Ánh Sáng Chờ Đợi Tôi - Định Mệnh Cách Bước

Chương 12

Trong phòng, thiếu nữ đang trầm mặc ngồi trên giường, tấm ga vốn trắng xóa lúc này đây lại nhiễm một tầng đỏ tươi xinh đẹp, tựa như một bức tranh nghệ thuật đặc họa giữa trắng và đỏ.

Khắp nơi đều là mùi tanh nồng của máu và mùi hương đậm nhạt của rượu, xen lẫn lại làm cho người có loại cảm giác quỷ mị và u ám ghê người.

Trên mặt đất là những mảnh thủy tinh vỡ vụn rải đầy trong vũng rượu đỏ nhợt nhạt, ở trên những góc nhọn của những mảnh thủy tinh đó dính lại chất lỏng đặc sệt có màu đỏ tươi nồng đậm, là máu!

Lúc này đây thiếu nữ cuộn mình trong một góc giường, đầu gục xuống, hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cả cơ thể, căn phòng rộng lớn, chiếc giường rộng lớn, mà hiện tại thân hình thiếu nữ lại nhỏ bé, cô đơn đến vậy, cô ôm chặt lấy chính mình hai đầu gối, co rút lại thành một đoàn, mặc cho máu từ chân đang thấm đầy trên ga trải giường trắng xóa, khắp nơi lan tràn mùi vị của máu tanh mà cô vẫn luôn chán ghét.

Đáy lòng Dạ Hàn khẽ run lên, anh ngơ ngác nhìn về thân hình nhỏ bé đó, không tự chủ được sinh ra đau xót, cái loại cảm giác này đến quá bất ngờ, quá nhanh, quá xa lạ lại như quá quen thuộc đến nỗi anh không biết phản ứng lại ra sao, dường như đã quá lâu rồi anh không xuất hiện cái loại cảm giác đau đớn đến ngạt thở, cả tâm trí như bị xé rách, không kìm nén lại được, không kiểm soát lại được, suy nghĩ và cảm xúc lúc này của chính mình.

Hít một hơi thật sâu, Dạ Hàn từ từ bước vào căn phòng, anh tiến gần đến cạnh chiếc giường nơi cô đang thu mình một góc, dường như có một loại cảm giác, theo bản năng thôi thúc anh đi về phía cô dù biết có thể cô không phải người anh luôn tìm, có thể là kẻ nói dối, có thể không phải tiểu Nhiên của anh.

Dường như cảm nhận được có người đang tiến vào căn phòng, đến gần mình, Hạ Tử Nhiên liền theo bản năng nhìn lên, đôi mắt cô tràn đầy sự lạnh lẽo thấu triệt lòng người, sát khí, âm vụ, tàn nhẫn, thiết huyết, vô tình vô cảm, tất cả như giăng đầy trong đôi con ngươi ấy khiến cho cô – một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân lúc này đây lại như một dạ quỷ tàn độc tắm máu từ địa ngục mà ra, hoàn toàn tràn ngập hơi thở u ám và tối tăm khiến người ta sợ hãi cùng rét lạnh đến tột độ.

Vậy nhưng tại sao anh lại nhìn thấy được, sâu trong mảnh lạnh lẽo, tàn sát ấy chỉ còn lại là sự cô độc, hoang mang cùng đề phòng, cảnh giác, dường như còn có cả một tia sợ hãi cùng thống khổ đang cố kìm nén trong đó.

Rốt cuộc, cô gái này đã từng trải qua những sợ hãi thống khổ gì để trường thành mà ngay cả sự sợ hãi cùng đau khổ đó vẫn phải theo bản năng mà kìm nén lại?

Cả căn phòng bao trùm đầy hơi thở lạnh lẽo cùng ngột ngạt đến từ đôi mắt cô, Dạ Hàn lẳng lặng nhìn về đôi mắt đó, trong lòng đau đớn, thực đau, thực đau, tựa như bị một vết cắt thật sâu đâm vào tim làm cho chảy máu đầm đìa.

Sau đó, anh bất chấp đôi mắt lạnh lẽo cùng cảnh giác đó của Hạ Tử Nhiên, từ từ áp sát lại người cô, cho đến khi chạm đến cơ thể cô, Dạ Hàn liền cảm nhận được sự run rẩy trên cơ thể cô, sau đó không kịp để anh phản ứng lại, cô đã theo bản năng vùng vẫy khỏi cảnh tay anh đang đặt trên người mình.

Dù hiện tại đang trong tình huống không bình thường nhưng Hạ Tử Nhiên là sát thủ, bản năng đủ để cô giết người dù không bình tĩnh, vậy cho nên khi Dạ Hàn vừa đụng vào mình cô liền vung ra một đòn đánh về phía mắt của anh.

Nếu là một kẻ khác, có lẽ sẽ sớm bị chọc mù mắt nếu trong tình huống này, đáng tiếc, lúc này đây, người cô lại động thủ lại là Dạ Hàn – một kẻ lên năm tuổi đã cầm súng giết người, một đồng loại trưởng thành từ bóng đêm như cô là hắn thì phản ứng của cơ thể đâu phải là nhanh một cách thông thường thôi đâu.

Ngay lập tức khi Hạ Tử Nhiên đánh ra đòn ấy, Dạ Hàn liền phản ứng lại né đi, sau đó, không để Hạ Tử Nhiên kịp phản công lại, anh liền đưa tay vòng qua tay cô, tiếp đến liền thuận thế ôm cô lại, gắt gao đè lại cơ thể cô, không cho cô giãy dụa.

Cảm nhận được một vòng tay đang thít chặt thân thể mình, cả người Hạ Tử Nhiên khẽ run lên, cô muốn thoát ra, muốn vùng vẫy nhưng càng cố gắng cô càng cảm thấy bị vây chặt hơn.

Đôi con ngươi chợt run rẩy kịch liệt, dường như hàng loạt kí ức đang cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích, nó như gai nhọn đang đâm chéo ngang dọc trong đầu cô, sự thống khổ đau đớn siết chặt, vây hãm lấy cô.

Dường như quá đau đớn khiến cho nước mắt cô không kìm nén được rơi xuống.

Bỗng trên tay truyền đến một chất lỏng ấm áp, Dạ Hàn sững sờ, cô, cô đang khóc?

Thân thể thiếu nữ run rẩy không thôi, hai tay cô ôm đầu, rồi bỗng một tiếng hét chói tai mang theo sự thống khổ chợt vang lên: “A”

Tiếng hét đau đớn đầy thống khổ của cô gái thoáng chốc khiến lòng Dạ Hàn thắt chặt, đau nhói, tại sao? Tại sao? Anh lại cảm giác đau đến vậy? Đau cho một người có thể chỉ là xa lạ?

Anh cắn chặt răng, gắt gao ôm thật chặt cơ thể nhỏ nhoi, yếu ớt kia, anh không biết tại sao lại làm vậy, chỉ biết ôm lấy cô, vùi đầu cô vào lòng mình, để mặc cho cô la hét trong đau khổ mà bản thân lại bất lực không thể làm được gì.

Ha, bất lực, dĩ nhiên lại là bất lực, cho đến tận bây giờ anh mới là hai lần bất lực duy nhất với một người, hiện tại cảm giác này một lần nữa xuất hiện trên một người phụ nữ khác, cái cảm giác đâu đớn quen thuộc vì một người, đã bao lâu rồi không còn tồn tại trong thế giới của anh, hiện tại liền đột nhiên quen thuộc xuất hiện trên người phụ nữ có thể là vô danh này?

Tiếng hét nhỏ dần, nhỏ dần rồi lẳng lặng đi hẳn, Dạ Hàn cúi xuống nhìn thân mình bé nhỏ đang co rúc lại thành vòng nằm gọn trong lòng mình tìm chỗ ấm, bỗng có cảm giác khó nói lên lời. Thật giống như một con thú nhỏ đáng yêu cần che chở!

Giờ đây trên người cô gái nhỏ đã buông xuống sự đề phòng cùng sợ hãi, ngay cả hơi thở lạnh lẽo cũng nhiễm nhiên thu lại không còn một chút xíu nào, cả người cô vo tròn thành một cục mềm mịn cục lông, hai tay ôm chặt lấy vòng eo của Dạ Hàn một cách vô thức không buông.

Đôi con ngươi nhắm tịt còn hơi vương lại một chút căng thẳng và sợ sệt nhưng dường như nó có vẻ nhẹ nhõm đi rất nhiều. Có lẽ chăng cô đã thật lâu, thật lâu rồi không thể thực sự ngủ, mà hiện tại liền an ổn thiếp đi được.

Cảm nhận hơi thở đã dần đều đặn của thiếu nữ đang nằm trong ngực mình, không còn rối loạn và hoảng sợ nữa thì lúc này Dạ Hàn mới khẽ thở phào.

Anh khẽ nhúc nhích thân mình muốn đi xuống tìm lấy băng gạc quấn lại vết thương vẫn còn đọng máu trong lòng bàn chân cô.

Cô gái này, có lẽ không thèm nhìn lấy đường, trực tiếp dẫm lên mảnh thủy tinh mà đi, thật là biết tự ngược.

Dạ Hàn nghĩ rồi vòng tay khẽ đặt Hạ Tử Nhiên xuống chiếc gối, tay còn lại từ từ gỡ bàn tay của cô đang nắm chặt trên áo mình xuống.

Vậy nhưng anh mới vừa đặt đầu cô xuống gối thôi thì thân mình thiếu nữ liền run lên, bàn tay đang đặt trên áo cũng nắm chặt hơn, hàng lông mày vốn đã giãn ra lúc nãy liền nhíu chặt lại thành một đoàn.

Hạ Tử Nhiên giống như thật sợ mà túm chặt lấy áo Dạ Hàn không buông, cái đầu nhỏ của cô dường như theo bản năng mà nhào vào lòng anh, cả thân mình nằm gọn trong lòng của anh tựa như một con thú nhỏ sợ sệt.

Dạ Hàn khẽ cứng đờ người, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể mềm mại của thiếu nữ bên dưới dần truyền đến trên cơ thể anh, anh dường như cảm nhận rõ ràng cái bàn tay mảnh khảnh, nhỏ nhắn của cô đang luồn vào trong áo mình, ôm chặt lấy cơ thể anh vậy.

Dạ Hàn cúi đầu nhìn xuống, anh bất giác thở dài, sau đó liền nhẹ nhàng bế cô lên bước về phòng mình. Căn phòng này tối nay không thể để cô ngủ lại nữa, tấm ga dính hết cả máu rồi.

Trở về căn phòng của mình, Dạ Hàn một tay vừa khẽ đặt Hạ Tử Nhiên xuống giường, một tay liền mở ngăn kéo cạnh bàn lấy ra một cuộn băng gạc.

Trong căn phòng tĩnh lặng lờ mờ ánh sáng, người đàn ông khẽ cúi đầu xuống băng bó vết thương nới bàn chân của người thiếu nữ, khuôn mặt anh không mang theo nhiều cảm xúc nhưng lại vô tình để lộ ra sự dịu dàng yếu ớt mà ngay cả chính anh cũng không biết trong từng  cử chỉ nhẹ nhàng, tỉ mỉ, cẩn thận quấn từng lớp vải trên lòng bàn chân trắng ngần của cô.

Dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, cô gái nằm trên giường khẽ động mình lăn lại gần chàng trai, tay cô vẫn nắm chặt lấy ai của anh như thể sợ mất đi một điểm tựa an toàn vậy. Trong đêm tối, khuôn mặt cô hiện lên một vẻ đẹp điềm nhiên, nhẹ nhàng cùng tĩnh lặng, tuy sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng dường như ở hàng lông mày của cô lại có vẻ tựa như sự nhẹ nhõm cùng thoải mái.

Nhẹ nhàng quấn lại miệng vết thương, xong xuôi, Dạ Hàn liền đặt cuộn băng gạc lên bàn, anh khẽ xoay người lại nhìn về phía cô gái nhỏ. Thấy tay cô vẫn nắm chặt không buông chiếc áo của mình có kéo mấy cũng chẳng ra nổi, không biết cô gái này lấy đâu ra sức lớn như vậy trong tình trạng thế này, chẳng lẽ lại phải ngủ với cô.

Không được, không được, tuy tối nay anh có cảm giác quen thuộc với cô gái này nhưng trước khi làm rõ coi cô có phải là tiểu Nhiên không, tuyệt đối không thể có bất kì đụng chạm quá đáng nào dẫn đến hiểu lầm.

Khẽ trầm tư, một lúc sau, Dạ Hàn liền ngẩng đầu lên, cô túm áo thì cứ cho cô mượn áo vậy, chỉ cần cởi áo ra thì cô cứ túm bao lâu tùy thích, dù sao chỉ là một cái áo, đáng hơn danh tiết của cả đời, nghĩ rồi làm, Dạ Hàn cẩn thận tránh chỗ Hạ Tử Nhiên đang nắm sau đó liền dùng sức xé luôn chiếc áo sơ mi trên người thành hai mảnh.

Đợi xé xong rồi Dạ Hàn mới bất chợt nhận ra hình như mình có chút ngu ngu, con mẹ nó vì gì mà áo có khuy anh còn tốn công đi xé?

Chiếc áo bị xé làm đôi, thân hình Dạ Hàn liền lộ ra dưới ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng tối om, cơ bụng tám múi săn chắc, làn da ngâm màu đồng rắn rỏi, đơn giản là gợi cảm cùng quyến rũ đến động lòng người. Mẹ kiếp đúng là đẹp đến muốn chảy cả nước miếng.

Dạ Hàn khẽ nhúc nhích người muốn ngồi dậy tìm chiếc áo khác rồi tìm một căn phòng nào đó ngủ tạm, ai ngờ chỉ vừa mới đứng dậy thì cả thân mình anh chợt ngừng lại.

Dạ Hàn cứng ngắc xoay cái đầu của mình như robot lại nhìn, mặt anh lúc này trắng không hơn đít nồi được là bao, ha ha, này thì cởi áo, cho mày ngu chưa?

Lúc này đây, thiếu nữ dường như nhận ra điều gì đó, cô chợt buông chiếc áo đang bị xé rách trên giường, tay vân vê giữa khoảng không rồi tiếp theo liền túm chặt vào một thứ bên cạnh làm điểm tựa, sau đó thì không thèm để ý mà ôm chặt lấy không buông, và đáng tiếc thay đó lại là chiếc quần của Dạ Hàn.

Chẳng lẽ phải cởi cả quần?

Không, không thể được!

Nhưng bây giờ phải làm sao?

Dạ Hàn cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ trong lòng mình mà cái tay kia vẫn một mực nắm chặt gấu quần anh không buông, trong lòng khẽ thở dài ảo não một hồi, thôi, kệ vậy.

Nghĩ rồi không thèm để ý nữa, Dạ Hàn kéo lên chiếc chăn bông dày cộp che kín lên thân hình mỏng manh của Hạ Tử Nhiên, khẽ đặt người cô ngay ngắn trên gối, sau đó thì quay người, mặc kệ tay nhỏ đặt trên người mình.

Ngủ!

———–

Trời lờ mờ gần sáng, không gian se se lạnh với những đợt gió từ rừng hoa thổi vào, ánh hừng đông mang theo những tia sáng đầu tiên xua tan màn đêm u tĩnh.

Khoảnh khắc mặt trời lên, từng tia nắng vàng nhạt như sợi chỉ màu mượt thả mình chạy dọc theo đường chân không mà đi xuống, nhẹ nhàng lay động giữa không trung rồi kéo dài thân mình trên những khung cửa sổ.

Xuyên qua tầng tầng lớp lớp thủy tinh cùng rèm cửa, nắng chiếu vào căn phòng tối om mang theo những tia sáng khởi nguồn lẻ loi nhàn nhạt hơi ấm.

Trên chiếc giường lớn phủ ga màu trắng xóa, thân hình bé nhỏ của thiếu nữ đang cuộn tròn trong chiếc chăn to phủ dày, chỉ để lộ duy nhất cái đầu nhỏ.

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt cô để lộ một vẻ đẹp khuynh thành tuyệt sắc. Đường cong khuôn mặt lấy một độ nghiêng để nhìn thấy là sự tinh xảo góc cạnh như được đúc ra từ bạch ngọc, hoàn mỹ đến không thể chê vào đâu.

Mái tóc đen dài mềm mại xõa bung trên giường lớn như có như không xõa trên cánh tay cô làm tôn lên làn da mềm mại, trắng nõn như ngọc bạch tuyết.

Bờ môi anh đào hồng nhuận pha thêm chút đỏ rượu của cherry tươi, khiến người ta không tự chủ được muốn cắn một ngụm để nếm trải hương vị ngọt ngào xen lẫn sắc chua dìu dịu này.

Cô giống như một Thiên Sứ giáng trần, xinh đẹp thuần khiết, lại giống như một nàng công chúa đang say ngủ một giấc ngủ thật sâu, cả khuôn mặt lúc này là một mảnh bình ổn, tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng mở ra, vốn tưởng là một đôi mắt ngái ngủ mang theo chút mềm mại đen láy cùng trong sáng, đáng yêu hòa hợp với khuôn mặt tuyệt sắc lúc mới ngủ dậy sẽ là một hình ảnh đẹp đến ngỡ ngàng, nhưng khi đôi con ngươi to tròn ấy mở ra thì một mảnh bình tĩnh cùng lạnh nhạt liền cô đọng ngay trong đôi mắt của Hạ Tử Nhiên.

Cô từ từ lấy lại ánh sáng trong đôi mắt, sự lạnh nhạt và bình tĩnh trong đôi con ngươi ấy giống như thể cô chưa từng chợp mắt bao giờ vậy, sự bình tĩnh không gợn sóng, tựa như một lớp sương mù dày đặc phủ kín che đi tất cả cảm xúc chân thực của cô.

Hạ Tử Nhiên khẽ đảo con mắt nhìn một lượt quanh phòng, khuôn mặt cô không còn vẻ nhợt nhạt của buổi tối hôm qua mà đã trở nên hồng hào, trắng nõn, đặc biệt cho thấy giấc ngủ đêm qua không tệ.

Liếc nhìn về phía đồng hồ chỉ con số 7, Hạ Tử Nhiên hơi nhíu mày, cô bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm, một lúc sau, cả người hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường.

….

Ánh sáng ấm áp tự nhiên bao phủ cả căn nhà lạnh băng, mang theo một nguồn sinh khí rọi vào từng nơi trong tòa biệt thự.

Trong căn phòng bếp, hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí.

Từ bên trong truyền ra những tiếng xoong chảo lạch cạch vang lên, thân ảnh một người đàn ông đứng trước bếp, hai tay thuần thục lật chảo.

Ánh mặt trời len qua khung cửa sổ chớp màu trắng tinh thuần khiết tục, đem những tia sáng chói mắt không chút e dè rọi lên thân ảnh ấy.

Người ngược ánh sáng mà đứng, vậy nhưng một bóng lưng thôi cũng đủ để mê đảo chúng sinh rồi. Cái gì gọi là thâm trầm bí ẩn, cái gì gọi là mị hoặc thế gian, chẳng phải chỉ là đẹp ở một khí chất vô tình mà tỏa ra khiến người ta không tự chủ mà u mê, sa ngã thôi sao?

Một người đàn ông có khí chất xinh đẹp đến nỗi ánh thái dương của mặt trời cũng phải lép mình làm nền, vừa là thiên thần sa đọa, vừa là vương giả màn đêm, thật đúng là đẹp đến yêu nghiệt!

Hạ Tử Nhiên vừa bước vào phòng ăn liền nhìn thấy một màn mãn nhãn như vậy, khỏi phải nói có bao nhiêu cảm xúc diễn tả, quả thực là sắc đẹp có thể ăn thay cơm, vốn còn thấy hơi đói, hiện tại là no rồi.

Ai bảo bình sinh người ta chỉ yêu tài hả, cô đây trời sinh yêu cái đẹp a, cứ nhìn thủ hạ bên cạnh là biết nha, không cần biết là có giỏi không, ít nhất phải thỏa mãn tiêu chuẩn đẹp cái đã.

Không đẹp xuất sắc thì cũng là mi thanh mục tú, điển trai ưa nhìn, đặc biệt là khí chất nha, có là sát thủ thì vẫn mê người vô cùng, khỏi lo làm chó độc thân suốt đời.

Trai đẹp miễn phí, hơn nữa còn đẹp đến dạng này không ngắm thì thật lãng phí.

Thấy Hạ Tử Nhiên đã bước vào phòng từ nãy đến giờ mà không lên tiếng, Dạ Hàn bỗng thấy có chút thấp thỏm, không lẽ cô phát hiện chuyện đó rồi?

Sáng nay lúc tỉnh dậy, vừa mới mở mắt, không hiểu sao cả khuôn mặt nhỏ nhắn liền đập ngay vào mắt anh ở khoảng cách gần như chưa đến 5cm, cúi đầu xuống mới phát hiện ra bản thân đang ôm cô lúc nào không hay.

Má nó nữa, ôm phụ nữ lạ ngủ cả buổi tối, chẳng lẽ anh nhịn nhiều quá, nên thèm người đến phát điên rồi? Tuy tối qua anh xuất hiện cảm giác quen thuộc với cô nhưng cũng không thể chắc chắn cô có phải Tiểu Nhiên của anh không? Không được, không được, chắc chắn phải mau chóng điều tra rõ ràng mọi chuyện.

Ánh mắt Dạ Hàn bỗng trở nên có chút phức tạp sau đó liền nhanh chóng biến mất, anh quay đầu vừa định mở miệng nói chuyện thì bỗng một giọng nói trong trẻo chợt vang lên mang theo một chút đùa giỡn: “Này, anh đẹp như vậy, nói thử coi đứng bên cạnh thiếu gia của mình liệu có bị cậu ta ngắm trúng không, hay nói đúng hơn là anh có làm cho cậu ta bị bẻ cong đến mức muốn chơi gay với anh không vậy?”

Dạ Hàn: “…”

Khóe môi Dạ Hàn giật mạnh một cái, biểu cảm cứng ngắc trên mặt ngay lập tức hóa đá, cô gái này, sao có thể thích đùa đến như vậy? Lần nào nói chuyện cũng phải xoay quanh đến vấn đề giới tính là sao hả?

Dạ Hàn cảm thấy hình tượng nữ thần lạnh lùng, tàn nhẫn máu lạnh cùng xuất sắc tài giỏi mà chiều hôm qua Hạ Tử Nhiên biểu hiện đã hoàn toàn sụp đổ, khụ, thật ra thì cũng sớm nứt nẻ từ tối hôm qua rồi.

“Khụ, vấn đề đó thì không cần cô phải bận tâm đâu, tôi và thiếu gia là anh em bạn bè vào sinh ra tử, cho nên, không có cái đó đâu.” Hơn nữa anh cũng không phải vì bản thân đẹp quá cho nên bị tự luyến, cái vấn đề đó, làm sao có được.

Dạ Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh mà bịa chuyện, một lúc sau anh mở miệng: “Tôi nấu bữa ăn sáng rồi, cô dùng thử đi, hơn nữa tôi có tên mà, còn là giáo viên của cô nữa, cô không nghĩ là nên đổi cách xưng hô là thầy Hàn sao?”

Hạ Tử Nhiên đăm đăm nhìn về phía khuôn mặt điềm nhiên của Dạ Hàn, cô không nói gì, từ từ tiến lại bàn ăn.

Một bánh french toast gồm trứng, thịt ba chỉ hun khói trộn với nước sốt từ mayonnaise, thêm cần tây cùng ớt cayenne. Một bánh pancake phủ mật ong kèm dâu tây và một cốc sữa tươi. Đúng là một bữa ăn sáng kiểu chuẩn của Mỹ.

“Tất cả đều là anh làm?” Hạ Tử Nhiên trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình.

Nhìn biểu cảm cố tỏ ra vẻ ngạc nhiên và không thể tin tưởng của Hạ Tử Nhiên, khóe miệng Dạ Hàn khẽ co rút lại: “Vậy cô nghĩ rằng mới sáng sớm như vậy, tôi chạy bộ mấy chục cây số để ra gần trung tâm đi mua đồ ăn sáng để rồi về đến đây nó còn nóng được như vậy sao? Còn không bằng tự mua nguyên liệu về nấu còn ngon và rẻ hơn.”

“Cũng đúng”. Hạ Tử Nhiên liếc mắt nhìn những món ăn còn bay khói ngào ngạt, khẽ gật đầu, sau đó cô không biết từ đâu rút ra một cây kim nhỏ bằng bạc, nhẹ nhàng, từ tốn dưới con mắt nghi hoặc của Dạ Hàn mà cắm xuống từng món thức ăn, hồi lâu sau mới khẽ nâng tay lên, thu kim lại, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Không độc.”

Dạ Hàn tí nữa thì té ngã: “Ha ha…” Bộ cô tưởng đây là thời cổ đại nữa hay sao mà còn có cái thể loại dùng kim bạc thử độc nữa hả?

Dạ Hàn im lặng không nói gì, anh muốn yên tĩnh, không muốn nói chuyện.

Liếc thấy Dạ Hàn không nói gì, Hạ Tử Nhiên khẽ nhướng mày, cô kéo ghế ngồi xuống rồi bắt đầu cầm bánh ăn.

Khác với bánh mì nướng bình thường, french toast là một loại bánh mì nướng Pháp – món ăn được làm từ bánh mì ngâm trong trứng và sữa, sau đó được chiên lên cho giòn đều. Đặt một lớp thịt ba chỉ hun khói lên trên rồi tưới một lớp sốt từ mayonnaise, hành tây và ớt cayenne, trên cùng đặt một cái trứng chiên lòng đào vừa chín tới. Một bữa ăn gần như là truyên thống của Anh chỉ khác ở người Anh dùng cafe cho bữa sáng thay vì sữa tươi.

Hạ Tử Nhiên vừa cầm bánh lên ăn vừa đưa tay đẩy cốc sữa ra xa rồi kéo đĩa pankace về mình, từ từ gặm nhấm cái bánh trong miệng mình.

Thấy vậy, Dạ Hàn đang ăn liền dừng động tác lại, nhìn về phía Hạ Tử Nhiên, trong mắt anh hàm chứa ý hỏi: Tại sao cô không uống?

Hạ Tử Nhiên hiểu được, cô không lên tiếng mà dùng luôn ánh mắt để trả lời: Không thích, quá ngậy.

Sau đó cô liền nhìn vào tách cafe trước mặt Dạ Hàn, dùng ánh mắt hỏi: Có thể đổi không?

Ha ha, còn có thể nói không sao? Dạ Hàn đưa tay đẩy ly cafe đến trước mặt Hạ Tử Nhiên, cầm luôn cốc sữa về mình. Trong lòng thầm nghĩ lần sau không pha sữa nữa.

Hạ Tử Nhiên được như ý, vui vẻ cầm bánh cắn một miếng lớn, động tác cô ăn có phần, khụ, có phần phóng khoáng, tự nhiên. Trái ngược hoàn toàn với cử chỉ tao nhã lịch sự của Dạ Hàn.

Cách anh dùng dao dĩa rất thành thục và khéo léo, dường như đã làm vô số lần, không giống như phong cách của một “trợ lí” mà giống như một vị vương tử đến từ hoàng gia nước Anh, vô cùng cao quý, lịch thiệp. Chỉ một động tác ăn thôi cũng làm cảnh đẹp ý vui, khiến cho người ta lầm tưởng rằng anh đang ăn một món sơn hào hải vị chứ không phải một bữa ăn sáng bình thường.

Hạ Tử Nhiên khẽ liếc mắt nhìn về phía Dạ Hàn, sau đó cô không nói gì mà cúi đầu cầm dao dĩa lên cắt pancake từ tốn ăn.

Cô sớm đã biết chắc chắn anh ta không thể nào chỉ là một trợ lí được, cho dù là trợ lí thân cận bên cạnh Dạ gia thiếu gia chủ.

Một người mà có khả năng phân biệt được từng loại vang đỏ một cách chính xác nhất từ độ hợp đến độ lâu, còn có thể kể rõ những vùng mà rượu được sản xuất cho đến loại nho dùng để chế biến, cho dù là có ý thích tìm hiểu hay đúng như anh ta nói rằng bản thân thường phải nghe nhiều cho nên biết thì cũng ít ai nhớ rõ và phân biệt được như thế.

Hơn nữa từ biểu hiện của chiều hôm qua, có thể thấy anh ta là một xạ thủ có tầm ngắm và kĩ thuật rất nhạy bén. Phái một người có kĩ thuật thiên về võ thuật đi khảo nghiệm thị trường như vậy đi, cho dù là một trợ lí chuyên nghiệp thì cũng quá lãng phí tài năng của anh ta rồi. Dạ gia có thể ra một quyết định ngu ngốc như thế sao? Đáp àn là, không thể nào!

Hiện tại, chỉ riêng về khí chất và cử chỉ vô tình để lộ ra cũng đủ để cho thấy anh ta không thể nào là một thân phận “trợ lí” bình thường được rồi.

Vậy nhưng, nếu anh ta không phải người của Dạ gia thì tại sao lại có gia huy của Dạ gia được, cô đã xem rất kĩ, đó thực sự là gia huy cấp cao chỉ có người đã từng lập nhiều chiến công trong đại gia tộc mới được cấp cho, Hạ gia trước đây cũng có quy tắc gần như vậy, kể cả gia chủ thì dù có huyết mạch dòng chính thì vẫn phải hoàn thành đủ nhiệm vụ gia tộc giao cho thì mới có thể kế nhiệm vị trí gia chủ và được trao lại gia huy duy nhất thuộc về gia chủ.

Vậy cho nên, một cái gia huy quan trọng như vậy, không thẻ làm giả, càng không thể ăn cắp được, nhất là với một thế lực hùng mạnh như Dạ gia, những người nhận được cái này đều là, nói quá một chút thì có thể gọi là “quái vật”, chắc chắn không thể làm mất được.

Hạ Tử Nhiên đang chìm trong suy nghĩ thì bất giác nghe được một giọng nam tràn đầy từ tính cùng trầm thấp, dễ nghe truyền tới khiến cô phải hồi thần.

“Chuyện tối qua, khụ, Hạ Tử Nhiên, cô không nhớ gì sao?” Dạ Hàn mắt nhìn chăm chăm vào Hạ Tử Nhiên, chờ đợi câu trả lời của cô.

Ánh sáng trong đôi con ngươi của Hạ Tử Nhiên khẽ co rút lại thành một đường, tim cô bất giác đau nhói lại, trong đầu vang lên những giọng nói mơ hồ cùng những hình ảnh mờ nhạt, rất nhanh chóng hiện lên rồi liền nhanh chóng vụt đi, không kịp để cô nắm lấy đã biến mất.

Nhận thấy cảm xúc của bản thân hơi dao đông, Hạ Tử Nhiên từ từ kiểm soát lại hơi thở của chính mình, cô khẽ rủ mi mắt, trong nhát mặt, đôi con ngươi kia liền trở lại là một mảnh hờ hững cùng nhàn nhạt lớp sương mù che phủ cảm xúc.

Hạ Tử Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn Dạ Hàn, nhìn thấy trong mắt anh cảm xúc phức tạp không dễ phát hiện, tia cảm xúc ấy chỉ hiện lên trong thoáng chốc rồi nhanh chóng biến mất như chưa hề xảy ra, nếu không phải Hạ Tử Nhiên vừa vặn quan sát anh thì chắc chắn sẽ không thể nhận thấy, đáng tiếc, cô đã nhìn được, hơn nũa còn thấy rõ, đó là cảm xúc phức tạp!

Phức tạp? Hạ Tử Nhiên nghi vấn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện điều gì, cô cúi đầu cầm chiếc dĩa cắm một miếng dâu tây đưa vào miệng, thản nhiên mở miệng đáp: “Không phải là không nhớ mà là đã quá quen, quen đến nỗi nên không cần phải bận tâm đến nữa rồi.”
Bình Luận (0)
Comment