Đào Sơ lại bị anh ném bóng nước vào mặt.
Người con gái đành đứng yên giơ tay lau nước trên mặt mình đi, lau xong thì thấy anh quay gót đi ra ngoài sân.
“Anh định đi đâu đó?” Cô sốt sắng hỏi anh.
Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì khựng lại, anh nghiến răng, mãi một lúc sau mới giận dỗi bảo, “Anh đi tìm kẻ đã gửi thư cho em.”
Anh nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ trả lời cô.
Đào Sơ nhận thấy tình huống hiện tại không ổn lắm, cô chạy nhanh đến túm chặt tay áo anh, “Anh không được đi đâu hết.”
Vừa nghe cô nói như vậy thì anh càng giận hơn nữa, anh quay lại trợn đôi mắt màu trà lên nhìn cô.
Đào Sơ chớp chớp mắt, “Anh đang trừng em đấy hả?”
Người con gái học theo dáng vẻ giả vờ ấm ức mà anh thường dùng, anh hay ấm ức với cô thế nào thì nay cô ấm ức y chang lại như vậy.
Quả nhiên vừa thấy cô như vậy thì anh thoáng ngớ ra, sự ảm đạm tăm tối trong mắt anh dần tan đi mất, anh mấp máy môi, “Không có…”
Song hai chữ này nghe chẳng được tự tin lắm.
“Em còn không biết người viết lá thư đó là ai nữa, mà là ai cũng chẳng liên quan gì đến em nên anh đừng đi tìm người ta…”
Đào Sơ nắm lấy ống tay áo của anh, cố khuyên nhủ anh.
Chủ yếu là cô sợ anh doạ người ta sợ.
“Anh chỉ muốn biết đấy là ai thôi.” Thẩm Ngọc Trí bình tĩnh nói với cô, nhìn là biết anh vẫn chưa chịu bỏ qua chuyện này.
“… Không được.”
Đào Sơ thả tay ra, cô vừa nói xong thì hắt xì một cái.
Thẩm Ngọc Trí nghe tiếng cô sụt sịt, lúc thấy bộ dạng ướt như chuột lột của cô thì anh mím môi, hơi hối hận vì vừa nãy mình đã ném bóng nước vào người cô.
Em ấy chỉ là một người bình thường.
Có một cơ thể mong manh dễ bị cảm lạnh.
Vậy nên anh nhanh chóng đặt tay lên lưng cô, ngay khi anh vừa đặt tay lên thì giây sau có luồng sương mù mờ nhạt bắt đầu nhúc nhích trong không khí.
Đào Sơ lần nữa được trải nghiệm cảm giác cả da thịt lẫn quần áo trên người mình từ từ khô lại.
Người con gái ngước lên nhìn anh, anh thì cụp mắt không nhìn cô nữa, đôi môi mỏng ấy khẽ mím, nhìn là biết anh vẫn còn giận lắm.
Đào Sơ mở miệng định nói gì đó, nhưng cô chưa kịp thốt thành lời thì anh đã quay gót bỏ đi.
Cô đứng cạnh cửa quan sát anh đi từng bước, lúc thấy anh mở cửa phòng của mình rồi vào trong đó thì bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Có vẻ như anh đã từ bỏ ý định đi tìm kiếm người viết thư đó rồi.
Đào Sơ về phòng mình, sau khi làm xong tờ đề thi mà hồi sáng cô chưa làm hết xong thì cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường, nhưng hồi lâu vẫn không ngủ được.
Đào Sơ cứ nhớ dáng vẻ bực tức của anh mãi.
A Linh thấy phòng cô còn sáng đèn bèn bưng hai đĩa bánh tới.
“Hồi chiều phu nhân ăn cơm hơi sớm nên chắc giờ thấy hơi đói rồi nhỉ?” A Linh mở hộp đồ ăn ra, lấy hai đĩa bánh ngọt cô ấy tự làm đặt xuống trước mặt Đào Sơ.
Người con gái ngồi vào bàn, cầm một cái bánh cắn một miếng, “Ngon quá đi, cảm ơn chị A Linh ạ.”
Xưa nay A Linh rất biết cách nhìn mặt đoán ý, cô ấy thấy Đào Sơ ủ rũ bèn hỏi, “Phu nhân có tâm sự ạ?”
Đào Sơ nhai miếng bánh trong miệng, cô liếc qua A Linh rồi nằm bò ra bàn, bắt đầu kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho cô ấy nghe.
“Chị A Linh ơi, chị thấy em có nên để anh ấy đi tìm cái người viết bức thư đó không ạ? Nếu anh ấy mà đi thì…”
Đào Sơ không tài nào nói nốt nửa câu sau được.
Cô vẫn còn nhớ như in cảnh Đào Thiến Âm bị bẻ gãy xương ngón tay.
A Linh nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, mặt mày cô ấy rạng rỡ, “Phu nhân được yêu mến thật đấy.”
“…”
Đào Sơ không nghĩ vậy.
“Phu nhân xinh xắn thế này cơ mà, có bạn nam thích là chuyện bình thường lắm luôn.” A Linh nói tiếp.
Đào Sơ nghe A Linh khen mình thì tự dưng thấy hơi ngại, cô gãi ót, thấy hơi não nề, “Nhưng bị A Trí biết … Thế là anh ấy giận em luôn.”
“Phu nhân đâu làm gì sai đâu ạ, nếu người có làm sai thì điện hạ cũng không nỡ tức giận với người đâu.” A Linh rót cho Đào Sơ một tách trà rồi đặt xuống trước mặt cô, hình như vừa nhớ chuyện vui gì đó hay sao mà mắt của cô ấy trông càng rạng rỡ hơn, cô ấy nói, “Cho là điện hạ giận luôn đi, nhưng chỉ cần phu nhân dỗ dành một chút là được rồi mà?”
Đào Sơ uống một hớp trà, nghe A Linh nói vậy thì cô ngước lên nhìn cô ấy, “Dỗ, dỗ dành anh ấy?”
A Linh mỉm cười gật đầu, “Nếu phu nhân đi dỗ thì chắc chắn điện hạ sẽ nguôi giận nhanh lắm đó.”
???
Dỗ, dỗ như thế nào mới được?
Đào Sơ hoang mang, mù mờ chẳng tìm được cách nào ổn.
“Hay là phu nhân đi ngay bây giờ luôn đi?” A Linh còn âm thầm thêm dầu vào lửa.
“Nhanh, nhanh vậy à?” Đào Sơ cười gượng, thật ra cô chưa chuẩn bị tinh thần, với lại cô cũng không biết nên làm gì.
“Qua một buổi tối thì chắc điện hạ không còn dễ dỗ nữa đâu.” A Linh chỉ bảo tận tình.
Đào Sơ nghe xong thì cảm thấy rất có lý.
Sau đó cô bưng một đĩa bánh ngọt đứng trước cửa phòng Thẩm Ngọc Trí.
“A Trí ơi?”
Người con gái gõ cửa, ngập ngừng gọi anh, “A Trí ơi, em vào trong được không ạ?”
Trong phòng lặng thinh không có tiếng động nào.
Đào Sơ mím môi, đành gọi lại.
Vẫn không có ai đáp lại.
“Anh mà không trả lời là em đi luôn đấy nhé?” Đào Sơ thoáng chùn bước.
Cô quay lưng định bỏ đi, nhưng bỗng nhiên cửa phòng tự mở ra.
Đào Sơ giật thót tim, đĩa bánh ngọt trên tay cô suýt thì rơi xuống đất.
“Vậy, em vào đó nha?”
Cô ngó vào trong phòng nhìn quanh một lượt.
Ngoài phòng không bật đèn, Đào Sơ đi vòng qua tấm bình phong thủy mặc đi vào phòng trong.
Vừa vào bên trong là Đào Sơ đã thấy lư hương màu bạc khắc nổi đang tỏa khói trắng nghi ngút.
Mùi hương lạnh lẽo, nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng.
Chàng thiếu niên mặc áo bào trắng như tuyết nằm trên giường canopy kia đang quay lưng về phía cô, mái tóc dài đen như mun của anh nằm vắt vưởng nơi mép giường, dưới ngọn đèn dầu mờ ảo ấy trông tóc anh sáng bóng như tấm lụa vậy.
“A Trí ơi?”
Đào Sơ thỏ thẻ gọi anh.
Người con gái tới gần, kéo một cái ghế đến mép giường anh rồi ngồi xuống.
“A Trí ơi.” Cô vươn tay chọc vào bờ vai anh.
Thẩm Ngọc Trí hơi miễn cưỡng trở mình, anh không nói gì, đôi mắt màu trà ấy nhìn cô không rời.
Đào Sơ gượng cười, cô bưng dĩa bánh đến trước mặt anh, “Chị A Linh mới làm cái này nè ạ, ăn ngon lắm đó, anh muốn ăn thử một miếng không?”
Thẩm Ngọc Trí liếc cô một cái, sau đó trở mình không nhìn cô nữa.
“…”
Đào Sơ bưng dĩa bánh ngọt, lúng túng không biết làm sao.
Lát sau cô đứng phắt dậy, cô cầm một miếng bánh rồi đặt dĩa bánh ngọt còn lại lên bàn, sau đó bước tới nhìn đăm đăm vào tấm lưng của anh một hồi, cuối cùng cô hất văng dép lê mình đang mang đi lao thẳng lên cái giường anh đang nằm.
Hiển nhiên Thẩm Ngọc Trí không đoán được cô sẽ làm như vậy, vậy nên lúc thấy cô nằm cạnh mình, mặt đối mặt với nhau thì anh thoáng ngẩn ngơ mất mấy giây.
Đào Sơ đút miếng bánh đến miệng anh, “Ăn đi.”
Thẩm Ngọc Trí chớp chớp mắt, mở miệng theo bản năng.
Ngậm lấy miếng bánh có mùi thơm thoang thoảng vào miệng, bánh không ngọt ngấy lắm, ít nhất anh có thể miễn cưỡng ăn được cái bánh này.
“Ngon không anh?” Đào Sơ hỏi.
“Ngon.”
“Vậy anh còn giận không?”
“Còn giận.”
“…” Đào Sơ nghe anh hờ hững thốt ra hai chữ “còn giận” xong thì cô vùi hẳn mặt xuống gối.
Mãi một hồi sau cô mới ngước lên nhìn anh, “Anh nói cứ như em mới là người viết lá thư đưa cho người ta ấy…”
“Em dám.”
Vừa nghe cô nói dứt câu là khuôn mặt đẹp đẽ của anh tức thì phủ kín băng sương.
“… Em chỉ ví dụ thôi.” Đào Sơ bực bội vô cùng.
“Em không cho anh đi gặp người đó.”
Giọng anh nghe qua có vẻ bình tĩnh quá đỗi, nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy trong đó còn thoáng chút ấm ức giận dỗi, nghe như đang trách móc cô.
“Vậy anh đi tìm người ta làm gì?” Đào Sơ nhéo mặt anh.
Nhéo xong cảm thấy mặt anh mịn màng quá nên cô lại nhéo thêm cái nữa.
Thẩm Ngọc Trí bị nhéo mặt nhưng anh vẫn nghiêm túc nhìn cô, “Anh chỉ muốn tìm hiểu xem cậu ta dùng tay nào để viết thư tình cho em thôi.”
Ừ thì … Không phải đều viết bằng tay phải à? Trừ khi thuận tay trái nhỉ?
??
Nhưng sao nghe câu này thấy hơi hơi nguy hiểm vậy cà?
“Sau đó thì sao ạ?” Đào Sơ nhìn anh chăm chú, biểu cảm của cô trở nên rất kì lạ, “Tay nào viết thì anh bẻ gãy tay đó hả?”
Trời ạ trời ạ, cô không dám tưởng tượng đến cảnh đó luôn á!
Thẩm Ngọc Trí không nói gì, đôi môi mỏng mím lại.
“Anh không làm thế đâu mà đúng không?” Đào Sơ mở to mắt.
“Anh không làm thế.”
Thẩm Ngọc Trí cụp mắt, trông anh rất bình tĩnh, “Anh chỉ định làm quen với người đó thôi.”
Đào Sơ tin anh mới là lạ đó.
“… Em nghĩ hai người không cần quen biết nhau đâu.”
Cô bực bội gãi đầu, “Em cũng chẳng quen người đó mà, anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi nha anh?”
Người con gái mà biết trong cặp mình có một lá thư là cô đã vứt luôn ở thùng rác trong trường luôn rồi, không bao giờ cầm về Đào Viên, không cầm về thì sẽ không bị anh thấy được.
Lúc này khi nghe Đào Sơ nói vậy thì Thẩm Ngọc Trí cũng chỉ nhìn cô chòng chọc, không hó hé câu nào.
Đào Sơ thấy anh như vậy thì biết thừa anh không muốn bỏ qua chuyện này, cô cũng hơi giận nên thẳng tay nhét miếng bánh vào miệng anh, sau đó đứng dậy định đi ra ngoài, miệng còn cằn nhằn, “Không thèm dỗ nữa, ai thích dỗ thì đi mà dỗ, cái đồ nhỏ mọn!”
Thẩm Ngọc Trí bị cô nhét bánh vào miệng, anh chưa kịp phản ứng song thấy cô chuẩn bị đi thì vội nắm chặt lấy cổ tay cô.
Đào Sơ bị anh kéo nên không giữ thăng bằng được, giây sau cô lại ngã xuống chiếc giường mềm mại.
“Anh bỏ tay ra!” Cô trừng mắt với anh.
Thẩm Ngọc Trí muốn nói “không bỏ”, nhưng do miếng bánh ngọt vẫn còn kẹt trong miệng nên anh chỉ đành nhìn cô.
“Cũng có phải em viết đâu, sao anh lại giận em chứ?” Lúc nói câu này Đào Sơ thấy uất ức vô cùng.
Thẩm Ngọc Trí kéo cô vào lòng mình, anh từ tốn nhai nuốt miếng bánh trong miệng, nhai xong mới nói, “Xin lỗi Sơ Sơ.”
Hồi giờ chỉ cần đó là cô là anh sẽ nhún nhường ngay.
Vừa thấy vành mắt hơi đo đỏ của cô thì dù chuyện có ra sao anh cũng nhượng bộ cả.
“Anh không giận à?” Đào Sơ nép vào lòng anh, ngước lên nhìn cằm anh.
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng đáp.
“Anh không giận Sơ Sơ mà.”
Anh nói tiếp, giọng nói trong trẻo ấy thoảng chút dịu dàng.
Đào Sơ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng cúi xuống nhìn cô, đôi đồng tử màu trà phản chiếu ánh ngược của cô.
Khoảnh khắc ấy dường như có thứ gì đó chạm khẽ vào trái tim trong lồ ng ngực của cô.
Đào Sơ mím đôi môi đỏ mọng như thể đã hạ quyết tâm, cô lấy hết can đảm rướn đến hôn phớt qua khóe môi của anh.
Hôn xong cô co người lại như con ốc sên giấu mình vào trong cái vỏ, chôn mặt vào lòng anh ôm chặt lấy eo anh.
“Anh đừng giận nữa mà.”
Giọng cô run run nghe vừa khẽ vừa ngọt, cô xấu hổ nói, “Em thích anh nhất…”
“Chỉ … Chỉ thích mình anh thôi.”