Bùi Tố Văn và Hạ Cảnh lao vào đánh nhau túi bụi.
Thẩm Ngọc Trí không cho Đào Sơ nhìn hai tên đó nữa.
Ngày hôm đó dù chưa học xong buổi tự học vào buổi tối nhưng Đào Sơ vẫn lấy cớ thấy mệt trong người để xin giáo viên chủ nhiệm cho về nhà nghỉ ngơi.
“Anh đi theo em cả ngày nay luôn đó hả?” Đào Sơ lên xe rồi thắt dây an toàn vào, sau đó giận dữ nhìn sang chàng thiếu niên đang lái xe kia.
Thẩm Ngọc Trí nghiêng đầu nhìn cô, cũng không biện minh.
Người con gái trừng anh, “Hôm nay chính anh là kẻ đã nhéo mặt em đúng không?”
“Có hả?”
Anh nhìn thẳng con đường đằng trước, ánh sáng của những cây đèn đường rọi qua tấm kính chắn gió chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng lạnh ấy của anh.
“Cái lúc em nói anh nhỏ nhen ấy.” Đào Sơ bình tĩnh nói.
Mặt mày Thẩm Ngọc Trí vẫn vậy chẳng thấy dao động gì, anh chỉ thoáng nhướng mày đáp, “Vậy à?”
“Sơ Sơ nói anh nhỏ nhen kìa.”
Đào Sơ ngớ ra một hồi, giây sau cô hơi chột dạ, nhưng ngay sau đó cô tiếp tục thẳng lưng nhìn anh nói, “Anh đừng giả vờ, em chắc chắn anh nghe em nói vậy, đã vậy anh còn nhéo má em nữa!”
“Anh có biết anh làm vậy là giống mấy con quỷ lắm không hả!”
Cả ngày hôm nay lúc nào Đào Sơ cũng trong trạng thái lạnh sống lưng, đã vậy còn hay nhớ tới mấy tình tiết trong phim kinh dị mà hồi trước cô từng xem với Hạ Dịch Lam.
“Sợ quá đi mất…” Suýt nữa cô đã tưởng mình bị thứ quái lạ nào đó đeo bám rồi ấy chứ.
Nhưng sau khi biết Thẩm Ngọc Trí thì cô cũng dần ngộ ra rằng trên đời này thật sự có thần minh và yêu ma … Vậy suy ra … thế giới này cũng có quỷ quái thật.
“Sơ Sơ đừng sợ mấy thứ đó.”
Thẩm Ngọc Trí cầm vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng về con đường phía trước, nhưng lúc nói chuyện anh buông một tay ra xoa đầu Đào Sơ.
“Tóm lại chúng nó không đến thế giới loài người được đâu.” Anh nói ngắn gọn.
Người con gái khẽ ừm một tiếng, sau đó quay lại chủ đề khi nãy, “Tại sao anh lại theo em đến trường vậy?”
Thẩm Ngọc Trí nhíu mày, dường như không muốn trả lời lắm.
“Sao anh không nói gì vậy A Trí?” Đào Sơ nhìn anh đăm đăm.
Thẩm Ngọc Trí im lặng một hồi, sau đó vẫn đáp, “Anh muốn ngắm em một lát.”
“Anh nghĩ em tin anh chắc?” Đào Sơ khoanh tay, đôi mắt tròn tròn nhìn anh chăm chú, cũng chẳng hề chớp mắt lấy một cái, giọng cô nghe hơi lạnh lùng, “Anh muốn đi ngắm chủ nhân của lá thư kia phải không?”
Thẩm Ngọc Trí cắn răng, không nói câu nào.
“Coi bộ anh chẳng tìm được chủ của lá thư đó ha.” Đào Sơ vuốt cằm.
“Anh sẽ sớm tìm ra thôi.” Thẩm Ngọc Trí đáp nhanh mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì.
Người con gái nghe anh nói vậy thì trợn to mắt, anh vẫn chưa bỏ qua được chuyện này nữa à?
Cô nghẹn họng một hồi, mãi lúc sau mới lên tiếng: “Anh tấp xe vào lề đường đi.”
Thẩm Ngọc Trí quay sang nhìn cô.
“Em đói.” Cô thật thà khai báo.
“Về nhà ăn.” Anh nắm vô lăng, lại nhìn con đường trước mặt.
Đào Sơ không chịu: “Không muốn, em muốn ăn lẩu.”
Thẩm Ngọc Trí đành phải tấp xe vào lề đường.
Đào Sơ tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Lúc đứng trước đài phun trước ở quảng trường Tinh Không, bỗng dưng cô chú ý tới những đám nhóc đang nhảy nhót nô đùa xung quanh.
Tiếng cười của chúng nghe hơi ồn nhưng ấy chính là sự lanh lợi đặc trưng của trẻ con.
“Sơ Sơ ơi?”
Thẩm Ngọc Trí bước tới, thấy Đào Sơ ngẩn ngơ nhìn đám nhóc thì anh gọi tên cô.
Đào Sơ hoàn hồn lại, còn chủ động nắm tay anh, “Đi, mình đi ăn lẩu thôi ạ.”
Quán lẩu nằm ở tầng 4 trong trung tâm thương mại, hồi trước Đào Sơ và Hạ Dịch Lam từng ăn ở đây rồi, cô nhớ nước lẩu ở quán này cũng ngon lắm.
Nhưng cô không ngờ là vừa tới nơi đã gặp Hạ Dịch Lam.
Đối diện cô nàng là một người đàn ông lạ mặt.
Gã đàn ông kia mặc áo sơ mi phối với quần tây, tóc cắt ngắn gọn gòng, còn khuôn mặt thì đẹp như yêu tinh vậy, quyến rũ đến độ thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn từ những người xung quanh.
Mắt gã ta xanh thẫm, gương mặt thì sắc sảo nét nào ra nét đó trông rất nổi bật, vẻ đẹp ấy loáng thoáng mang một sức hút rất kỳ lạ nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng của người Trung Quốc.
“Sơ, Sơ Sơ?” Vừa thấy Đào Sơ là Hạ Dịch Lam trượt tay làm rơi đôi đũa xuống bàn, trông cô nàng hơi hốt hoảng.
“Dịch Lam này, cậu trốn học á?” Đào Sơ nhìn thời gian trên điện thoại, vẫn chưa hết tiết tự học buổi tối mà.
Lúc tan học cô không về phòng học mà đến thẳng phòng giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ rồi đi theo Thẩm Ngọc Trí luôn, vậy nên cô không biết là Hạ Dịch Lam cũng không học tiết tự học buổi tối này.
“Mình có xin nghỉ hẳn hoi đó nha.” Hạ Dịch Lam biện minh.
Đào Sơ nhìn sang gã đàn ông lạ mặt có gương mặt đẹp ơi là đẹp kia, cô chưa kịp lên tiếng hỏi thì Hạ Dịch Lam đã sốt sắng nói, “À à Sơ Sơ này, đây là … đây là chú của mình!”
“Chú á?”
“Chú à?”
Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí đồng thanh.
“Đúng đó đúng đó, mình, ba mình đi công tác rồi đấy thôi, chú này là bạn của ba mình, lúc ba mình chuẩn bị đi có nhờ chú ấy chăm sóc mình ấy mà.” Hạ Dịch Lam cười gượng.
Lúc Tinh Trì nghe Hạ Dịch Lam gọi mình như vậy thì gã ta cũng đặt đũa xuống, hình như cũng thấy ngạc nhiên khi nghe cô nàng nói vậy, gã ta nhìn cô nàng cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
“Ồ ồ.” Đào Sơ gật đầu, gãi ót, “Chào chú.”
Lúc Tinh Trì nghe Đào Sơ gọi mình là “chú” mặt gã ta tức thì trở nên kỳ lạ, nhưng giây sau gã đã bình thường trở lại, gã cố nén cười, song lúc nhìn sang Thẩm Ngọc Trí gã lại cười toe toét hỏi, “Đây là?”
“Bạn trai của Sơ Sơ đó!” Hạ Dịch Lam đáp vội.
“Ồ…” Tinh Trì kéo dài âm cuối, gã ta nhướng mày, cười cười, “Nếu vậy thì cậu cũng phải gọi tôi một tiếng chú nhỉ?”
Bầu không khí chợt đóng băng.
Đào Sơ nhìn sang Thẩm Ngọc Trí bên cạnh mình, thấy mặt mày anh vẫn bình tĩnh nhưng cô cứ cảm thấy lúc anh nhìn gã đàn ông kia mắt anh lạnh lẽo lắm luôn.
“Tôi đùa chút thôi.” Tinh Trì thò tay xuống gầm bàn bóp nát gai băng đang đâm vào đầu gối mình, gai băng trong tay gã ta nhanh chóng tan thành nước, gã bình tĩnh lấy khăn giấy lau sạch vết nước trên ngón tay mình, sau đó cười với Thẩm Ngọc Trí.
Thẩm Ngọc Trí thờ ơ, không nói câu nào.
Lúc bốn người cùng ngồi chung một bàn thì bầu không khí cũng theo đó trở nên khá là lạ.
Thẩm Ngọc Trí cầm ly nước hờ hững liếc Tinh Trì.
Đúng lúc này Tinh Trì cũng đang nhìn anh.
Hai người đàn ông mỗi người một biểu cảm khác nhau, nhưng không một ai thể hiện cảm xúc kỳ lạ của mình trước mắt hai cô gái bên cạnh này.
“Ngài tàn ác thật đó điện hạ.”
Giọng của Tinh Trì bất ngờ vang lên bên tai Thẩm Ngọc Trí.
Anh nhếch môi, mặt mày lạnh lùng xa cách.
“Ngươi vậy mà không chết, tiếc thật đấy.”
Đôi mắt Tinh Trì vẫn lấp ló ý cười, môi không nhúc nhích nhưng giọng vẫn lọt vào tai Thẩm Ngọc Trí đều đều, “Thế cảm ơn điện hạ đã nương tay nhé.”
Trừ hai người họ ra thì chẳng ai nghe được cuộc đối thoại này hết.
Đào Sơ ngồi đối diện Hạ Dịch Lam liếc sang Tinh Trì đang ngồi cạnh cô nàng, không biết sao cô thấy gã ta hơi quen quen.
Sau khi ăn lẩu xong thì Hạ Dịch Lam và Tinh Trì đi về trước.
Lúc Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí bước ra khỏi trung tâm thương mai thì ngoài trời đã se se lạnh, ánh đèn neon chiếu từng tia sáng xuống đài phun nước đằng xa xa kia.
Bỗng dưng có một bé gái va vào Thẩm Ngọc Trí, anh cúi xuống nhìn thì chạm phải ánh nhìn sợ sệt của bé gái ấy.
“Em xin lỗi anh ạ.” Bé gái lùi ra sau một bước, trông bé khá căng thẳng.
Mẹ của bé gái chạy tới ôm chặt cô bé vào lòng, câu xin lỗi sắp thốt ra khỏi miệng nhưng vừa ngước lên thấy Thẩm Ngọc Trí xong thì cô ấy ngớ ra luôn.
Chàng thiếu niên trước mặt mặc áo len màu đen phối với quần jean, chân thì đi giày trắng, rõ là ăn mặc rất đơn giản nhưng khuôn mặt kia của anh vẫn đẹp tuyệt trần.
“Không sao đâu ạ.” Thấy Thẩm Ngọc Trí không có phản ứng gì nên Đào Sơ cười với hai mẹ con họ, trả lời thay anh.
Bé gái trong lòng người phụ nữ ngọ ngoạy lấy kẹo trong túi của mình ra đưa cho Thẩm Ngọc Trí, “Anh ơi, anh ăn đi.”
Thẩm Ngọc Trí nhìn viên kẹo trong tay bé gái ấy, mặt vẫn không có miếng cảm xúc nào.
Đào Sơ quơ khuỷu tay vào cánh tay anh.
Thẩm Ngọc Trí nhìn cô, sau đó cầm lấy kẹo.
“Cảm ơn.”
Anh nói ngắn gọn.
Bé gái cười toe toét để lộ chiếc răng cửa bị súng, nhìn cô bé hơi ngốc ngốc nhưng cũng dễ thương vô cùng.
Lúc sau khi mẹ bé chuẩn bị bế bé đi, bé còn ngoái lại nói vọng với Thẩm Ngọc Trí, “Anh ơi anh đẹp trai quá đi.”
Mặt mày anh vẫn hờ hững, không thấy bộc lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Đào Sơ cười cười, “Coi kìa A Trí, anh được yêu thích lắm luôn đó.”
“Bé ấy còn cho anh kẹo nữa kìa, em có cục nào đâu.”
Thẩm Ngọc Trí nghe vậy thì từ tốn bóc vỏ viên kẹo mình đang cầm, sau đó nhéo má Đào Sơ bắt cô há miệng ra, rồi nhét kẹo vào trong miệng cô.
“Cái nào của anh thì cũng là của em.” Anh dịu dàng vuốt v e đuôi mắt cô, đôi mắt màu trà của anh đong đầy những tia sáng của ánh đèn neon.
Người con gái cắn viên kẹo, mặt bắt đầu nong nóng.
Sao mà anh dẻo miệng quá vậy trời!
Đào Sơ bụm mặt.
Vốn dĩ cô vẫn còn hơi giận vì chuyện hồi sáng nhưng lúc ngậm viên kẹo, rồi được anh nắm tay dắt đi thì tự dưng cô không còn thấy giận nữa.
Về tới Đào Viên, tối đó cô ngủ rất ngon.
Song lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt thì cô cảm thấy ngực mình cứ nhói nhói đau mãi.
Cô vén áo lên xem thì thấy tự dưng ngực mình xuất hiện một cái chấm nhỏ màu chu sa, màu này rất đẹp và cũng khá bắt mắt.
Người con gái cũng chẳng để bụng, rửa mặt xong thì ra ngoài ăn sáng.
Vì Thẩm Ngọc Trí đã ra ngoài từ sáng sớm rồi nên A Linh đưa Đào Sơ đến trường.
Lúc đi từ cổng trường đến khu dạy học Đào Sơ cảm thấy mọi người cứ nhìn cô rồi chỉ trỏ cô, nhưng cô không nghe rõ bọn họ đang thì thầm cái gì.
Kể cả lúc vào lớp cô cũng thấy bạn bè trong lớp nhìn mình bằng ánh mắt rất kì kì.
“Có chuyện rồi Sơ Sơ ới!!”
Đào Sơ vừa ngồi xuống là Liên Trăn Trăn quay phắt xuống ngay.
Mặt mày Hạ Dịch Lam cũng khá nghiêm túc.
“Có chuyện gì à?” Đào Sơ ngơ ngác.
“Hôm nay mình cũng mới nghe được á, họ nói cậu với Bùi Tố Văn đang hẹn hò! Tại hôm qua Bùi Tố Văn đến lớp tìm cậu, xong chả còn bị đánh nữa nên mọi người nói chả đánh lộn vì cậu đó!” Liên Trăn Trăn sốt sắng kể lại tin đồn mình nghe được.
? ? ?
Cô và Bùi Tố Văn á??
Đào Sơ nhíu mày: “Họ đồn cái gì vậy trời?”
Hạ Dịch Lam thở dài, “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là trước đó có tin đồn Bùi Tố Văn và Triệu Tịnh Sương là bạn thân từ thuở nhỏ, nghe bảo hứa hôn luôn rồi, giờ lại có tin cậu và Bùi Tố Văn hẹn hò nữa, vậy chẳng phải biến cậu thành cái loại…”
Cô nàng không nói hết nửa câu còn lại.
Nhưng Đào Sơ biết cô nàng muốn nói gì.
Cô khóc không ra nước mắt
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời???
–
Lời của tác giả:
Bùi Tố Văn:? Sao tôi có cảm giác tôi sắp bị đánh nữa nhỉ … Tôi khổ quá màaaaa