Anh Rồng Của Em - Sơn Chi Tử

Chương 56

Sí độc này thuộc loại độc cực mạnh.

Dấu ấn ở ngực Đào Sơ càng ngày càng đen thì chứng tỏ thời gian sí độc sắp lấy đi mạng của cô cũng đang càng lúc càng gần.

Không một ai nói cho Đào Sơ nghe về tình trạng hiện tại của cô.

Nhưng cô cũng lờ mờ cảm nhận được điềm xấu.

Vì gần đây hầu như đêm nào Thẩm Ngọc Trí cũng truyền linh lực cho cô nên tinh thần mấy hôm nay của Đào Sơ cuối cùng cũng ổn lên một chút.

Người con gái nhân cơ hội ra ngoài gặp Hạ Dịch Lam, sau đó lén đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Bệnh viện cũng không chuẩn đoán ra bệnh gì, nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy rõ ràng các chức năng của cơ thể của cô đang dần suy giảm, nhưng rõ ràng cô chỉ mới mười bảy tuổi mà, song chức năng cơ thể lại vào trạng thái của người trung niên.

Chuyện này chỉ có cô và Hạ Dịch Lam biết.

Chiều hôm đó, Đào Sơ vò nát báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh viện thành một cục rồi nhét vào thùng rác bệnh viện.

“Sơ Sơ … chúng ta, chúng ta đi bệnh viện khác kiểm tra lại nhé?” Hạ Dịch Lam nắm tay Đào Sơ nói.

Còn có thể đi đâu khám nữa? Bệnh viện này đã là bệnh viện tốt nhất ở Lâm Thành rồi.

Đào Sơ lắc đầu, “Dịch Lam à, cậu đừng nói chuyện này cho người khác biết nhé.”

Kể từ hôm đó, Đào Sơ bắt đầu lờ mờ cảm giác cả A Linh hay Thẩm Ngọc Trí dường như đều đang giấu cô chuyện gì đó.

Đằng sau lớp vỏ bọc của cuộc sống yên bình này rốt cuộc đang ẩn giấu bao nhiêu bí mật tiềm tàng mà người khác không biết nhỉ?

“Em muốn ăn kem quá đi thôi…”

Đào Sơ nằm ỳ lên bàn học một lúc, lát sau bỗng ném bút nói.

“Bây giờ mới tháng ba nên trời còn lạnh lắm, phu nhân đừng ăn kem ạ.” A Linh đang ngồi đằng kia đan khăn quàng cổ cho Đào Sơ, nghe thấy cô nói như vậy thì ngẩng đầu nhìn cô nói.

Có con sóc nhỏ mập mạp đang ngồi một cục trên bàn của A Linh.

Móng vuốt của nó đã lành rồi, nên giờ đã có thể dùng hai tay bóc quả thông.

Nó nghe tiếng Đào Sơ nên nghiêng đầu nhìn cô một lúc, sau đó cầm một quả thông nhỏ chạy đến trước mặt Đào Sơ, nhảy lên bàn học của cô đặt quả thông lên đề thi của cô.

Người con gái không kìm lòng được nên đưa tay vuốt cái đầu nhỏ mềm mại của nó, “Cảm ơn Mũm Mĩm nha.”

Mũm Mĩm cọ cọ đầu vào tay cô, sau đó xoay người nhảy nhót lên cái bàn cạnh chỗ A Linh đang ngồi, nó dùng tay chân giúp A Linh sắp xếp cuộn len lại.

Lúc Thẩm Ngọc Trí vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Đào Sơ.

Lâu lắm rồi cô không cười tươi như vậy.

Anh vừa ngước mắt lên thì đã thấy con sóc nhỏ đang bị sợi len quấn thành một cục trên bàn, nó đang sốt ruột dùng răng cắn mấy sợi len ra.

A Linh cũng đang cười, cô ấy ngước lên thấy Thẩm Ngọc Trí đứng đó thì vội đứng dậy: “Điện hạ.”

Thẩm Ngọc Trí gật đầu.

“A Trí ơi anh mau giúp Mũm Mĩm đi!” Đào Sơ thấy anh đi vào thì vội nói.

Thẩm Ngọc Trí không muốn giúp con sóc ngu ngốc đó.

Song anh nhìn thoáng qua Đào Sơ, thấy người con gái ấy đang ngồi đó ngước mắt ngóng trông mình nên anh mím môi giơ tay lên, một luồng sáng bay ra khỏi ngón tay anh chớp mắt gỡ hết mấy sợi len đang quấn người con sóc mập ấy.

Mũm Mĩm vung vẫy đuôi mình, nhanh chóng đứng dậy ra dáng như hành lễ với Thẩm Ngọc Trí.

Thẩm Ngọc Trí lười chẳng thèm nhìn nó.

“Tôi đang hầm canh gà, để tôi vào bếp xem sao đã.” A Linh nói xong thì ôm sóc con ra ngoài.

Bấy giờ trong phòng chỉ còn lại Đào Sơ và Thẩm Ngọc Trí.

Đào Sơ ngồi đó, cầm cây bút mình vừa vứt sang chỗ khác lên, “A Trí ơi, em muốn ăn kem..”

Cô nhìn anh lặp lại lần nữa.

Lỡ như? Lỡ như được ăn thì sao?

Thẩm Ngọc Trí đi đến, thoải mái vòng tay ôm lấy cô.

Bất ngờ bị anh bế bổng lên như vậy Đào Sơ hốt hoảng đến độ làm rơi luôn cây bút xuống bàn, vòng tay ôm lấy cổ anh theo phản xạ.

Thẩm Ngọc Trí ngồi xuống ghế rồi để cô ngồi lên đùi mình, sau đó anh xoa đầu cô khẽ nói, “Đợi em khoẻ lại rồi chúng mình đi ăn nhé Sơ Sơ.”

Câu “đợi em khoẻ rồi” này làm Đào Sơ ngớ ra mất một thoáng, gương mặt vốn đang hơi hồng hồng tức thì trở lại trạng thái bình thường.

Cô hé môi, muốn hỏi anh mình sẽ khoẻ lại được ư?

Sẽ …. có ngày khỏe lại à?

Nhưng cô không dám hỏi.

Cô sợ phá vỡ vẻ thoải mái và dịu dàng mà anh đang dựng lên.

Anh nói cô chỉ bị bệnh thôi, rất nhanh sẽ khoẻ lại thôi.

Đào Sơ nghĩ bụng, vậy cứ nghĩ như lời anh nói đi.

Rằng cô chỉ bị bệnh thôi.

“Vậy, vậy anh có ăn với em không ạ?” Người con gái cong môi, nhìn trông như vẫn chưa biết chuyện gì.

“Mỗi lần em cho anh ăn đồ ăn vặt là anh cứ ra vẻ như em hạ độc anh ý.” Cô lẩm bẩm.

Thẩm Ngọc Trí tựa cằm lên vai cô, “Anh sẽ ăn với em.”

“Vậy……”

Đào Sơ đảo mắt, “Hay là bây giờ chúng ta ăn sầu riêng đi nha?”

“….”

Mặt Thẩm Ngọc Trí phút chốc trở nên kì kì.

“Hay ăn bún ốc nhé?” Đào Sơ nghiêng đầu nhìn anh.

“…” Anh mím môi.

“Tàu hủ thúi ha?” Đào Sơ đang đứng bên bờ vực nguy hiểm nhưng vẫn nỗ lực hỏi anh.

“…”

Dù chưa ăn nhưng hình như Thẩm Ngọc Trí đã loáng thoáng ngửi thấy mùi thối đặc trưng của mấy món này rồi.

Anh nhíu mày.

Đào Sơ bật cười: “Ha ha ha…”

Người con gái không hề nhận ra mấy câu “phát ngôn tai hại” này của mình nghe nguy hiểm đến chừng nào, cô cười toe toét, song giây sau đã bị anh ngoạm lấy môi.

Tiếng cười của Đào Sơ chợt im bặt.

Cô chớp chớp mắt, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở của họ quyện vào nhau, hơi nóng phả vào mặt của nhau, môi anh chạm môi em.

Mặt Đào Sơ phút chốc đỏ rực.

“Anh không ăn, em cũng không được ăn.” Anh hôn cô, nghiêm túc nói.

Đào Sơ là kiểu người nghe lời à? Đương nhiên là không rồi.

Mặc dù bây giờ cô đang mơ màng anh nói gì cô cũng gật đầu, mặt mày ngơ ngác như bị vẻ đẹp trai của anh mê mẩn.

Nhưng đến tối cô nhân lúc Thẩm Ngọc Trí đi vắng, sau khi uống bát canh gà A Linh hầm cho mình xong thì cô tiếp tục ăn thêm một chén bún ốc nữa.

Khoảng mười giờ tối, lúc này người con gái đã hơi buồn ngủ rồi nhưng cô vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ, ngồi vào bàn học ôn thi thêm một lúc.

Lúc Thẩm Ngọc Trí về thì thấy cô đang chống cằm đọc sách.

“Giờ này rồi sao chưa ngủ?” Anh nhíu mày.

Đào Sơ vừa nghe giọng anh thì tức thì tỉnh lại ngay.

Người con gái đứng phắt dậy, lúc Thẩm Ngọc Trí chuẩn bị đi lại chỗ cô thì cô đã chạy ào đến trước mặt anh, lao vào lòng tay anh rồi vòng hai chân kẹp lấy eo anh, ngẩng đầu ôm lấy cổ của anh hôn chụt vào môi của anh một cái.

“….”

Thẩm Ngọc Trí thừ người ra.

Đợi đến lúc Đào Sơ buông anh ra, thì bấy giờ anh mới chậm tiêu lẩm bẩm một câu, “…. Hôi quá.”

Đào Sơ dựa vào lòng anh cười chảy cả nước mắt.

Thật ra cô đã tắm rửa sạch sẽ rồi, nhưng cô vẫn mặc thêm cái áo ngoài bộ đồ ngủ nữa.

Có lẽ mùi bún ốc nồng quá nên đến giờ cái áo này vẫn còn bám lại chút mùi.

Thẩm Ngọc Trí nín thở, cởi cái áo khoác đang tỏa mùi đặc trưng mà Đào Sơ đang mặc ném ra khỏi phòng.

Sau đó anh ôm eo cô bế cô vào trong phòng.

“Xin lỗi anh, em sai rồi…”

Lúc Đào Sơ bị anh ném xuống giường thì cô cúi đầu, vội vã nhận sai với anh.

Thẩm Ngọc Trí sổ chăn ra quấn cô thành con nhộng, chỉ chừa mỗi khuôn mặt nhỏ ra ngoài.

“Ngủ đi.” Anh cứng rắn nói.

Người con gái chớp chớp mắt, thấy anh cứ giém giém chăn cho mình thì không kìm lòng được, bèn hỏi, “Em ngủ cùng anh được không ạ?”

Thẩm Ngọc Trí hơi khựng lại, đôi mắt màu trà nhìn cô chăm chú một hồi lâu, song vẫn chẳng nói gì.

Hệt như đứa trẻ đang bối rối.

Rõ ràng có dự định rồi, nhưng lại vì một phần lý trí khác mà do dự.

“A Trí ơi.” Đào Sơ thò tay ra khỏi chăn, kéo tay áo anh, “Được không ạ?”

Thấy cô mong mỏi đợi chờ như vậy thì anh mấp máy môi, có ra sao cũng chẳng thể thốt ra câu chối từ được.

“Được.” Trái cổ anh lăn lăn.

Sau khi ra nhà vệ sinh của nhà chính tắm rửa xong, lúc Thẩm Ngọc Trí trở lại phòng thì quần áo anh cũng nhuốm hơi lạnh ngoài vườn.

Đào Sơ trên giường đang nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi.

Thẩm Ngọc Trí cởi áo ngoài ra, anh sợ hơi lạnh trên người mình chui vào trong chăn của cô nên anh không vén chăn lên nằm vào trong mà cứ vậy nằm xuống cạnh cô.

Anh nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống giường, vừa nằm xuống đã quay sang nhìn người con gái đang nằm cạnh mình, đôi mắt màu trà ấy thấm đượm tình, tựa như dòng nước óng ánh ngày xuân.

Dù chỉ đơn giản là nhìn cô thế thôi, song anh vẫn có thể nhìn rất lâu rất lâu.

Nhưng giây sau anh bỗng thấy cô tung chăn lên lao vào trong lòng anh, đã vậy còn đắp chăn cho anh nữa.

Mùi thơm thoang thoảng mang theo hơi ấm thuộc về riêng cô phút chốc ập đến gần.

Anh hơi ngạc nhiên, vừa cụp mắt xuống đã thấy cô đã mở mắt ra từ lúc nào chẳng hay.

Trông cô có vẻ đang buồn ngủ lắm, anh thấy cô há miệng ngáp một cái.

Nhưng người con gái ấy vẫn nằm ườm lên ngực anh, cười ngu ngơ hỏi anh, “A Trí ơi anh thấy ấm không á?”

Thẩm Ngọc Trí chỉ im lặng nhìn cô chăm chú một hồi lâu, chẳng biết sao ngực anh bỗng thấy hơi chua xót.

Anh ôm chặt cô vào lòng, khàn giọng trả lời, “Ấm lắm.”

Sau đó trước lúc Đào Sơ sắp thiếp đi trong vòng tay của anh thì anh bất ngờ nghe thấy cô nói nhỏ rằng, “A Trí ơi, em đã rất cố gắng để anh thích thế giới này đó…”

“Anh biết không ạ?”

Cô hỏi anh.

Thẩm Ngọc Trí tựa cằm lên đỉnh đầu cô, anh nghe vậy thì trầm ngâm một lát mới đáp: “Anh biết.”

Công viên giải trí.

Vườn sở thú.

Còn cả cô bé tặng kẹo m út cho anh ở trên đường nữa.

Hay cô lao công đặc biệt giúp anh lau sạch nước mưa trong công viên.

Hay người lạ trên vỉa hè đã hỏi đường rồi cảm ơn anh.

Hay cô con gái Viên Viên của Luật sư Trần…

Ngoài ra còn rất nhiều, rất nhiều điều rất nhỏ nhặt khác, rất nhiều người khác nữa.

Ấy là những vết tích bình thường nhất giữa thế gian muôn hình muôn vẻ này.

Nhưng đó cũng là bằng chứng cho thấy sự nỗ lực của Đào Sơ, rằng cô đã rất cố gắng để anh thay đổi cách nhìn về thế giới này.

Cô hỏi, “A Trí ơi, anh nghĩ người phàm như thế nào?”

Giọng cô vừa ngọt vừa khẽ.

Quai hàm Thẩm Ngọc Trí căng cứng, anh trầm ngâm một hồi, bấy giờ mới đáp, “Con kiến.”

Bọn chúng vốn chỉ là con kiến.

Yếu ớt, tham lam, ham sống sợ chết.

Đấy mới là người phàm.

“Em cũng vậy à?” Đào Sơ ngẩng đầu nhìn anh.

Dù đang nằm dưới ánh đèn leo lét nhưng anh vẫn rất đẹp.

“Em không giống vậy.” Anh vặn lại.

“Có gì không giống?”

Đào Sơ nhìn anh: “A Trí à, anh không thể vì một vài người mà phủ nhận tất cả mọi người được.”

Thật ra cô chẳng biết rằng.

Trong những tháng ngày đã tìm được cô, được ở bên cô thì những hận thù khi bị hàng triệu người phản bội trong anh đã dần phai nhạt đi rồi.

Anh không thể đòi hỏi những người phàm đó phải trung thành tuyệt đối với anh.

Dẫu cho anh là thần linh.

Thì cũng không có khả năng đó.

Có lẽ do hồi con nhỏ ấy, cũng có lẽ do hồi ở giới Cửu Thiên anh được cha mình che chở kỹ càng quá.

Anh từng coi tất thảy người phàm trong tòa thành Vô Tẫn đó thành con dân của mình.

Đó là hành động ngây thơ và chân thành của chàng thiếu niên còn non trẻ ấy.

Vậy nên lúc bị phản bội anh mới giận dữ đến như vậy.

Cộng thêm cha mình không tin tưởng mình, và giới Cửu Thiên hoàn toàn bỏ rơi anh nên bấy giờ mới dẫn đến việc anh oán hận suốt sáu nghìn năm không tìm được đường giải thoát.

Nhưng bây giờ, người phàm tốt hay xấu thì có liên quan gì đến anh?

Anh không còn coi người phàm là con dân của mình nữa rồi.

Sự phản bội của sáu ngàn năm trước ấy dần trở nên không còn quan trọng nữa.

Bởi lẽ anh không còn quan tâm nữa.

Điều duy nhất anh quan tâm ở thời điểm hiện tại là cố gắng hết sức cứu lấy mạng sống của cô gái đang nằm trong vòng tay anh này.

Anh chắc chắn sẽ tìm cách để cô sống thật tốt.

Cho dù phải trả bất kỳ cái giá nào.

Đêm hôm đó Thẩm Ngọc Trí ôm người con gái của mình vào lòng ngủ li bì.

Song anh chẳng hay rằng, vào lúc màn đêm đang tối tăm nhất thì cô gái trong lòng anh bất ngờ tỉnh giấc.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn khuôn mặt anh một hồi lâu.

Đôi mắt Đào Sơ ươn ướt, cô cắn môi để mình không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Bình Luận (0)
Comment