầu trời, phong cảnh như sương.

Nhìn chẳng giống khung cảnh ở thế giới trần tục chút nào.

Đào Sơ ngồi trên bờ, bên cạnh cô là ống tay áo trắng như tuyết của chàng thiếu niên, chiếc đuôi rồng màu xanh băng của anh nửa chìm nửa nổi trong hồ nước buốt giá tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dưới mặt sóng lăn tăn.

Chiếc đuôi rồng ấy giờ đây trông lấp lánh như những ngôi sao đang rải rác trên bầu trời cao kia.

“A Trí.” Đào Sơ bỗng nhiên lên tiếng, người con gái quay sang nhìn anh, ngập ngừng hỏi: “Tôi gọi anh như vậy được không?”

Mà chàng thiếu niên ở bên cạnh sau khi nghe cô gọi mình là “A Trí” thì phút chốc cứng đơ cả người. 

Những ký ức đau xé lòng bị chôn vùi trong những năm tháng buồn tẻ ấy vẫn hành hạ anh không dứt, nhưng may trong đó vẫn còn chút ngọt ngào khó phai.

Ví như… Tiếng “A Trí” này.

Một bóng hình nhỏ nhắn thoáng hiện lên trong đầu anh, hình bóng ấy dần dần trùng khớp với cô gái đang ở trước mặt anh này.

Từ mái tóc đến lông mày, đến cả nốt ruồi nhỏ đỏ thắm sau gáy đó… Tất thảy đều giống nhau như đúc.

Nhưng cô gái năm đó không có đủ can đảm để gọi anh một tiếng “A Trí” như hôm nay.

Nhưng có một lần anh nghe thấy cô lén gọi mình như vậy.

Ngày đó cũng là một đêm muộn như đêm nay, đêm tối của hàng nghìn năm trước ấy khiến người ta cảm tưởng như chẳng thể chờ được đến bình minh, khi đó cô từng trốn ở trong phòng tối lén gọi tên anh như vậy.

Chỉ một tiếng gọi đó thôi đã khiến anh chiêm bao nhiều năm liền.

“Anh…Tại sao mắt anh lại đỏ thế?”

Giọng nói dịu dàng của Đào Sơ tựa như làn gió nhẹ xen lẫn cơn mưa phùn kéo anh ra khỏi những miền ký ức xa xăm kia.

Không biết từ khi nào mà hốc mắt trên khuôn mặt trắng lạnh như ngọc của anh đã hơi đỏ lên, cặp mắt như trà xuân kia cũng sầm lại như bóng tối của đêm địa cực đánh mất đi hết ánh sáng ban đầu của nó.

Anh nâng tay phải lên, những ngón tay với những khớp xương rõ ràng cố gắng di chuyển nhưng cuối cùng vẫn không chạm vào khuôn mặt của cô.

Anh thật bất tài.

Anh nắm chặt tay lại suy sụp buông xuống.

Thẩm Ngọc Trí ngày đó có từng giống như tối nay, trong lòng có do dự hay thậm chí phải giấu đi nỗi sợ hãi không?

Anh vậy mà cũng có lúc không dám làm.

Mà cô thì không biết gì cả.

“A Trí.” Giọng nói nhẹ nhàng của người con gái trong làn gió đêm mát lạnh nghe mới dịu ngọt làm sao, cô vừa đung đưa chân vừa dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện với anh: “Trước khi gặp anh tôi không biết trên thế giới này thì ra cũng có rồng.”

Dưới ánh trăng phất phới, cô mỉm cười nhìn anh, “Những anh rồng khác cũng đẹp trai giống như anh à?”

Trái cổ của anh khẽ nhúc nhích nhưng vẫn không thể phát ra chút âm thanh nào.

Trải qua mấy ngàn năm gian khổ đã khiến anh mất đi năng lực nói chuyện.

Anh phải nói với cô bằng cách nào đây, rằng anh là con rồng duy nhất trên thế giới này.

“Tôi nghĩ họ chắc chắn không đẹp bằng anh đâu.” Cô tự lẩm bẩm một mình: “Tôi lớn từng này và đã gặp được biết bao nhiêu người rồi, ngắm được rất nhiều gương mặt nhưng chưa từng gặp ai xinh đẹp như anh cả.”

Khóe môi của anh hơi cong lên, đôi mắt màu trà đượm sự dịu dàng nhìn cô chăm chú.

Ngoại hình của anh vốn đã rất đặc biệt, giờ phút này còn cười lên như thế càng khiến người đối diện chẳng tài nào rời mắt được.

Đào Sơ đang định nói gì đó nhưng vừa ngước mắt lên trông thấy nụ cười của anh thì phút chốc nuốt hết những lời muốn nói xuống cổ họng, thậm chí cô còn quên mất khi nãy mình muốn nói gì, cứ vậy ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu.

Mãi hồi sau Đào Sơ mới tỉnh táo lại, cô âm thầm vỗ đầu mình một cái giống như hơi chán ngán cái bộ dáng ngốc nghếch vừa nãy của mình.

“Thì là….” Người con gái cảm thấy đã đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi.

Cô nắm lấy ống tay áo to rộng của anh, lúc thấy ánh mắt tò mò của anh thì cảm xúc trong cô chợt rối loạn, vừa cảm thấy hơi buồn rầu cũng vừa cảm thấy hơi áy náy.

Nhưng khoảnh khắc chia xa rồi cũng sẽ đến thôi.

Anh không thể hóa phép biến ra cho mình một đôi chân được, dù anh có biết một chút phép thuật đi chăng nữa thì Đào Sơ vẫn cảm thấy anh chỉ biết được chút phép thuật cơ bản thôi, nhiêu đó không đủ bảo vệ mạng sống của anh được.

Mà cô chỉ là một người phàm trần.

Cô không có khả năng dẫn anh đi, và cũng không có khả năng bảo vệ anh.

Có lẽ nơi tách biệt với khói lửa của thế gian này là chốn tốt nhất để anh sinh tồn.

“Tôi…” Đào Sơ bắt đầu vô thức vuốt v e ngón tay của mình, ngay lúc cô mở miệng định nói thì đột nhiên anh rút ống tay áo của mình ra khỏi tay cô, người con gái sững sờ ngước mắt lên thì thấy anh vung ống tay áo lên, một luồng ánh sáng vàng nhạt theo đó vút thẳng lên chân trời.

Chùm tia sáng đang rơi xuống nơi phía chân trời kia nhìn như những ngôi sao đang rơi khỏi vùng trời, như những bông pháo hoa được bắn lên không trung sau đó rơi xuống mặt hồ lấp lánh.

Giống như một trận mưa sao.

Những ngôi sao ấy rơi xuống nước tạo thành từng đợt sóng gợn rồi lại trồi lên mặt nước hóa thành những con bướm màu vàng nhạt, chúng như một vài nét bút chấm phá trên bức tranh thủy mặc vậy, trông không chân thực đẹp đẽ như những con bướm thật lắm.

Đào Sơ nhìn đơ cả người.

Cuộc đời cô đã bao giờ nhìn thấy cảnh vừa chân thực vừa ảo diệu như vậy chưa nhỉ?

Cùng lúc này chàng thiếu niên bên cạnh cô đột nhiên vươn tay ra, ống tay áo to rộng trắng như tuyết của anh bị làn gió đêm thổi bay, giữa những ngón tay thon dài ấy chợt xuất hiện một con bướm màu vàng nhạt.

Góc nghiêng của anh đẹp không tì vết, giữa không gian lúc sáng lúc tối thế này trông anh giống như một bức tranh thủy mặc được một danh sĩ tỉ mỉ phác họa lên, trông đẹp đến độ khiến người ta thảnh thốt không thôi, một vẻ đẹp say đắm lòng người.

Con bướm giữa những ngón tay của anh phe phẩy đôi cánh không ngừng, nó mang theo luồng sáng li ti bay đến đậu xuống vai cô.

Đào Sơ không dám cử động chăm chú nhìn con bướm mang theo ánh sáng vàng nhạt đang đậu trên vai mình, giây sau cô chợt ngước mắt lên nhìn chàng thiếu niên bên cạnh mình.

Đôi môi anh cong cong, mặt mày anh thắm đượm sự dịu dàng, khi anh nhìn cô những vì sao đang rơi trên bầu trời ở phía sau lưng anh kia bỗng trở nên sáng hơn, ánh sáng bùng lên đậu xuống vai của anh khiến anh trông như vị thần không nhiễm chút khói bụi nhân gian nào.

Chẳng hiểu sao trái tim trong lồ ng ngực của cô chợt đập thình thịch liên hồi, Đào Sơ ngơ ngác nhìn anh hồi lâu, bàn tay dần cuộn tròn thành nắm đấm.

Anh không thể nói được, nhưng vào giờ phút này dường như cô có thể đoán ra được anh đang muốn nói gì.

“Tôi chưa bao giờ trông thấy cảnh nào đẹp như quang cảnh này.” Cô nhẹ nhàng cất lời.

“Cảm ơn anh, A Trí.”

Thấy anh cười dịu dàng như vậy cô cũng vô thức cười theo, qua hồi sau cuối cùng cô cũng nói ra điều mà cô muốn nói với anh suốt hai ngày qua: “Tôi phải rời khỏi đây rồi.”

Lúc cô nói những lời này thì ánh mắt của chàng thiếu niên bên cạnh nhìn cô chăm chú không rời, như thể nhận ra điều gì đó nên đôi mắt vốn đang ngậm ý cười của anh phút chốc sầm xuống.

Khoảnh khắc ấy con bướm đang đậu trên vai cô và những tia sáng đang rơi xuống sau lưng anh chớp mắt vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, chúng chìm vào màn đêm vô tận biến mất không để lại chút dấu vết nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Sơ: Thì là…Tôi nghĩ chúng ta nên tạm biệt….(thì thầm)

Thẩm Ngọc Trí: ? Đừng hòng.

Bình Luận (0)
Comment