Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, mọi người như được giải phóng, náo nhiệt chuẩn bị cho buổi tiệc chào đón tân sinh viên. Hội trường rất lớn, cậu và mấy người bạn cùng phòng ngồi chung một chỗ, dưới ánh đèn sáng rực đầy hứng khởi chờ đợi chương trình bắt đầu.
Mọi người thậm chí còn chuẩn bị các cây gậy phát sáng, cả khung cảnh trông chẳng khác gì một buổi hòa nhạc.
Cậu theo họ cùng xem, ngạc nhiên trước các màn biểu diễn, nhưng không hẳn hào hứng như họ. Dù sao trong lòng cậu vẫn nhớ đến việc tối nay sẽ ra ngoài gặp Sói Lớn.
Buổi tiệc kéo dài đến tận mười giờ. Giữa chừng, Sói Lớn nhắn tin trêu cậu. Cậu xem qua, bực mình tắt máy luôn.
Hôm nay trời đẹp, bầu trời đêm ngập tràn sao sáng, sau mười giờ, trong trường chỉ còn lại vài ánh đèn lẻ loi.
Cậu nói với Tê Giác và mấy người bạn rằng tối nay cậu không về ký túc xá. Họ chỉ hỏi qua loa rồi cũng không nói thêm gì. Lên đại học rồi, ai cũng có chuyện riêng tư và cuộc sống của mình.
Cậu có chìa khóa biệt thự của Sói Lớn. Hắn đã đưa cho cậu từ trước để tiện cho cậu khi đến, quả thật là rất tiện.
Ga giường trong phòng ngủ cũng do cậu thay, lần này là màu trắng ngà. Nhìn qua vài lần, cậu ngượng ngùng quay đi. Dưới nhà khá trống trải, cậu chưa bao giờ thấy ai khác ngoài Sói Lớn ở đây. Bây giờ, trong biệt thự chỉ có một mình cậu.
Cậu quay lại đi xuống bếp, trong tủ lạnh đã hết thức ăn rồi, chỉ còn lại hai quả trứng. Cậu dự định khi nào có thời gian sẽ mua thêm. Sói Lớn bảo cậu không cần ở ký túc xá, vậy cậu có thể nấu ăn cho hắn.
Phòng khách rất rộng, cậu đi một vòng quanh nhà, rồi đứng trước ghế sofa suy nghĩ một lát, sau đó nhắn tin cho Sói Lớn
—Tôi đến rồi.
Vừa gửi đi, cậu đã hơi hối hận, cảm thấy như mình quá vội vàng. Nhưng tin nhắn đã được gửi rồi, cậu cau mày nhìn dòng thông báo “đã gửi thành công” trên màn hình, vội vàng gửi thêm một tin nữa.
—Anh cứ bận trước đi.
Gửi xong lời giải thích, cậu mới cất điện thoại, định đi tắm. Nhưng vừa đi được vài bước, cậu liền dừng lại.
Không, như thế này lại càng có vẻ cậu đang quá vội. Đúng là cậu rất muốn gặp Sói Lớn, nhưng không phải như thế này. Cậu muốn gặp hắn, muốn ở bên hắn, nhưng không có nghĩa là nhất thiết phải “chuyện ấy” ngay lập tức!
Haizz, cũng vậy thôi, Sói Lớn sẽ chẳng tha cho cậu đâu.
Mang theo cảm giác như bị ép buộc nhưng lại thấp thoáng niềm mong chờ, không khí trong phòng ngủ dường như tràn ngập hơi thở của Sói Lớn, khiến cậu cảm thấy mình chẳng thể trốn đi đâu được.
Rõ ràng trong biệt thự chỉ có mỗi cậu, nhưng Chó Lớn vẫn co mình lại, rón rén chạy vào phòng tắm, nhẹ nhàng đóng cửa. Đầu óc hỗn loạn, cậu nhanh chóng tắm rửa xong.
Cậu nên cảm thấy may mắn vì Sói Lớn không có thói quen “vui đùa” trong phòng tắm.
“Anh Sói, bên chỗ Chim Lớn có một lô xe mới về, không định đi xem à? Hàng mới đấy, nghe nói tốc độ gấp đôi xe trước. Chim Ưng sẽ lấy xe trong vài hôm tới.”
Chim Lớn đứng đó, tay đút túi, có người đưa cho anh ta một điếu thuốc. Anh ta cầm lấy, xoay đầu sang bên kia, vừa khéo có đàn em đưa lên một cái bật lửa. Chim Lớn châm thuốc, rít vài hơi rồi thoải mái nhả khói trắng.
“Vậy đợi vài hôm nữa xem.”
Có vẻ Sói Lớn không quá hứng thú. Việc xem xe chỉ là thú tiêu khiển lúc rảnh rỗi, huống chi tay đua của hắn đã liên tiếp giành chức vô địch, đến mức chẳng còn hứng thú để xem nữa.
Lần trước người mà Báo Lớn tìm tới thắng hắn một lần, nhưng lại quá kiêu ngạo ở đây. Gã còn lén lút qua lại với một người phụ nữ si mê hắn, mà người phụ nữ đó có gia thế. Kết quả là sau khi bị cô ta bỏ rơi, gã bị đánh gãy chân, phải trốn về nước.
“Dạo này anh em ai cũng bận rộn, muốn tìm người uống rượu cũng khó. Đúng là chúng ta đã coi thường gã Báo đấy rồi. Trốn lâu vậy, hang ổ bị phá mà vẫn không tìm ra gã.”
Sói Lớn liếc nhìn Chim Lớn: “Nếu rảnh thì lo mà đuổi theo gã. Bên chỗ Gián Lớn hành động còn nhanh hơn gã. Giờ chắc bọn chúng đang nhắm vào chúng ta, bảo Gấu Lớn cẩn thận chút.”
“Yên tâm đi, bọn em đã sắp xếp người rồi. Bên chúng không thể rảnh tay được đâu.” Chim Lớn hất cằm. Dù Sói Lớn và Báo Lớn có đấu đá thế nào, sòng bạc vẫn hoạt động, và chỗ này vẫn rất nhộn nhịp.
Sói Lớn không nói gì thêm, hắn đang xem hai tin nhắn mà Chó Lớn gửi, cười nhẹ rồi quay người bước ra ngoài.
“Anh Sói." Chim Lớn gọi hắn từ phía sau, rồi theo sau hắn. Đám đàn em cũng nối đuôi đi theo: “Đi đâu vậy?”
“Về biệt thự.” Sói Lớn bước qua khung cửa sổ chạm trổ. Bên trong vang lên mùi khói thuốc nồng nặc, xen lẫn tiếng hò hét của đám cờ bạc, tạo nên sự đối lập với không gian xung quanh. Hắn liếc nhìn vào trong một cái rồi thu ánh mắt lại: “Cậu không cần theo, cứ trông chỗ này cho tốt.”
“Ờ… mà này…” Chim Lớn bừng tỉnh rồi cười trêu: “Chó Lớn cũng ở đó phải không? Lâu rồi không gặp, em cứ tưởng cuối cùng anh Sói cũng đã đổi người rồi chứ.”
Đến cửa, Chim Lớn không theo ra nữa, đứng nhìn Sói Lớn cùng mấy đàn em rời đi.
Khu vực phía Nam vào ban đêm vô cùng náo nhiệt, có thể nói là hỗn loạn. Những gì diễn ra vào ban ngày, đến tối lại càng công khai hơn. Các tụ điểm giải trí đầy rẫy đủ loại người, những cuộc ẩu đả trong các con hẻm tối tăm đều xảy ra mà chẳng ai hay biết.
Việc Báo Lớn sụp đổ đã khơi dậy những toan tính của nhiều người. Họ rục rịch, tạo ra mâu thuẫn, mong muốn kiếm chác chút gì từ miệng của Sói Lớn.
Lúc này Sói Lớn không có thời gian để bận tâm đến đám tép riu đó, cứ để bọn chúng tự đấu đá với nhau rồi giao cho cảnh sát xử lý. Kẻ nào bị bắt thì bị bắt, kẻ nào bị đánh thì bị đánh.
Khi xe lăn bánh, hắn ngả người ra ghế, bấm gọi cho Chó Lớn, xem cậu đang làm gì. Khung cảnh ngoài cửa xe từ từ lùi lại, rồi dần dần nhanh hơn, để lại phía sau một vệt mờ.
“Anh Sói.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngoan ngoãn của cậu.
“Đợi lâu chưa?” Sói Lớn nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, tin nhắn của Chó Lớn gửi cách đây nửa tiếng rồi.
“Ờm, không lâu đâu.” Cậu vẫn còn ở trong phòng tắm, nhìn mình trong gương. Da cậu rõ ràng đã đen đi mấy tông. Cậu cầm điện thoại, không nhịn được hỏi: “Khi nào anh về?”
Sói Lớn nhếch môi cười: “Sắp rồi.”
Lúc này, trên đường không có nhiều người qua lại, xe chạy nhanh hơn. Đến biệt thự vừa khéo là mười hai rưỡi. Đàn em mở cửa cho Sói Lớn, hắn bước xuống xe, đi thẳng vào biệt thự. Từ đây, hắn có thể thấy đèn trong phòng ngủ và phòng khách đều sáng.
Gần một tháng không gặp rồi. Gió đêm thổi qua nhưng lại khiến người ta cảm thấy nóng bừng.
Mấy đàn em không có ý định vào trong, mỗi người đứng canh giữ ở một góc của biệt thự.
Ngay khi tiếng bước chân trên cầu thang vang lên, tim của cậu đập dồn dập. Tiếng bước chân nặng nề như đang gõ vào tim cậu.
Sói Lớn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên giường, đã tắm xong, mặc chiếc áo choàng rộng rãi màu trắng sữa, đôi mắt lo lắng như chú nai nhỏ nhìn về phía hắn.
“Hừm...” Hắn đi qua, nâng cằm cậu lên nhìn một chút rồi nói: “Đen đi rồi đấy.”
Cậu lập tức mím môi, ánh mắt đầy u oán nhìn hắn. Sói Lớn bật cười, ghé sát lại khẽ nói: “Tôi rất thích.”
Nói dối, rõ ràng hắn thích người trắng trẻo, đen đi không đẹp chút nào.
Trong mắt cậu rõ ràng là không tin, Sói Lớn đầy hứng thú nhìn vào mắt cậu, cũng không quá để tâm đến chuyện này, hắn xoa xoa khuôn mặt mềm mại của cậu: “Học hành thế nào rồi?”
“Cũng ổn, vừa mới chia lớp xong…” Cậu đáp.
“Học hành cho tốt vào." Sói Lớn cúi đầu cắn nhẹ vào khóe môi cậu. Dù đang cười, nhưng ngay giây sau, hắn liền nhướng mày nói: “Nếu tôi biết cậu học hư ở trường, tôi sẽ từ từ dạy dỗ cậu.”
Cậu cảm thấy mình ở trường sẽ không học hư, chỉ có ở bên cạnh Sói Lớn mới học hư thôi, nhưng cậu không dám nói ra, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
“Tôi đi tắm.” Sói Lớn hài lòng hôn cậu một cái rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm. Mặt cậu hơi đỏ, thấy hắn quay người đi mới ngước lên, lén nhìn theo bóng lưng hắn.
Khát vọng của Sói Lớn mãnh liệt hơn cậu tưởng. Rõ ràng trước khi vào phòng tắm hắn vẫn còn vẻ ung dung, nhưng khi đè cậu xuống giường, hắn như một con sói đói, từ môi cậu, cằm cậu, cổ cậu, rồi đến sau tai.
Bộ đồ ngủ trên người cậu bị hắn giật tung ra. Nó thật sự không quá chắc chắn, không cần dùng nhiều sức, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự mạnh mẽ và bá đạo của hắn.
Hơi thở nóng bỏng đan xen, cậu nuốt khan, theo bản năng khẽ đẩy hắn ra, nhưng lại cảm thấy cơ thể mình sắp bùng cháy, bỏng rát đến mức toàn thân vô lực, đôi mắt trở nên mơ màng, nếu nhìn kỹ thì đã thấy cậu dần bị dục vọng chi phối.
“Ưm…”
Sói Lớn ngẩng đầu, ánh mắt quyến rũ và sâu thẳm nhìn cậu, bật ra một tiếng cười khàn. Hắn khẽ búng một cái vào chỗ nào đó của cậu. Đôi mắt cậu vốn đã ươn ướt, giờ bị kích thích như thế, làm cậu suýt nữa đã bật khóc thành tiếng.