Thẩm Ngọc Trí không ngờ rằng, vị vua trước giờ chỉ nghe thấy tên mà chẳng thấy mặt của chi phía Nam này thế mà là người quen cũ của anh.
“Điện hạ, lâu lắm rồi thần và điện hạ không gặp nhau…”
Bộ râu màu như muối tiêu của ông chiếm gần hết nửa gương mặt ông, ông đang nằm trên cái giường được kết từ dây leo, mỗi lần ông nói câu nào là bộ râu của ông cũng rung rinh theo.
Giọng của ông nghe già nua quá, trong giọng nói còn thoáng sự phấn khích.
“Bùi Hoàng à?”
Thẩm Ngọc Trí nhận ra ông là nhờ vào yêu văn mờ mờ tựa như chiếc lá ở đuôi mắt của ông ấy.
“Ngươi … còn sống ư?” Thẩm Ngọc Trí hơi ngạc nhiên.
Bùi Hoàng gật đầu, thở dài một hơi: “Điện hạ, vậy mà đã hơn sáu nghìn năm trôi qua kể từ lúc tạm biệt ở thành Vô Tẫn rồi…”
Ba chữ “thành Vô Tẫn” này đã gợi lại những hồi ức không mấy tốt đẹp.
Thẩm Ngọc Trí chưa bao giờ nghĩ tới rằng sẽ có một ngày mình sẽ được gặp lại Bùi Hoàng.
Lúc trước Bùi Hoàng là một người trông như một cậu bé mười mấy tuổi ở trần gian, từng là người rực rỡ như ánh mặt trời, vậy tại sao lúc gặp lại lần nữa thì ông lại già đến như vậy nhỉ?
Gương mặt ông đầy nếp nhăn chi chít và rãnh sâu, đôi mắt sáng rực trong ấn tượng của anh nay thế mà lại trở nên đục ngầu quá thể.
Bùi Hoành là thuộc hạ hồi trước đế quân Sùng Lam đã ban cho Thẩm Ngọc Trí.
Mặc dù đến tận bây giờ Thẩm Ngọc Trí vẫn không hiểu tại sao cha mình lại để một người trong yêu tộc đến làm hộ vệ cho mình.
Sau này khi bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên, lúc nhớ đến chuyện này anh cùng từng nghĩ rằng có lẽ do từ hồi trước đến giờ cha mình chưa từng coi mình như con ruột.
Tất thảy những lời dạy dỗ, khuyên bảo, thậm chí cả sự quan tâm mà Sùng Lam dành cho anh âu cũng chỉ thể hiện ra cho người ta xem thôi.
Nhưng nếu chỉ giả vờ đối xử tốt cho người ngoài thấy như vậy, thì tại sao Sùng Lam lại tốn công tốn sức dạy dỗ anh chứ?
Còn về phần Bùi Hoàng, Thẩm Ngọc Trí không phủ nhận chuyện ông quả thật là người trung thành nhất với anh.
Nhưng trong trận chiến ở tòa thành Vô Tẫn ấy, Thẩm Ngọc Trí đã tận mắt chứng kiến Bùi Hoàng bị ma vương Ô Tướng đánh tơi tả, gần như không còn khả năng sống sót.
Nhưng tại sao ông vẫn còn sống chứ?
“Ngươi, tại sao ngươi lại biến thành như thế này?” Thẩm Ngọc Trí mấp máy môi, khô khan hỏi.
Bùi Hoành là con mèo manul được chính đế quân Sùng Lam ban phép để bảo vệ thái tử điện hạ giới Cửu Thiên, hình như lúc đó ông cũng đã có tiên cốt rồi, nên lẽ ra tuổi thọ của ông phải đến mười mấy nghìn tuổi mới đúng.
Nhưng tình trạng bây giờ của ông rõ là đã sắp đến lúc dầu cạn đèn tắt rồi.
“Thần biết điện hạ có rất nhiều câu hỏi.”
Bùi Hoàng nói rất chậm, hình như giờ nói chuyện cũng làm ông rất mệt, “Bị cầm tù suốt sáu nghìn năm dưới Trường Cực Uyên khiến điện hạ khó lòng nguôi nỗi oán hận…”
Ngón tay của Thẩm Ngọc Trí cong lại, dần dần nắm chặt thành nắm đấm. Anh hít một hơi thật sâu, ngắt lời ông, “Bùi Hoàng, bây giờ ta chỉ muốn biết, rốt cuộc giới Cửu Thiên ở đâu?”
Khi hỏi câu này, ánh mắt của anh ghim sâu hoắm vào Bùi Hoành đã già yếu lụm cụm đang nằm trên giường.
Lúc Bùi Hoàng ngẩng đầu lên đón ánh mắt như có tia sáng đang lập loè của Thẩm Ngọc Trí thì ông hơi khựng lại một lát, hình như ông đã nhìn thấu gì đó, vậy nên ông thở dài: “Coi bộ điện hạ đã nhận ra rồi…”
Cho dù đã qua sáu ngàn năm nhưng Bùi Hoàng vẫn hiểu rõ vị thái tử có dung mạo không thay đổi theo thời gian này.
Dù sao ông cũng từng là hộ vệ của Thẩm Ngọc Trí suốt ngàn năm mà.
Từ lúc điện hạ còn ngây thơ chưa biết chuyện gì, đến lúc trưởng thành thành chàng thiếu niên tuyệt đẹp và thông minh, ông tận mắt chứng kiến tất thảy.
Mà ông thật sự một lòng trung thành với vị điện hạ này.
Lúc Thẩm Ngọc Trí nghe ông nói như vậy thì những phán đoán mà anh đã vô thức tránh né suốt mấy tháng nay cuối cùng đã được sự im lặng này xác nhận.
Hốc mắt của anh tức thì đo đỏ, môi anh run run, lúc sau mới nghiến răng nói, “Ngươi … đang lừa ta đúng không?”
Giọng của anh không khống chế được run rẩy, song trong câu từ ấy vẫn thoáng sự đợi chờ, “Ngươi đang lừa ta phải không?”
Mãi đến khi anh thấy Bùi Hoàng lắc đầu, “Điện hạ à, giới Cửu Thiên … đã biến mất thật rồi.”
Giới Cửu Thiên đã biến mất rồi.
Câu này giống như một tia sét chí mạng nổ ầm bên tai Thẩm Ngọc Trí, đầu anh phút chốc rền vang âm ỉ.
Bấy giờ tất cả kỳ vọng chẳng nói nên lời của anh đều bị hiện thực hung hăng đè bẹp, bị nghiền nát chẳng để lại dấu tích nào.
“Vậy, còn ông ta thì sao?”
Anh hốt hoảng nhìn Bùi Hoàng, khó khăn thốt ra từng chữ một.
Lúc này đôi mắt của Bùi Hoàng đã không còn sự trong veo của thời trẻ nữa, tất thảy những sự thuần khiết ấy đều bị thăng trầm của năm tháng mài giũa thành một màu đục ngầu, vì sự vẩn đục mà đôi mắt còn nhuốm thêm vài phần nặng nề, mặt ông thoáng vẻ đau thương.
“Đế quân và tất cả thần minh ở giới Cửu Thiên đã không còn nữa rồi.”
Lúc Bùi Hoàng nói câu này thì nước mắt ông cũng rơi xuống.
Căn phòng rộng lớn bất ngờ rơi vào im lặng.
“Không còn nữa ư?”
Qua một lúc lâu sau Thẩm Ngọc Trí mới lẩm bẩm.
Suốt sáu nghìn năm qua một nửa làm anh ráng chống đỡ lúc bị cầm tù dưới Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm chính là người con gái mà dù cho có ra sao anh cũng không bao giờ buông bỏ được kia.
Mà một nửa còn lại thì là lòng căm thù của anh với đế quân Sùng Lam ấy, lòng thù hận với giới Cửu Thiên, và cả ác cảm với hàng triệu con người mà anh gọi là con dân.
Từ lâu anh đã thề rằng đời này kiếp này mình nhất định phải thoát ra khỏi Trường Cực Uyên, một lần nữa đứng trước mặt cha mình và trả lại tất cả những gì anh đã phải chịu đựng cho ông, và trả lại cho cả đám thần tiên đạo đức giả ở giới Cửu Thiên kia nữa.
Nhưng bây giờ Bùi Hoàng đang nói gì thế này?
Cha, và đám thần tiên đó … đã không còn nữa ư?
Vậy mối thù của anh thì sao? Còn sự không cam lòng của anh thì sao?
Bao nhiêu oán hận dày vò tra tấn lòng anh suốt sáu ngàn năm vẫn chưa tìm được đường trả thù mà, sao những người đó đều không còn nữa rồi?
Mỉa mai làm sao.
Hai tay Thẩm Ngọc Trí nắm chặt thành nắm đấm, ngón tay trở nên trắng bệch.
“Điện hạ à, ngài còn hận đế quân đúng không?” Bùi Hoàng hỏi anh.
Thẩm Ngọc Trí không nói gì.
“Điện hạ, cái mạng này của thần là do đế quân đại nhân cứu, song mặc dù đế quân cứu được tính mạng của thần nhưng tiên cốt đã đứt gãy hoàn toàn, không bao giờ phục hồi lại được nữa. Sở dĩ thần còn sống sót và kiên trì đến tận bây giờ thì tất cả cũng là bởi vì thần đã hứa với đế quân rằng, thần chắc chắn sẽ đợi đến khi điện hạ ra khỏi Trường Cực Uyên…” Bùi Hoàng bắt đầu kể.
Thẩm Ngọc Trí nhớ tới thần chỉ mà tên phản bội của nhà họ Bùi đã đưa cho Tư Nguyện, rồi Tư Nguyện đưa ngược lại cho anh.
Anh nhìn Bùi Hoàng đăm đăm, khô khan hỏi, “Ông ta bảo ngươi giết ta à?”
Bùi Hoàng giật mình, có lẽ do ông già quá rồi, già đến mức cử động ngón tay thôi cũng thấy mệt, lúc nghe thấy Thẩm Ngọc Trí nói vậy thì ông bần thần một lúc lâu, hồi sau mới ngộ ra, “Thì ra điện hạ thấy thần chỉ đó rồi…”
“Điện hạ à, hơn sáu ngàn năm trước đế quân Sùng Lam đã nhận ra giới Cửu Thiên và tất cả thần minh trên trời ấy đều đang dần hướng tới con đường không thể quay lại rồi…!”
Bùi Hoàng trầm ngâm như đang nhớ lại chuyện cũ, sau đó ông nói: “Thần mạch đã được định sẵn là sẽ tàn lụi, đó là điều mà ngay cả đế quân …. cũng không có cách nào thay đổi được.”
“Thế giới này dần dần sẽ không còn cần đến sự tồn tại của thần minh, giới Cửu Thiên đã định sẵn sẽ sụp đổ, tất cả thần minh sẽ biến thành một đốm màu nhỏ nhoi trong dải Ngân Hà ngay vào lúc giới Cửu Thiên biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.”
“Nhưng ngài thì khác, ngài là rồng, khi sinh ra đã khác hoàn toàn với tất cả thần minh trong giới Cửu Thiên. Ngài là hậu duệ duy nhất của huyết mạch Long Thần Thượng Cổ, năm đó đế quân đã hứa với cố đế quân rằng sẽ bảo vệ ngài tuyệt đối … Dẫu vận mệnh chúng thần đã được định sẵn sẽ ngã xuống nhưng đế quân vẫn một lần nữa tạo ra một con đường mới cho ngài, song con đường này chỉ một mình ngài mới đi được, tất cả những vị thần khác đều không có cách nào nối gót theo hết.”
“Trận chiến ở thành Vô Tẫn năm đó là nước cờ đầu tiên mà đế quân hạ xuống để bảo vệ ngài.”
Bùi Hoàng nhớ rất rõ, rằng khi ấy Thẩm Ngọc Trí vì muốn bảo vệ hàng triệu người phàm đang bị ma vương Ô Tướng bắt giữ trong thành mà đã mang cờ Định Phong do đế quân Sùng Lam ban cho anh cắm lên tường thành, việc cắm cờ đó làm ma khí không tài nào tràn vào trong thành hại người được.
Mà cờ Định Phong ấy đã để lại một mắt trận, đó cũng là thứ mở được cửa thành. Ngoại trừ Thẩm Ngọc Trí và ông, và cả những vị thần đi cùng ra thì ma tu không có khả năng tiến vào thành được.
Nhưng vào lúc đó những vị thần đi theo Thẩm Ngọc Trí thì một là tử trận, còn hai là bị thương rất nặng, ngay cả Bùi Hoàng cũng vị Ô Tướng đánh cho gãy hết xương chẳng thể hoạt động nổi huống chi là đi một bước.
Đến cuối cùng chỉ còn lại Thẩm Ngọc Trí và ma vương Ô Tướng.
Bởi vì trước đó Ô Tướng đã nuốt quá nhiều máu thịt của người phàm nên thành ra tu vi của gã trong thời gian ngắn đã tăng vọt lên rất nhiều, vậy nên trong hoàn cảnh ấy Thẩm Ngọc Trí tạm thời không địch lại được gã.
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, những người trần mắt thịt đó vừa thấy Thẩm Ngọc Trí bị lửa của Ô Tướng đốt chảy hết áo quần mình mẩy đẫm máu, khắp người chỗ nào cũng có vết thương, thậm chí còn bị Ô Tướng nhấc chân đạp xuống đất, thấy gã tàn nhẫn giẫm lên xương sống của anh thì chúng vội vã đóng mắt trận là cửa thành lại.
Những con người đó nhốt vị thần minh đang chiến đấu để cứu họ ở ngoài thành.
Chỉ vì sự an toàn của mình.
Chúng không tin vị thần minh này, đã vậy còn nghe theo sự ngu dốt của mình mà bỏ ngoài tai lời dặn dò của thần minh, chạy như điên đến một cổng thành khác phía sau thành Vô Tẫn.
Chúng mở cổng thành đó, rồi đón nhận lấy cái chết.
Phân thân của Ô Tướng rải rác đầy ở bên ngoài, gã phân tán phân thân của mình đi khắp nơi và cắn xé mọi thứ khiến máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi.
Lúc ấy chỉ có mỗi một cô gái đi ngược lại với đám đông, cô muốn mở cánh cổng thành bị người khác dùng tấm gỗ nặng nề chắn lại nhưng dù có đẩy cỡ nào thì cửa thành vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng cô chỉ đành leo lên tường thành, bò theo thang mây hòng muốn nhìn vị thần minh mà cô thờ phụng bên ngoài kết giới do cờ Định Phong dựng lên.
Hàng triệu người chọn vứt bỏ anh, không tin tưởng anh.
Nhưng ngày hôm đó Bùi Hoàng thấy người con gái nhỏ bé gầy gò ấy bám vào bức tường thành cao ngất ngưỡng, đi lên cũng không được mà đi xuống cũng không xong, cô bất lực gọi từng tiếng, “Đại nhân, đại nhân ơi…”
Ít nhất còn có một người phàm vẫn tin tưởng vào điện hạ.
Ngày hôm đó Bùi Hoành đã nghĩ như vậy.
Và cuối cùng Thẩm Ngọc Trí cũng không phụ lòng huyết mạch Long Thần đang chảy trong người mình, dưới nghịch cảnh như vậy vẫn đảo ngược tình thế giế t chết Ô Tướng.
Thời điểm đó cả yêu tộc và cả đám ma tu đang lẩn trốn đều nghĩ rằng trận chiến ở tòa thành Vô Tẫn đó ngoại trừ thái tử Ngọc Trí của giới Cửu Thiên ra thì không còn ai sống sót nữa.
Song những người phàm kia lại bảo rằng, chính thái tử Ngọc Trí là hung thủ giết hại mạng sống của hàng triệu nhân loại.
Từ đó thế gian chẳng còn tượng vàng của thái tử giới Cửu Thiên, cũng không còn ai dâng hương cung phụng điện hạ nữa.
Người phàm thoá mạ anh không xứng đáng làm thần.
Thậm chí bọn họ còn cầu xin giới Cửu Thiên gi ết chết anh.
“Một vị thần không thể ban phước lành cho con người thì không cần phải tồn tại làm gì.”
Ấy là tiếng lòng của những người trần mắt thịt đó.
Nhưng tại sao Thẩm Ngọc Trí phải tồn tại vì người phàm chứ?
Khi con người gặp tai họa, khó khăn thì tại sao họ luôn cầu xin thần linh giải quyết mọi việc cho họ?
Tại sao chúng không tự giải quyết đi?
Có lẽ đây chính là lý do khiến các vị thần minh bắt buộc phải ngã xuống.
Nếu người phàm cứ luôn dựa dẫm vào thần minh như vậy thì họ sẽ chẳng bao giờ học được cách dựa vào bản thân hết.
Chỉ khi thần minh trở thành truyền thuyết, thành hư vô thì người phàm mới chịu tin rằng hoá ra tất thảy những chuyện trên trần đời này chỉ có thể dựa vào mình mới thành công, nhờ vào mình mới viên mãn.
Dẫu họ có yếu ớt đến đâu, dẫu họ bị cái gọi là thất tình lục dục chi phối thì nhân loại vĩnh viễn là chủ nhân của thế gian này.
Dù cho là thần thánh hay là yêu ma thì đều không thể thay thế được họ.
“Đế quân đã cứu thần, vậy nên sao ngài ấy có thể không biết mấy chục triệu phàm nhân táng mạng trong thành Vô Tẫn ấy là do họ tự chọn chứ không phải do ngài được chứ?”
Câu nói của Bùi Hoàng như lưỡi dao sắc bén ghim sâu hoắm vào trái tim Thẩm Ngọc Trí.
“Điện hạ à, đế quân đại nhân lúc nào cũng tin tưởng ngài hết.” Bùi Hoàng nhìn vị thái tử điện hạ vẫn còn trong bộ dạng thiếu niên đang đứng trước mặt mình, cuối cùng ông nói ra tất cả bí mật mà ông đã che dấu suốt sáu ngàn năm qua, “Ngài ấy chỉ nhân cơ hội này để điện hạ ở lại trần gian thôi.”
“Trường Cực Uyên rất lạnh lẽo và sâu thẳm, ngài ấy nhốt người ở đó, còn dùng băng đâm xuyên bụng người như thế là vì để tạm thời khống chế tu vi của người từ đó làm suy yếu mối liên hệ của người với giới Cửu Thiên, đồng thời cũng dựa vào đó để che giấu khí tức của người, để bảo vệ người … Người thông minh như vậy, ngài ấy biết rất rõ tính nết của người nên nếu để người phát hiện ra điều gì đó khác thường thì chắc chắn mọi việc ngài ấy đang làm sẽ trở nên vô ích.”
“Kết giới ở Trường Cực Uyên là do tất cả thần minh trong giới Cửu Thiên thiết lập, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng bỏ rơi điện hạ.”
Từ lâu mọi người ở giới Cửu Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc biến mất và diệt vong rồi.
Và điều cuối cùng mà họ đồng tâm hiệp lực làm là cùng nhau bảo vệ mạng sống của thái tử điện hạ duy nhất của họ.
Chỉ cần thái tử Ngọc Trí vẫn còn thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi tệ nhất.
“Điện hạ à, ngay cả linh hồn của người con gái người thích cũng là do …. đế quân đại nhân bảo vệ giúp người.”
Nước mắt trào dâng phủ kín đôi mắt Bùi Hoàng, hình như ông đang nhớ tới năm đó, lúc mà vị đế quân lúc nào cũng nghiêm túc kia bỗng dưng nay lại thở dài trước ông, “Đây là cô gái mà Trí Nhi thích nhất đời này, nên ta phải bảo vệ cô bé ấy cho nó…”
Thậm chí vì sợ con mình ở dưới Trường Cực Uyên sâu thăm thẳm thấy cô đơn quá nên đế quân Sùng Lam đã phong ấn linh hồn của cô gái vào hạt giống của một loài lan lá nhỏ và lén ném nó xuống dưới Trường Cực Uyên.
“Đợi đến khi hạt giống này nảy mầm, lớn lên và nở hoa … thì cũng là lúc linh hồn của cô bé này hồi phục, nhưng con bé không thể ở bên nó quá lâu.”
Bùi Hoàng nhớ rõ lắm, rằng lúc đế quân Sùng Lam cầm hạt giống ấy thì vị đế quân – người lúc nào cũng trầm ổn không bộc lộ bất kỳ nỗi lòng nào kia vậy mà hôm đó lại lặng thịnh trực trào muốn khóc.
“Vậy nên mấy ngàn năm còn lại nó phải tự mình vượt qua rồi.”
Ông đang đau xót cho con trai mình.
Tất cả những sự đau lòng đó xuất phát từ tình thương sâu nặng của người làm cha, song ông không có cách nào đích thân nói rõ tấm lòng này cho Thẩm Ngọc Trí nghe hết.
“Chỉ cần …. nó vượt qua được thì cấm chế diệt thần trong vận mệnh kia sẽ không còn tồn tại nữa.” Ông nắm chặt hạt giống, nhắm mắt lại.
“Đế quân đại nhân, ngài … thật sự không định nói cho điện hạ ư?”
Lúc ấy Bùi Hoàng không kìm được mà cũng rưng rưng theo.
Sùng Lam lắc đầu, “Theo tính tình của Trí Nhi thì nếu nói cho nó biết, chẳng khác nào bảo nó chết cùng chúng ta…”
“Có thể điện hạ sẽ hận ngài đấy ạ…” Bùi Hoàng đã từng nói như vậy.
“Hận à, nhưng đôi khi hận mới có thể giúp nó có động lực gắng gượng sống tiếp.”
Ông ấy nói: “Ta chỉ mong nó sống tốt thôi.”