Ánh Sáng Chờ Đợi Tôi - Định Mệnh Cách Bước

Chương 3

Tiết học kết thúc từ lúc nào không hay, Hạ Tử Nhiên lết tấm thân uể oải của mình rời khỏi khán phòng.

Nắng chiếu dọc hành lang, trượt trên những ô cửa sổ rồi hòa mình vào hương hoa nhàn nhạt bay trong gió. Hoa bằng lăng đã nở đầy trên sân, những chùm xinh đẹp đang e mình chớm nở, tự nhiên mà tỏa ra mùi hương thoang thoảng, nhẹ nhàng.

Royal Folrencia – một ngôi trường đại học tư lập hoàng gia được thành lập từ những năm đầu của thế ki XIX, có bề lịch sử lâu đời và đứng thứ 5 trên thế giới về kĩ thuật giảng dạy và đào tạo ra những nhân tài ưu tú.

Một ngôi trường tư nhân với tài sản khổng lồ và điều hành một hệ thống các trường trung học, đại học, các viện bảo tàng, thư viện và viện nghiên cứu như Folrencia thì điều lệ tuyển sinh ở đây chỉ chú trọng vào 2 yếu tố:

“1. IQ trên 105”

“2.  Chỉ số vũ lực trên 150”

Chỉ có khi đạt được một trong hai chỉ tiêu trên thì bạn mới có tư cách để bước chân vào ngôi trường này.

Đa số những sinh viên bước vào trường đại học Folrencia đều được học tập và giáo dục từ những trường tiểu học và trung học thuộc sự điều hành của Folrencia.

Họ xuất thân từ những danh gia vọng tộc, cổ võ thế gia và từ những doanh nghiệp lớn trên thế giới. Một khi bước vào nơi này, chỉ số IQ đồng dạng với chỉ số vũ lực đều được đào tạo từ 95 trở lên.

Nói cách khác, nếu ném một quả bom nguyên tử vào ngôi trường này thì nền kinh tế, sự phát triển của toàn nghành trong tương lai sẽ bị sụp đổ hoàn toàn và ít nhất là sự phát triển của toàn thế giới sẽ bị đẩy lùi đi khoảng hơn 100 năm, tức là gần một thế kỉ.

--------------

Tỉnh lại từ trong những kí ức vụn vỡ, dầy hỗn độn, Hạ Tử Nhiên trầm ngâm ngắm nhìn những cách hoa bằng lăng trái mùa đang tung bay trên trời. Khẽ rũ mi mắt, ánh mắt thâm thúy từ từ nhắm lại, cô nghĩ về những gì xuất hiện trong giấc mơ.

Sự chân thực và xúc cảm mãnh liệt truyền đến khi cô nhớ lại nó, đó là những kí ức mà cô đã khóa chặt vào năm 4 tuổi, đáng lẽ đã phải quên nhưng cuối cùng vẫn ngăn không được mà nhớ đến.

Khẽ thở dài, Hạ Tử Nhiên lảo đảo ngồi dậy, còn chưa đứng vững thì đằng sau lập tức vang lên một tràng tiếng bước chân rộn ràng, vội vã.

Rồi “ầm” – bóng dáng của một thiếu nữ nhảy ào lên lưng cô mà ôm lấy, giọng ngọt ngào vang lên, liến thoắng một tràng: “Nhiên Nhiên, mình nhớ cậu quá, cả hè rồi cậu đi đâu vậy, một ngày không gặp được cậu tựa như cách ba thu vậy, giờ là mấy chục cái thu rồi đó, mình sắp chờ cậu đến già rồi nè. Ôi, khuôn mặt xinh đẹp của mình vì khóc lo cho cậu mà giờ trở nên tiều tụy thế nào rồi nè. Đau lòng quá!”

“Mạn Mạn, ngươi đây là nhớ Nhiên Nhiên hay là nhớ cái mẹt của ngươi hả?” Một cô gái cao ráo, thanh thuần liếc về Tiêu Mạn Mạn lên tiếng, giọng đầy khinh bỉ.

Tiêu Mạn Mạn liếc về phía cô gái xinh đẹp, ấm áp, thanh thuần như ánh mặt trời kia mà nói: “Tiểu Âm Âm, mình nhớ cả hai a, bạn đừng có ghen tị, mình buồn.”

Tô Âm: “Ghen tị? Bằng cái bản mặt non choẹt, không trưởng thành nổi của ngươi mà chị đây phải ghen tị sao, có mà Tiêu Mạn Mạn ngươi phải ghen tị với vẻ đẹp quyến rũ nóng cháy lòng người của chị ấy.”

Tiêu Mạn Mạn bĩu môi, quay đầu về phía Hạ Tử Nhiên, ánh mắt đầy quan tâm, lo lắng hỏi: “Nhiên Nhiên, cậu di đâu suốt cả hè này vậy, một câu nhắn để lại cũng không có, bọn mình rất lo đấy.”

Hạ Tử Nhiên khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt vẫn như cũ phủ lên một lớp sương mù khiến cho người ta không thấy được cảm xúc chân thực của cô, nhìn về phía hai cô gái, cô cất giọng, nói: “Mình có việc cần làm bên khoa kinh tế, hơi bận nên không gửi được tin nhắn cho mọi người, sorry. Đúng rồi, Eira, Charl và Kirt đâu rồi?”

Tô Âm: “Eria bị ba mẹ bắt đi xem mắt. Charl đang ở bên chi nhánh công ty của ba cậu ấy ở New York, cậu ấy nói tối nay sẽ bay chuyến gần nhất để về. Còn Kirt, hừm, chắc là lại đang lang thang “Bertit A” để đào em nào về rồi, mình nhắn, cậu ta bảo tối nay không gặp không về, khỏi lo.”

Hạ Tử Nhiên: “Ừm”.

Tô Âm: “Lần này cậu đi đâu vậy, khoa kinh tế bận lắm sao, không phải mấy ông đó bắt cậu đi thực tập đó chứ?”

Tiêu Mạn Mạn liếc mắt nhìn về phía Hạ Tử Nhiên rồi lại nhìn lại Tô Âm, nói: “Không phải chứ tiểu Âm, một thiên tài khoa kinh tế xuất thân từ học viện Folrencia như Nhiên Nhiên mà cậu bảo cậu ấy đi thực tập cho mấy cái công ty rẻ rách đó hả? Có muốn đi làm cũng phải làm quản lí kinh tế cho mình mới đúng chứ, cậu nói đúng không Nhiên Nhiên.”

Hạ Tử Nhiên: “…”

Tô Âm: “…” Mẹ nó, chứ làm quản lí kinh tế cho cậu thì tốt hơn đi thực tập ở mấy cái công ty đó hả, đã dốt còn thích tỏ vẻ sĩ diện.

Hạ Tử Nhiên và Tô Âm không hẹn mà cùng nhau quăng một ánh mắt khinh bỉ về phía Tiêu Mạn Mạn. Chậc chậc, mới mấy tháng không gặp mà cô bạn của họ có vẻ lại bị sụt IQ thêm nữa rồi, yên lặng thương cảm cho nhà họ Tiêu.
Bình Luận (0)
Comment