Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 13

Trên đường đua hình chữ S tối đen, tiếng hò hét và cổ vũ không ngừng vang lên, hai bên đường đứng chật kín người, mỗi người đều điên cuồng cổ vũ cho tay đua mà mình yêu thích. Những chiếc xe đua sáng bóng nổi bật được xếp thành hàng, kích thích ánh nhìn của đám đông đang gào thét.

Một cô gái nóng bỏng đứng ở giữa đường đua, trong tay cầm lá cờ đỏ chuẩn bị phất. Cô giơ cao hai tay, và khi sự phấn khích của mọi người đạt tới đỉnh điểm, cô đột ngột vung tay xuống, và hàng chục chiếc xe đua đồng loạt lao vút đi với tiếng "vù" vang dội.

"Seliwen!! Seliwen!! Seliwen!!"

"Ứng Bắc!! Ứng Bắc!! Ứng Bắc!!"

Chó Lớn nhìn thấy cảnh tượng cuồng nhiệt này, trong lòng không khỏi cảm thán.

“Có thể không uống rượu được không?” Cậu giơ ly rượu lên, quay đầu hỏi Sói Lớn.

Sói Lớn mỉm cười: “Không được.”

Chó Lớn nhìn hắn với vẻ tội nghiệp, nhớ lại lần trước mình say rượu, lo lắng rằng mình sẽ làm trò cười trước đám đông.

Sói Lớn chăm chú nhìn những chiếc xe đang lao về phía đích, lúc này chỉ còn khoảng bốn, năm chiếc theo đuổi nhau. Dẫn đầu là một chiếc Ferrari màu vàng, tiếng động cơ vang lên đầy mê hoặc vì tốc độ quá cao. Phía sau là một chiếc SVIER màu đỏ phiên bản giới hạn, bám sát ngay phía sau, hai xe va chạm liên tục, không ai chịu nhường ai.

Hắn nói: “Thấy chiếc xe đua màu đỏ kia không? Đó là người của tôi, nếu cậu ta thắng, tôi sẽ tha cho cậu. Còn nếu thua, thì ngoan ngoãn uống hết ly rượu đi.”

Chó Lớn hướng ánh mắt về phía đường đua, nơi hai chiếc xe đang lao nhanh về đích. Tốc độ khiến cậu kinh hãi, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn thảm khốc. 

Trong lòng Chó Lớn thầm cầu mong chiếc xe màu đỏ sẽ giành chiến thắng, nhưng thực tế là chiếc xe màu vàng đã vượt qua vạch đích với lợi thế chỉ một mét.

Đó là xe của Báo Lớn.

Sự phấn khích khi chứng kiến cuộc đua gay cấn là một phần, phần còn lại là vì tiền. Mỗi tay đua ở đây đều có cược riêng, thắng hay thua đều phụ thuộc vào màn trình diễn của các tay đua. Không có gì lạ khi mọi người đều phấn khích đến tột độ.

“Hahaha, Sói Lớn, lần trước tôi thua cậu mấy lần, lần này cuối cùng cũng tìm được người có thể thắng rồi!” Báo Lớn uống một ngụm rượu vang, rồi đập mạnh ly rượu xuống đất, cười vang. Bên cạnh gã là một cô gái quyến rũ trong bộ váy đỏ, trông đầy đắc ý.

“Chúc mừng anh Báo. Xem ra sau này tôi cũng phải cho người của mình luyện tập thêm rồi. Anh tìm người này ở đâu vậy? Để xem tôi có may mắn không, lần sau lại thách đấu một trận nữa.” Sói Lớn mỉm cười, đáp lại.

Vài tay đua vừa bước ra khỏi xe, lập tức được đám đông reo hò cuồng nhiệt. Người mà Báo Lớn tìm được khá cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, phong cách rất hợp với thị hiếu của đám đông ở đây.

“Haha, người này tôi kiếm khó lắm đấy, từ nước ngoài tới, chuyên tham gia các cuộc đua xe ngầm, rất tàn bạo, từng gây ra không ít tai nạn chết người.” Báo Lớn cười rạng rỡ, rồi bất ngờ thay đổi giọng điệu: “Nhưng mà Sói Lớn, nếu cậu thích, tôi có thể tặng cậu ta cho cậu! Haha!”

Sói Lớn có chút ngạc nhiên. Người này có thể thắng được tay đua yêu thích nhất của hắn, chắc chắn Báo Lớn đã bỏ ra không ít tiền, vậy mà giờ lại sẵn sàng cho không.

“Không cần đâu. Quân tử không tranh người yêu thích của kẻ khác. Đã là người của anh Báo thì dù tôi có thích đến mấy cũng không thể chiếm đoạt. Hơn nữa, tôi cũng có không ít tay đua giỏi, lần sau nhé, lần sau chúng ta lại đấu tiếp, biết đâu lần ấy kết quả lại khác.”

Sói Lớn mỉm cười, hai người đứng đầu băng nhóm đối diện nhau, trò chuyện tưởng như thân tình nhưng đầy ngầm ý. Báo Lớn nghe hắn nói xong, trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng trong lòng đã có chút bất mãn.

“Sói Lớn, cậu không nhận người của tôi, chẳng phải là không nể mặt tôi sao?”

“Ạnh Báo.” Sói Lớn vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng đã bắt đầu vuốt dây chuyền trên tay, môi mím lại, nhẹ nhàng đáp: “Những hành động gần đây của anh tôi biết hết rồi. Chỉ cần tôi không động đậy, đó đã là nể mặt anh lắm rồi.”

Lời nói này chẳng chút khách sáo. Những người đứng sau Báo Lớn lập tức thay đổi sắc mặt, khí thế lạnh lẽo, ánh mắt đổ dồn về phía trước, như sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Ngay cả Báo Lớn cũng ngừng cười, nhận ra dạo gần đây mình đã hơi quá trớn.

Sự phản bội của Chuột Lớn trước đó đã gây ảnh hưởng đến Cá Sấu ở Khu 19. Một số địa bàn của Khu 19 bị phong tỏa, và một vài thế lực đã bắt đầu nhăm nhe chiếm đoạt, đặc biệt là người của Báo Lớn hoạt động mạnh nhất.

Khu 19 gần với Tam Dương nhất, muốn đứng vững ở đó, trước tiên phải xây dựng được một chiếc cầu, và Tam Dương chính là cây cầu đó.

Nhưng Tam Dương là địa bàn của Sói Lớn. Dù Báo Lớn có làm gì ở nơi khác, thì tại đây, Sói Lớn là chủ, còn gã là khách. Nếu khách đến mà lại gây rối trên địa bàn của chủ, đó là điều đại kỵ.

Báo Lớn lăn lộn giang hồ quá lâu, giờ đã trở nên hồ đồ.

Sói Lớn vốn là người quyết đoán, nhưng ít khi ra tay trực tiếp. Thời gian trôi qua, mọi người dường như đã quên mất hắn từng dùng sấm sét thế nào để chiếm lĩnh mảnh đất khó nhằn này.

Lần này Báo Lớn muốn làm một việc thuận nước đẩy thuyền, đồng thời cũng muốn xoa dịu Sói Lớn. Hắn biết Sói Lớn thích xem đua xe nên đã bỏ ra một số tiền lớn để mời tay đua giỏi từ nước ngoài về, cho tay đua này tỏa sáng rồi định tặng cho Sói Lớn. Nhưng ai ngờ Sói Lớn lại không nhận.

Không khí căng thẳng kéo dài một lúc, hai bên đều không nói gì. Đột nhiên, Báo Lớn lại bật cười: “Hahaha, Sói Lớn, khí thế của cậu vẫn chẳng khác gì hồi trước. Anh đây cũng chẳng còn cách nào khác, làm ăn càng ngày càng khó khăn...” Gã phẩy tay, nói tiếp: “Vài địa bàn của tôi, không còn cách nào giữ được nữa rồi.”

Sói Lớn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn đám người của Báo Lớn.

Chó Lớn bị hắn ôm chặt, không dám cử động trong tình cảnh này. Cậu cúi đầu, cố gắng thu mình lại để giảm sự hiện diện. Nhưng khi Báo Lớn đột ngột cười lớn cậu liền giật thót mình.

Sói Lớn liếc nhìn cậu, thấy cậu sợ đến nỗi không dám thở mạnh, khí thế của hắn dịu đi đôi chút. Hắn quay lại nhìn Báo Lớn, chỉ tay về phía đám người hâm mộ vẫn đang reo hò ngoài đường đua.

“Anh Báo, hôm nay tôi không muốn nói về chuyện này. Đây là nơi để xem đua xe. Chúng ta cứ xem xe đã, còn về mấy địa bàn ở Khu 19 thì hiện giờ chúng vẫn nằm trong tay cảnh sát. Haha, trên đó có người để ý, tạm thời tôi cũng không động được.”

“Được thôi, xem xe!” Báo Lớn cười lớn, vui vẻ gọi người của mình tản ra, rồi quay người đến vị trí dành riêng cho gã để ngồi xuống.

Chim Lớn và Gấu Lớn lúc này không còn vẻ vui cười như lúc trước nữa. Sau khi thấy người của Báo Lớn rút đi, họ cũng thu lại khí thế hung hãn của mình.

Sói Lớn trở lại ghế, nhẹ nhàng vuốt ve má Chó Lớn như thể an ủi, giọng nói trầm thấp: “Sao thế? Sợ rồi à?”

Chó Lớn chỉ khi ngồi xuống mới thấy thoải mái hơn một chút, cậu không trả lời là sợ hay không sợ. Cậu ngước nhìn Sói Lớn, thật ra không phải là cậu nhát gan, chỉ là lo lắng hai bên sẽ đánh nhau.

“Nói đi.” Sói Lớn thấy cậu im lặng, nhướng mày.

“Ưm…” Chó Lớn liếc nhìn hắn, đáp nhỏ: “Không sợ.”

“Thật sao?” Hắn ngồi thẳng dậy, nắm lấy cằm cậu, kéo mặt cậu lại gần mình: "Sao tôi lại thấy nhóc con của tôi sợ đến mức không còn hồn vía thế này? Hử? Còn dám nắm chặt tôi như vậy.”

Hắn ghé sát, giọng điệu trêu chọc, lại còn tranh thủ sờ soạng cậu. Chó Lớn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, tim đập loạn nhịp, cậu vừa thẹn vừa tức, cố vùng vẫy: “Anh… bỏ tôi ra! Tôi không sợ!”

“Gọi cậu là nhóc con quả thật không sai mà. Vừa nãy sợ chết khiếp còn bám lấy tôi không rời, giờ không sao nữa thì lại muốn chạy?”

Sói Lớn dễ dàng giữ chặt cậu, kéo vào lòng mình. Vị trí này không phải là khu vực kín đáo, xung quanh vẫn có nhiều người đang nhìn, vì vậy Chó Lớn xấu hổ vô cùng, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hắn.

“Không… không có! Đừng… haha, đừng mà…” Sói Lớn tìm đúng chỗ nhột của cậu mà trêu chọc, Chó Lớn lập tức co rúm lại, cười không ngừng, mắt đỏ hoe lên.

“Chậc chậc, nhìn kìa, đại ca của chúng ta dạo này có vẻ xuân phong đắc ý quá nhỉ.” Chim Lớn đứng phía sau, cảm thán.

Gấu Lớn cũng gật đầu đồng tình: “Lần đầu gặp cậu nhóc này, anh Sói đã có vẻ rất hứng thú với cậu ta rồi.”

“Ồ?” Chim Lớn nghe vậy, ngạc nhiên nhìn Gấu Lớn.

Trên đường đua, cuộc đua tiếp theo sắp bắt đầu. Tiếng động cơ xe và tiếng hò hét lại cùng nhau vang lên. Dưới ánh đèn rực rỡ, những chiếc xe đua đủ màu sắc lao vút đi, trở thành một cảnh tượng đầy ấn tượng.

Sói Lớn trêu chọc cậu đủ rồi mới ngồi thẳng dậy, cầm một ly rượu chưa đụng đến đưa cho cậu.

Chó Lớn nhìn hắn đầy lo lắng.

“Vừa rồi tôi nói, nếu thua thì phải ngoan ngoãn uống hết. Định quỵt nợ à?”

Chó Lớn mím môi, nhận lấy ly rượu, nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu nâu sẫm trong ly. Lần trước cậu uống hết ly rượu liền say khướt, dưới sự dẫn dắt của Sói Lớn, cậu đã hành động không còn là mình nữa. Đó là lần đầu tiên trong đời cậu uống rượu say.

“Anh Sói…” Cậu ngước lên gọi khẽ, ánh mắt e dè nhìn hắn, mong có thể thoát khỏi lần này.

“Gọi ‘chồng’ cũng không được.” Sói Lớn rất quyết đoán.

Cách xưng hô này khiến mặt Chó Lớn đỏ bừng. Cậu liếc hắn với ánh mắt ngượng ngùng, trong lòng tự hỏi chẳng phải nên gọi là ‘vợ’ sao? Nhưng cậu không dám gọi, sợ bị phạt.

“Vậy tôi uống.” Chó Lớn nói nhỏ.

Sói Lớn nhìn cậu nhắm mắt lại, một hơi uống cạn cả ly rượu. Ly này khá lớn, sau khi uống xong, Chó Lớn bị sặc, ho khan vài tiếng.

“Khụ khụ…” Cậu lau miệng, đặt ly xuống, ngoan ngoãn nói: “Uống xong rồi.”

Sói Lớn tựa đầu vào tay, kéo cậu lại gần, thưởng cho cậu một nụ hôn lên môi.

Đây là một nơi được xây dựng nhân tạo kết hợp với địa hình tự nhiên, có nhiều thiết bị cơ khí được lắp đặt khắp nơi, ánh đèn chớp tắt liên tục, vô cùng tốn kém. Phía ngoài câu lạc bộ là khu giải trí bình thường, càng vào sâu bên trong càng rộng lớn.

Ở một góc ít người chú ý, có một người đàn ông trung niên dẫn theo một thiếu niên có khuôn mặt thuần khiết, ngoan ngoãn nhưng lại cực kỳ xinh đẹp, dường như chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi. Ông ta chỉ về phía Sói Lớn.

Để có góc nhìn tốt hơn, khu vực đó được xây cao hơn một chút, không giống như những người phía sau phải kiễng chân mới có thể nhìn thấy đường đua.

Thậm chí có những người không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng hò hét và tiếng động cơ xe từ xung quanh. Vì vậy, khi người đàn ông trung niên chỉ tay về phía đó, cảnh tượng trở nên khá rõ ràng.

“Thấy rồi chứ? Đó là đại ca của khu Tam Dương. Hắn thích kiểu như cậu, sạch sẽ, tinh khiết. Cậu còn đẹp hơn tên nhóc đang ngồi cạnh hắn. Cậu biết phải làm gì để thu hút sự chú ý của hắn rồi chứ?”

Thiếu niên xinh đẹp tên Chim Nhỏ nhìn về phía đó, bắt gặp ánh mắt của Sói Lớn. Hắn khác biệt hoàn toàn so với những người bình thường, mỗi nụ cười, mỗi cái nhướng mày đều rất thu hút.

Ánh mắt hắn thoáng nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra lại ánh lên vẻ cười cợt đầy quyến rũ.

“Vâng.” Chim Nhỏ vừa hồi hộp vừa phấn khích gật đầu. Bởi vì cậu ta vốn nghĩ đối phương là một người đàn ông trung niên thô kệch.

Một cuộc đua nữa đã trôi qua, lúc này đã là hai giờ sáng. Nhưng chẳng ai cảm thấy muộn, nơi này chỉ mở cửa vào ban đêm, ban ngày đóng cửa, và vẫn còn vô số người đang chìm trong sự cuồng nhiệt.

Sói Lớn liếc nhìn Chó Lớn bên cạnh, thấy mặt cậu đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ, không ngừng nhìn quanh, trong mắt ánh lên niềm vui mà bình thường tuyệt đối không có. Tiếng hò hét xung quanh dường như cũng kích thích cậu, khiến cậu mỉm cười ngây ngô.

Ban đầu Chó Lớn chưa say đến mức này, nhưng sau khi uống thêm một ly nữa, đầu óc cậu bắt đầu choáng váng. Cậu còn dám lớn gan phàn nàn với Sói Lớn vì đã bắt mình uống rượu. Một lát sau, cậu hừ một tiếng, tự rót cho mình thêm một ly rồi uống cạn.

Mọi người đều đang chăm chú xem đua xe, gần như phát cuồng, chẳng ai để ý đến người khác. Chó Lớn nhìn Sói Lớn, liếm môi, rồi bất ngờ nhào tới.

Chó Lớn ngọ nguậy đòi hôn, gan to đến mức dám đè lên người Sói Lớn. Sói Lớn để cậu hôn vài cái, lập tức cảm thấy khô cổ.

Nhưng dù sao đây cũng là chốn đông người, dù mọi người đều đang mải mê xem đua xe, vẫn có vài người để ý đến chỗ này.

“Đừng động.” Sói Lớn nắm lấy tay cậu, kéo cậu ra, giọng nói trầm thấp: “Muốn làm gì?”

Chó Lớn dù say nhưng vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn dựa vào người hắn, không cựa quậy nữa. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Sói Lớn, cười khúc khích: “Muốn lên giường với anh.”
Bình Luận (0)
Comment