Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 42

Đào Sơ chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ gặp lại Bùi Tố Văn – em trai của Bùi Tố Chiếu ở ngay trong trường.

Đó là cậu trai mà mấy hôm trước đã bắt chuyện với cô ở công viên, sau đó bị Thẩm Ngọc Trí đánh cho một trận tơi bời.

“Nghe bảo là chuyển từ trường trung học số ba đến đây, hình như đang học ở lớp 11A3.”

Liên Trăn Trăn cắn ống hút sữa chua quan sát bạn nam nổi bật nhất, đẹp trai nhất trong đám học sinh nam đang chơi bóng rổ chảy mồ hôi mồ kê nhễ nhại ở sân thể dục ngoài kia, cô nàng không kìm được cảm thán, “Đàn em kia đẹp trai ghê huhu, sao mà ẻm đẹp quá vậyy!”

“… Liên Trăn Trăn cậu bớt bớt lại đi.”

Hạ Dịch Lam nhìn cô nàng bằng ánh mắt khinh bỉ, song lúc quay sang thì thấy Đào Sơ cũng đang ngẩn ngơ dán mắt vào thân hình cao ráo của cậu đàn em khóa dưới kia.

“Sơ Sơ ơi?”

Hạ Dịch Lam chọc má cô, “Sao mà cậu nhìn đàn em kia ghê quá vậy? Nhà cậu cũng có một anh đẹp trai đấy thay, ngắm mỗi ảnh vẫn chưa đủ hả?”

Đào Sơ nghe cô nàng nhắc tới Thẩm Ngọc Trí thì bấy giờ mới hoàn hồn lại, cô cười khan, nhưng cũng không biết giải thích kiểu gì.

Lúc Đào Sơ, Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn đi ngang qua tấm lưới sắt của sân thể dục thì Bùi Tố Văn vừa mới bắt được bóng ở bên này trong lúc lơ đãng đã thoáng thấy bóng lưng của Đào Sơ.

Cậu ta hơi khựng lại, chợt nhăn mày.

Cô ấy cũng học ở trường này à?

Chậc.

Phiền thật đấy.

Bùi Tố Văn né khỏi hàng phòng ngự của mấy bạn nam khác, vung tay ném thẳng bóng vào rổ.

“Không chơi nữa.”

Lúc chuẩn bị đi cậu ta còn vẫy vẫy tay chào với mấy người bạn đằng sau mình.

Lúc Đào Sơ, Hạ Dịch Lam và Liên Trăn Trăn lên phòng học lớp 12A1 ở tầng một thì thấy có mấy bạn nam và mấy bạn nữa trong lớp đang ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn dáo dác.

Hóa ra Triệu Tịnh Sương – hoa khôi trong lời đồn của trường trung học số 1 đang đứng trước cửa lớp bọn họ.

Sở dĩ cô ả được gọi là hoa khôi là vì ngoại hình của cô ả thật sự chẳng có chỗ nào để chê cả, khuôn mặt ấy rất khớp với tiêu chuẩn mối tình đầu, trông cô ả rất xinh xắn và trong trẻo.

“Triệu Tịnh Sương đến đây làm gì vậy nhỉ?” Liên Trăn Trăn thầm thì với hai cô bạn mình.

“Đào Sơ.”

Ngay lúc Đào Sơ định lách qua người cô ả để đi vào lớp thì Triệu Tịnh Sương bỗng gọi tên cô.

Đào Sơ hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn cô ả, “Sao vậy?”

Triệu Tịnh Sương cong môi cười dịu dàng, “Mình có thể nói chuyện với cậu một lát không?”

Đào Sơ hơi khó hiểu, “Cậu muốn nói gì thế?”

“Nói về Thẩm Ngọc Trí.”

Vừa nghe Triệu Tịnh Sương thốt ra cái tên này thì Đào Sơ thoáng ngớ ra.

Do bây giờ đang là giữa trưa, cộng thêm được nghỉ trưa tận hai tiếng nên sau khi Đào Sơ suy nghĩ xong thì cuối cùng cô quyết định đi theo Triệu Tịnh Sương.

Trong vườn hoa nhỏ của trường học, Đào Sơ ngồi trên băng ghế đá nhìn Triệu Tỉnh Sương ngồi trước mặt, đợi cô ả mở lời.

“Cậu với Thẩm Ngọc Trí … đang hẹn hò với nhau à?” Triệu Tịnh Sương vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề.

Đào Sơ nhíu mày, “Cậu tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi hả?”

“Theo cậu thì anh ta là người thế nào?”

Triệu Tịnh Sương nhìn cô đầy ẩn ý.

“…Thì, chẳng những đẹp trai mà còn siêu dễ thương nữa.” Đào Sơ chớp chớp mắt, cố tình trả lời như thế.

???

Gương mặt đang tươi cười của Triệu Tịnh Sương phút chốc sượng lại, lúc đó cô ả còn tự hỏi có phải mình đã nghe nhầm hay không.

Nhưng rất nhanh cô ả đã bình tĩnh lại, vẫn cười dịu dàng tiếp, “Cậu không nhận ra trông anh ấy hơi khang khác với người bình thường à?”

Vừa nghe Triệu Tịnh Sương nói vậy thì Đào Sơ nhìn cô ả đăm đăm một hồi lâu, cô lờ mờ cảm thấy hình như cô gái trước mặt này biết chuyện gì đó liên quan đến thân thế của Thẩm Ngọc Trí.

Dù đang đứng trước một câu hỏi mang tính khơi gợi sự tò mò nhưng Đào Sơ cũng chỉ đảo mắt, chống cằm trả lời một cách rất tự nhiên, “Có cứ, cậu có thấy người bình thường nào giống anh ấy chưa?”

“…” Triệu Tịnh Sương không ngờ Đào Sơ lại hay nói đùa như vậy.

“Thật ra cậu vốn đã biết rồi mà, đúng không?”

Triệu Tịnh Sương nhìn Đào Sơ đăm đăm, “Tôi không tin cậu không hiểu tôi đang nói gì.”

“Tôi hiểu mà, cậu đang khen anh ấy đẹp.”

Đào Sơ ngồi thẳng lưng, “Mình thay mặt anh ấy cảm ơn cậu nhé.”

“Đào Sơ này, thật ra cậu biết tôi đang nói gì mà đúng không?” Triệu Trịnh Sương nhìn cô, muốn xem rõ xem cô gái người trần này có cái gì đáng để vị thần minh kia quyến luyến, “Cậu đã thấy bản chất thật của anh ấy chưa? Cậu có biết anh ấy đáng sợ như thế nào không?”

Sau khi nghe mấy lời này của Triệu Tịnh Sương xong thì Đào Sơ đã chắc chắn cái cô ả này biết rõ về thân thế của Thẩm Ngọc Trí thật.

Nhưng theo cô nhớ thì giữa Triệu Tịnh Sương và Thẩm Ngọc Trí đâu có quen biết hay tiếp xúc gì đâu.

Thẩm Ngọc Trí cũng sẽ không tự động nói thân thế của mình cho người khác nghe.

Trừ khi … Triệu Tịnh Sương đây cũng không phải là nhân loại bình thường.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Đào Sơ nhìn cô ả chằm chằm.

Triệu Tịnh Sương trầm ngâm một hồi, sau đó cô ả xoè tay ra, lúc này trong lòng bàn tay của cô ả bỗng bốc lên một luồng sáng nhạt, ánh sáng ấy hóa thành một ngọn lửa cháy rực trên đầu ngón tay cô ả trong vài giây rồi biến mất tăm.

“Cậu có tin không? Rằng trên thế giới này trừ con người ra thì còn có cả yêu tinh.” Triệu Tịnh Sương cụp mắt, nói vừa chậm vừa nhỏ.

Bất chợt cô ả nhìn vào mắt Đào Sơ, “Yêu tộc chia thành hai chia là chi phía Bắc và chi phía Nam, anh trai tôi là vua của chi phía Bắc.”

“Cậu biết không? Thẩm Ngọc Trí đã suýt diệt sạch chi phía Bắc đấy…”

“Hôm ấy tôi tận mắt thấy anh ta giết một sứ giả của chi phía Bắc, còn ép anh trai tôi giết hơn một trăm thần tử của chi phía Bắc nữa…”

Triệu Tịnh Sương nhớ lại cái ngày đó, trong khói mây mịt mù cô ả ngẩng đầu lên nhìn chàng thiếu niên áo trắng đứng trên bậc thềm lạnh như băng ấy, nhớ lại hình ảnh gai băng của anh sượt qua mặt anh trai mình ghim sâu hoắm vào cơ thể của một sứ giả nọ.

Nhớ tới ánh mắt lạnh thấu xương khi anh nhìn cô ả, đôi mắt màu trà đó chẳng có bất kì cảm xúc nào.

Triệu Tịnh Sương rùng mình.

Nhưng sự rung động nơi con tim trong lồ ng ngực vẫn không biến mất.

Trạng thái mâu thuẫn gì đây chứ.

Cô ả sợ hãi, nhưng vẫn không cam lòng.

Tại sao anh lại trân trọng một đứa con gái phàm trần nhìn bình thường chẳng có gì nổi bật trước mặt này vậy chứ?

“Anh ta chẳng hiền lành gì đâu Đào Sơ à, thậm chí … Trong mắt anh ta mạng sống chả là gì cả, anh ta còn khủng khiếp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”

“Hơn một trăm thần tử ở chi phía Bắc là ví dụ đấy.”

Cô ả nói tiếp, “Kể cả bây giờ anh ta có tốt với cậu đi chăng nữa nhưng anh ta thất thường lắm, lúc thích cậu thì anh ta sẽ đối xử rất tốt với vậy, nhưng đến lúc mà anh ta chán rồi thì,… có lẽ sẽ giết cậu luôn cũng nên.”

“Vậy nên cậu tránh xa anh ta đi thì hơn.”

Triệu Tịnh Sương nói xong, nhưng Đào Sơ chưa kịp trả lời lại thì lúc này bỗng có một giọng nói trong trẻo chen vào, câu từ trong lời nói này có loáng thoáng ý mỉa mai: “Chà chà, cô hai Triệu đổi sang nghề bịp bợm từ lúc nào đấy nhỉ?”

Vừa nghe thấy giọng điệu quen thuộc này là Triệu Tịnh Sương sầm mặt lại ngay, cô ả quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Bùi Tố Vân đang đứng sau lưng mình.

“Bùi Tố Vân này, đây không phải chuyện của cậu.” Cô ả tỏ vẻ bình tĩnh, cố gắng giữ vững cảm xúc của mình.

Bùi Tố Văn nhếch môi, “Vốn dĩ tôi đây chẳng muốn xen vào chuyện của người khác nhưng thấy cậu đổi trắng thay đen lừa gái ngoan người ta như thế thì tự dưng thấy chướng mắt quá.”

“Trong hơn một trăm kẻ đã chết ở chi phía Bắc có ai vô tội không? Sao nào? Chúng được phép giết người nhưng thái tử không được phép giết họ à?”

“Với cả, ngoài tên Tôn Lễ kia thì một trăm kẻ còn lại có ai mà không phải do anh trai của cậu tự tay giết? Còn dám úp cái nồi này lên đầu điện hạ cơ đấy…”

Bùi Tố Vân vừa mở miệng đã bắn liên thanh không ngừng.

“Tôi bảo này Triệu Tịnh Sương, cậu đi bịa chuyện thì chuẩn bị cho chuyên nghiệp tí được không? Nói như cậu thì bọn trẻ con tin được à?”

“Cậu nói tới đó là được rồi, đừng bổ sung mấy câu vô nghĩa nữa tôi nghe mệt lắm.”

Biểu cảm trên mặt Triệu Tịnh Sương thay đổi xoành xoạch, nhưng sau đó cô ả vẫn ra vẻ bình tĩnh nhìn cậu ta, “Chuyện anh ta muốn diệt sạch chi phía Bắc của tôi chẳng lẽ không phải thật à?”

“Nhưng cuối cùng cũng đã giết hết đâu? Trông cậu đang hí hửng lắm kìa.” Bùi Tố Văn cười, “Triệu Tịnh Sương, tôi khuyên cậu bớt nghĩ tới mấy chuyện đấy đi, dù điện hạ có mù cũng gai mắt loại như cậu thôi.”

Những suy nghĩ thầm kín bí mật nhất chôn sâu dưới đáy lòng nay lại bị người ta phanh phui hết ra ngoài, mặt của Triệu Tịnh Sương phút chốc trắng bệch, cô ả nắm chặt tay, đôi mắt lóng lánh ánh lên vẻ hoảng loạn, “Cậu nói vớ vẩn gì đó?”

“Tôi nói gì cậu không hiểu à?” Bùi Tố Văn nhíu mày.

“Hóa ra là vậy à.”

Đào Sơ như được khai sáng.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Triệu Tịnh Sương lại tự giới thiệu bản thân, còn nói xấu với cô về Thẩm Ngọc Trí như vậy.

“Cậu cho rằng người phàm trần như cậu xứng với anh ấy thật sao?”

Mặt Triệu Tịnh Sương đỏ rực như đã nhẫn nhịn một lúc lâu, lúc cô ả nhìn thằng vào Đào Sơ nói ra câu này môi cô ả còn run run.

“Anh ấy thích tôi mà, xứng chứ sao không xứng.”

Đào Sơ mỉm cười, “Nhưng mà ngại thật đó.”

Sau khi đã biết rõ mục đích của Triệu Tịnh Sương thì Đào Sơ nhanh chóng ngồi thẳng lưng, trông như con nhím nhỏ vậy.

Chưa bao giờ mà Triệu Tịnh Sương thấy bất bình tĩnh như bây giờ, sự không cam lòng với nỗi oán hận chồng chéo lên nhau, nhưng trước cặp mắt đen láy sáng ngời của Đào Sơ thì cô ả chỉ mấp máy môi rồi chẳng nói năng gì, sau đó cô ả đứng phất dậy quay lưng bỏ đi.

Cô ả đã đánh giá sai cô gái phàm trần này rồi.

Cũng đánh giá sai bản thân.

Không gian trở nên yên lặng trong giây lát, Đào Sơ thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn sang Bùi Tố Vân.

“Cô nhóc này, chắc cô còn nhớ tôi nhỉ?”

Hai tay Bùi Tố Văn đút trong túi quần, cậu ta cong môi uể oải mở miệng.

“Nhớ.” Đào Sơ gật đầu.

Cô nhớ mấy hôm trước Đồng An có nói là Thẩm Ngọc Trí đã đánh cậu ta bầm dập luôn, vậy nên cô mím môi bước tới trước mặt cậu ta, “Chuyện A Trí đánh cậu ngày hôm đó, tôi…”

“Điện hạ đánh tôi thì đánh thôi, tôi không để bụng.”

Cô còn chưa nói xong thì cậu ta đã ngắt lời.

Hả???

Đào Sơ ngớ ra, sau đó cô cười gượng, “Cậu … nghĩ thoáng thật đấy.”

Nghe Đồng An nói hôm đấy cậu bị đánh ghê lắm.

“Đó mà là người khác thì ông đây có cụt hết tay chân cũng phải trả thù.”

Bùi Tố Văn tặc lưỡi, biểu cảm trông không được tự nhiên lắm, “Nhưng là điện hạ thì … thôi quên đi.”

“Là vì cậu không đánh lại nhỉ…” Đào Sơ nói tiếp.

“… Cô đừng có nói thẳng ra như thế.” Bùi Tố Văn nghiến răng nói.

Tự dưng Đào Sơ thấy cậu ta kì cục ghê, ” Cậu … rõ ràng lần trước cậu còn bảo tôi là anh ấy rất đáng sợ cơ mà?”

Tại sao dáng vẻ lúc nói câu đấy với dáng vẻ hiện tại lại khác xa vậy?

“Thì lúc đấy tôi tưởng điện hạ muốn cùng ma tu…”

Bùi Tố Vân khụ một tiếng, cậu ta gãi ót, gương mặt đẹp trai thoáng vẻ ngại ngùng, “Nếu điện hạ không thay đổi thì ngài ấy vẫn sẽ là người hùng như ông tôi kể ấy.”

Người hùng?

Trước giờ Đào Sơ chưa từng nghe ai miêu tả Thẩm Ngọc Trí như vậy.

Bọn họ toàn bảo anh là ác long, bảo anh rất đáng sợ.

Nhưng chưa có ai kể về anh như thế.

Đến chiều tan học, Đào Sơ vừa ra khỏi cổng trường đã thấy xe của Thẩm Ngọc Trí đậu ở bên kia đường đối diện trường.

Cô đi theo đám người, nhân lúc đèn xanh băng qua đường.

Người con gái mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, lúc thấy Thẩm Ngọc Trí mặc áo sơ mi phối với quần tây, còn khoác thêm cái áo vest thì cô lập tức đơ người ra.

Lúc này tóc mái trên trán anh hơi rối, mái tóc ngắn xoăn nhẹ ấy gần như ôm sát lấy mặt anh, khuôn mặt trắng lạnh đó tuy lạnh lùng nhưng lại hoàn mỹ như ngọc vậy, nét nào nét nấy cũng đẹp đẽ, ngay cả đường viền hàm cũng mĩ miều nữa. Đôi mắt màu trà đang nhìn cô kia trông lấp lánh như ánh sao xa, đẹp đến độ làm người ta không rời mắt nổi.

Anh cài cúc áo sơ mi tới tận trên cổ, cà vạt màu xanh đen thắt ngay ngắn ở cổ áo, dưới áo vest mở rộng là đuôi áo sơ mi được sơ vin vào quần tây, ăn mặc thế này khiến anh trưởng thành hơn so với ngày thường rất nhiều.

Đào Sơ ngẩn ngơ ngắm anh mãi.

Giữa hai lông mày anh thoáng nét mệt mỏi, lúc Đào Sơ đang ngơ ngác nhìn anh thì anh đã tháo dây an toàn ra, anh khó chịu tháo cà vạt ra ném bừa vào hàng ghế sau.

“Sơ Sơ?”

Thấy cô cứ ngẩn ngơ nhìn mình đăm đăm mà chẳng nói năng gì nên anh gọi thử.

Thẩm Ngọc Trí hơi ngại ngùng vì cô cứ ngắm anh như thế, anh mím môi, đến cả lỗ tai cũng đo đỏ.

Anh giơ tay véo má cô, gọi cô thêm lần nữa, “Sơ Sơ ơi?”

Cuối cùng Đào Sơ cũng hoàn hồn lại, mặt cô hây hây đỏ, thấy anh dựa gần như vậy thì cô ấp úng một hồi lúc mới nói, “Anh … Anh mặc như vậy cũng khá đẹp ấy.”

Đâu chỉ dừng ở “khá đẹp” được?

Đào Sơ suýt thì bị hớp hồn luôn cơ …

Nhưng cô không nói anh nghe đâu.

Đôi mắt Thẩm Ngọc Trí cong cong, bỗng anh đến gần ấm ức dựa vào vai cô, nhưng nhìn cũng giống như anh đang nhõng nhẽo với cô vậy, “Hôm nay anh mệt lắm.”

Đào Sơ cố gắng để mình vững lòng như Liễu Hạ Huệ, cô nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“Sơ Sơ, nãy em ăn kẹo ư?” Anh thoáng ngửi thấy mùi hoa quả.

Đào Sơ gật đầu theo phản xạ, “Là kẹo của Dịch…”

Kẹo của Dịch Lam cho.

Người con gái chưa nói hết mấy chữ còn lại thì anh đã hôn lên môi cô.

Đào Sơ cứng cả người, cô đờ đẫn nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ xe.

“Vị vải thiều.”

Cuối cùng anh cũng chịu buông cô ra, anh ngồi thẳng dậy chống khuỷu tay lên tay lái, sau đó nghiêng đầu nhìn đôi môi đỏ mọng ấy của cô, đôi mắt màu trà cũng theo đó tối sầm lại như bóng đêm.

Bình Luận (0)
Comment