Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 7

Chương trình bắt đầu ghi hình vào sáng sớm ngày hôm sau, tổ tiết mục tối qua cũng đã thông báo tới các nghệ sĩ rằng sáng hôm sau sẽ có tiết mục thăm phòng, vì thế nhân viên bọn tôi cũng phải chuẩn bị một chút.

Nhưng mà Liễu Minh là nghệ sĩ rất hoà đồng, sau khi biết được thông báo, cậu ấy nói rằng cậu ấy đã có kinh nghiệm trong việc này, kêu mấy người bị điều tới tạm thời như bọn tôi đi nghỉ ngơi sớm một chút, chị Hoan có thể xử lí tốt mọi thứ.

Chị Hoan là trợ lí của Liễu Minh, đã đi theo cậu ấy từ lúc chưa có tiếng tăm gì, là một cô gái hơi mũm mĩm, rất dễ khiến người khác có cảm giác an toàn, thoải mái khi ở cạnh.

Còn tôi bởi vì không quen với giường ở khách sạn, nên ngủ không được ngon lắm, nên hôm sau trời vừa sáng đã tỉnh giấc, sau đó thì liền đi xem coi có chỗ nào cần hỗ trợ không.

Ai ngờ vừa mới tới trước cửa phòng của Liễu Minh, liền bị một người xa lạ từ bên trong kéo ra ngoài.

"Vừa lúc chỗ này không có ai. Ôn tỷ bên kia thiếu người, bây giờ cô đi theo tôi!"

Vẻ mặt tôi bối rối khó hiểu nhìn những người đang ngồi bên trong phòng.

Chị Hoan vẻ mặt khó nói, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ đành ra hiệu cho tôi đi hỗ trợ bên kia một chút.

Tôi cũng không thể làm gì hơn là đi theo người kia tới một căn phòng khác, mãi cho tới khi thấy được người ở trong phòng đang được ba thợ makeup vây quanh, tôi mới nhận ra "Ôn tỷ" trong miệng người kia là ai.

Người phụ nữ kéo tôi đi rất mạnh bạo, đến nỗi cổ tay tôi có hơi đau nhức, mãi cho tới khi vào trong phòng mới chịu buông ra. Sau đó, chị ta liền thô lỗ đập vào người tôi một tờ giấy.

"Cô mau tranh thủ thời gian đi mua mấy món được viết trong tờ giấy này đi."

Tôi còn chưa kịp nhìn xem trong giấy viết gì thì đã bị đẩy ra ngoài.

Một tờ A4 được viết đầy chữ, từ nhu yếu phẩm hằng ngày tới đồ ăn thức uống, còn có mấy món tôi chưa từng nghe qua hoặc nhìn thấy.

Vốn dĩ tôi là lần đầu tiên đến chỗ này, nên phải hơn 1 tiếng mới miễn cưỡng mua đủ đồ theo như yêu cầu.

Bởi vì còn chưa ăn sáng nên đầu tôi có hơi choáng, không cẩn thận làm chân bị bong gân.

Vậy mà thứ nghênh đón tôi lúc tôi không dễ dàng gì mới đem được một túi đồ lớn trở về lại là những lời trách móc.

"Tại sao lại lề mề như vậy! Lỡ như làm trễ nãi thời gian, cô có chịu trách nhiệm được không hả?"

Đầu óc tôi vẫn còn đang choáng váng, chỉ cảm thấy đồ vật trong tay bị người khác một tay giật lấy, sau đó thì nghe thấy một giọng nữ dịu dàng từ trong phòng truyền đến.

"Chị Lưu, chị đừng tức giận, người ta cũng không phải cố ý."

Người được gọi là "chị Lưu" lúc này trừng mắt nhìn tôi một chút rồi mới chịu bỏ qua.

"Hừ, coi như là nể mặt Thanh Như nhà tôi, bỏ qua cho cô."

Đầu tôi càng lúc càng nhức, ngay trước khi mọi thứ trở nên tối sầm, tôi cảm giác được thắt lưng mình như bị ai siết chặt.

Tôi được một vòng tay mát lạnh ôm vào lòng, một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, một viên kẹo bạc hà được nhét vào trong miệng.

Cảm nhận được vị ngọt trong miệng, một lát sau tôi liền bình thường trở lại.

Tuy rằng người ôm tôi đang đeo khẩu trang, nhưng tôi vẫn ngay lập tức nhận ra được.

Là Tư Việt.

Nhưng mà những người khác lại không hề hay biết.

"Cậu là ai? Sao lại dám tự tiện xông vào đây, ngay lập tức cút ra ngoài!"

Chị Lưu kia định đi lên kéo tay anh ra, nhưng lại bị anh bị tránh né không một dấu vết.

Giọng của chị ta rất lớn nên cũng khiến những người đang bận rộn trong phòng chú ý sang đây.

Ôn Thanh Như không biết từ khi nào đã trang điểm xong, nhận ra người vừa mới tới là ai.

Cô ấy bận một chiếc váy hoa màu trắng, trên mặt trang điểm tinh xảo, mỗi một chỗ đều rất hoàn hảo không có chút tì vết. Đây chính là thành quả của mấy thợ makeup và stylist đã không uổng công dậy sớm.

"Tư Việt, sao anh lại tới đây."

Người đang ôm tôi cũng không đáp lại cô ấy.

Ánh mắt Ôn Thanh Như nhẹ nhàng nhìn thoáng qua tôi đang ở trong lòng anh, mấy giây sau lại khẽ mỉm cười rồi đưa tay kéo tôi ra.

"Thật xin lỗi anh, bạn này là người mới nên không biết từ sáng sớm đã phải bận rộn làm việc, chỉ là kêu bạn ấy đi mua một ít đồ thôi liền mệt mỏi như vậy, để anh chê cười rồi."

Sau đó lại quay sang nói với tôi

"Mau đi đi, chỗ này không còn việc của cô nữa, chị Lưu sẽ sắp xếp công việc cho cô sau."

Chỉ bằng mấy câu ngắn ngủi, hoàn hảo đem toàn bộ tội lỗi đổ lên người tôi.

Mọi người ở trong phòng từ sớm đã bắt đầu làm việc, cũng không có ai phàn nàn gì, lại càng lộ rõ giống như là tôi cố tình gây sự.

Tư Việt ôm tôi lùi về sau một bước, tay Ôn Thanh Như đang duỗi ra cứng đờ ở không trung.

Tôi còn cho rằng dù gì cũng là nữ chính tiểu thuyết thì tam quan đương nhiên cũng sẽ ngay thẳng, ai mà có ngờ lại là một kẻ bạch liên hoa trà xanh như thế này.

Tôi càng nghe càng tức, nghĩ đến người tôi thích suốt 6 năm trời sau này còn thành một đôi uyên ương với cô ta càng bực bội hơn, coi như trước đây là tôi có mắt như mù.

Tôi vùng vẫy muốn thoát ra khỏi ngực anh, không ngờ lại càng bị anh ôm chặt hơn.

"Vừa mới một ngày không gặp, từ khi nào mà người của tôi lại thành người của công ty khác vậy?"

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên, còn bất ngờ nói ra những lời không thương tình như vậy.

Mọi người nghe nói như vậy đều rất bất ngờ.

Nhưng mà Ôn Thanh Như dù sao cũng đã lăn lộn ở giới giải trí lâu như vậy, đã sớm thành tinh rồi.

Chỉ trong chốc lát liền nở một nụ cười ngọt ngào không có chỗ nào để chê.

"A, hoá ra là như vậy sao? Chị Lưu, đây là do chị không đúng trước."

Chị Lưu vẫn luôn tỏ ra cứng đầu lúc này mới trở nên hốt hoảng, Ôn Thanh Như lại nói tiếp.

"Thật xin lỗi em, mọi người đều bận rộn quá, cảm ơn sự giúp đỡ của em. Thế này đi, hôm nay ghi hình xong, em tới đây đợi chị, chị mời em đi ăn một bữa."

"Tư Việt, hôm qua anh cũng nghỉ ngơi muộn, chắc là cũng rất mệt mỏi rồi. Vị tiểu thư này nếu như thấy không khoẻ vậy thì liền nhờ mấy chị trợ lí giúp đỡ đi, nếu cần phải đi khám bệnh thì để chị lo tiền thuốc men cho em."

Tôi thoát ra khỏi lòng ngực Tư Việt, sau đó lại quay sang Ôn Thanh Như nói.

"Không cần phiền phức như vậy, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước."

Tôi vô thức dùng lực ở chân mà quên mất rằng mình vừa mới bị bong gân, cũng may chụp được cái tủ cạnh đó mới không té ngã.
Bình Luận (0)
Comment