Chó Lớn không giỏi giao tiếp với người khác. Lần đầu tiên gặp Cừu Nhỏ, cậu ta khá nhiệt tình, người cũng không tệ. Bây giờ bị Cừu Nhỏ năn nỉ một hồi, cậu cũng không tiện từ chối, cả buổi chiều đều nghĩ về chuyện này.
Huống chi, nếu nói ra thì cũng có lợi cho Sói Lớn, không cần lo gặp phải nguy hiểm giống lần trước.
Sói Lớn nói tối sẽ gặp, nhưng từ sau cuộc gọi trưa nay, hắn không liên lạc gì thêm. Mẹ Chó Lớn nghỉ ngơi xong thì đi làm ở nhà máy, chỉ còn Chó Lớn ở nhà một mình. Người chưa đến, cậu lại lôi sách ra đọc.
Điện thoại để ngay bên cạnh bàn, nếu có cuộc gọi đến, cậu sẽ nhìn thấy ngay. Cậu chăm chú nhìn sách, nhưng rồi vẫn không có động tĩnh gì.
Bình thường Sói Lớn luôn là người chủ động tìm cậu. Chó Lớn liếc về phía màn hình điện thoại vẫn đen ngòm, không biết có nên chủ động gọi hay không.
Thôi, đọc sách. Cậu thu lại ánh mắt.
Đến gần chín giờ, cuối cùng điện thoại cũng reo lên.
"Alo?" Cậu lập tức đặt sách xuống bàn.
"Nghe nhanh thế..." Giọng Sói Lớn quen thuộc vang lên bên tai cậu, hắn cười: "Chẳng lẽ cậu cứ ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại đợi tôi à?"
Mặt Chó Lớn đỏ lên, vội đáp: "Không có, vừa hay thấy thôi."
"Thật à? Không đợi tôi ư?"
Giọng điệu của Sói Lớn tuy bình thản nhưng lại ẩn chứa sự không hài lòng. Chó Lớn tưởng tượng ra vẻ mặt cau có của hắn, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Đợi chứ." Cậu nhỏ giọng đáp.
"Xuống đây." Sói Lớn cũng không giận thật, lần này không tranh cãi thêm.
Chó Lớn mở to mắt: "Anh đang ở dưới nhà sao?"
Nói xong, cậu liền chạy đến bên cửa sổ. Cậu sống ở tầng bốn, vị trí căn hộ là một trong những căn đẹp nhất, cửa sổ hướng thẳng ra đường, ánh sáng tốt, tầm nhìn cũng tốt.
Cậu nhẹ nhàng kéo rèm, bầu trời đêm nay nhiều sao, dưới ánh đèn đường lờ mờ, một người đàn ông trong bóng tối không rõ nét mặt đang dựa vào xe, cúi đầu hút thuốc.
Người đó cầm điện thoại bằng tay trái, dường như biết cậu đang làm gì, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Chó Lớn đang lén nhìn mình thì khẽ cười một tiếng. Chó Lớn như con rùa rụt cổ, vội thu người lại.
Sói Lớn nhìn vào ô cửa sổ trống không, nơi cậu vừa biến mất, rồi nói: "Cho cậu một phút. Nếu sau một phút mà cậu chưa xuống, tối nay, phạt rượu."
Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ "phạt rượu", một phút đồng hồ căn bản không đủ để làm gì, có vẻ như đây vốn là mục đích của hắn.
Chó Lớn chưa từng gặp ai bắt nạt người khác như vậy. Cậu vừa cầm điện thoại vừa xỏ giày, mím môi đáp: "Anh làm gì khó coi vậy, một phút sao mà xuống kịp."
May mà không cần thay đồ, nhưng cậu cũng vội khóa cửa rồi chạy xuống. Đợi thang máy đến nơi, đã là sau năm phút.
Cậu đứng trước mặt Sói Lớn, vẫn còn thở hơi gấp, nhìn thấy hắn đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, lập tức cảm thấy không thoải mái.
Đã mấy ngày không gặp rồi. Sói Lớn dập tắt điếu thuốc, kéo cậu lại gần, định hôn lên môi cậu. Chó Lớn vội né tránh, nhìn quanh rồi khẽ nói: "Đừng, nhiều người lắm. Tay anh khỏi chưa?"
Sói Lớn cười nhìn cậu, không ép buộc, cánh tay bị thương đặt lên xe, trông có vẻ bình thường: "Không sao rồi, đừng lo."
Ánh mắt Chó Lớn vẫn vô thức nhìn về phía vết thương của hắn, nhưng không nói thêm gì. Sói Lớn xoay người kéo cậu lên xe. Cậu ngồi vào ghế phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn, rồi quay đầu hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Khách sạn."
Đường nét trên khuôn mặt Sói Lớn cứng cỏi, dù hắn cười cũng toát lên khí thế khiến người khác phải dè chừng. Gương mặt điển trai của hắn thu hút ánh nhìn của Chó Lớn, nhưng nơi hắn nhắc đến lại khiến cậu im lặng.
"Sao... sao lúc nào anh cũng muốn đến mấy chỗ đó vậy." Cậu nhíu mày, nhỏ giọng oán trách.
Sói Lớn nhếch môi, liếc nhìn cậu một cái rồi thản nhiên nói: "Sao? Cậu không muốn à?"
"Muốn." Chó Lớn hơi bĩu môi, nhìn sắc mặt hắn, lại hỏi: "Nhưng mà... làm gì khác được không?"
"Ví dụ?"
Chó Lớn đảo mắt một vòng, nói: "Xem phim?"
Sói Lớn mỉm cười, nhướng mày: "Cậu muốn xem phim?"
"Ừm..." Chó Lớn ngượng ngùng gật đầu.
Sói Lớn xoay vô lăng một cách hờ hững, từ từ dừng xe lại bên đường. Chó Lớn còn đang mừng rỡ vì cuối cùng cũng có thể làm gì đó ngoài mấy chuyện "anh-anh-em-em", thì bất ngờ Sói Lớn cởi dây an toàn, nghiêng người về phía cậu.
"Ưm..." Chó Lớn mở to mắt, hơi thở mạnh mẽ của Sói Lớn bao trùm lấy cậu. Tay cậu đặt lên ngực hắn, nhưng lại không hề có ý định đẩy ra.
Nụ hôn của Sói Lớn vừa mạnh mẽ vừa cuồng nhiệt, gần như va vào răng. Cậu bị hôn đến mức choáng váng, vài phút sau, hơi thở đã trở nên gấp gáp, cơ thể mềm nhũn.
Một chỗ xấu hổ nào đó bắt đầu cứng lên.
Cậu chỉ muốn tìm một kẽ hở nào đó chui xuống.
Sói Lớn cắn nhẹ lên môi cậu, cười nói: "Còn muốn đi xem phim không?"
"Không xem nữa..." Cậu ấm ức đáp.
Nhìn vẻ mặt tủi thân sắp khóc của cậu, Sói Lớn cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ đầu cậu: "Dạo này tình hình đặc biệt, có vài nơi không an toàn. Sau này tôi sẽ dẫn cậu đi."
"Ồ..."
Chó Lớn thất vọng cúi đầu. Tình hình đặc biệt chắc là chỉ việc Báo Lớn chưa bị bắt, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu cậu nói cho Sói Lớn biết thông tin của Cừu Nhỏ thì chắc sẽ bắt được sớm thôi.
Cậu vẫn đang nghĩ cách mở lời thì Sói Lớn nắm cằm cậu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cậu, nói: "Giận à?"
"Không có."
"Tốt nhất là có, như vậy tôi có thể lấy lý do phạt mà nhốt cậu lại, nhốt trong một căn phòng nhỏ không người, làm suốt ba ngày ba đêm."
Sói Lớn ghé sát vào, nở nụ cười, hơi thở nóng bỏng phả lên má cậu. Mặt Chó Lớn tái nhợt, nhưng trong đầu lại hiện lên vô số cảnh tượng, giống như bị đơ ra, không biết nên tỏ ra biểu cảm thế nào.
"Phì..."
Sói Lớn buông cậu ra, xoa xoa mặt cậu vài cái, rồi ngồi trở lại ghế lái, rút một điếu thuốc ra nhưng không châm lửa, giọng khàn khàn nói: "Chọc chút đã đỏ mặt thế rồi, làm bao nhiêu lần rồi mà da mặt vẫn mỏng vậy."
"Anh... anh..." Chó Lớn tức tối trừng mắt nhìn hắn, nhưng không nói được câu nào để phản bác, mặt đỏ bừng, quay đầu giận dỗi.
Vừa rồi cậu phản ứng chậm chạp là vì cậu thực sự nghĩ Sói Lớn có thể làm ra chuyện đó!
Nhưng trong lồng ngực bắt đầu nóng ran, như lửa đốt, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, thật sự là quá xấu hổ.
Sói Lớn cười khẽ, nhìn cái gáy quay đi của cậu, cũng không giận, quay lại khởi động xe.
Chó Lớn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn đường nhanh chóng lùi lại trong màn đêm. Một lát sau, cậu lại quay sang nhìn Sói Lớn.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén bình thường giờ đây vô cùng thảnh thơi, dường như tâm trạng rất tốt.
Vẫn là khách sạn lần trước. Nơi mà Sói Lớn có thể dẫn người đến nhất định là nơi an toàn. Ở khu vực này hắn có đủ người, không ai dám làm loạn ở đây.
Vào phòng, Chó Lớn ngoan ngoãn đi tắm. Sói Lớn đóng cửa lại, bước chân không ngừng lại mà đi thẳng về phía phòng tắm, nhìn bóng lưng cậu cười nói: "Tôi tắm cùng cậu."
Chó Lớn vừa đặt tay lên tay nắm cửa, hoảng hốt quay lại: "Không, không cần đâu!"
"Tiết kiệm thời gian."
"Không được!" Nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu không chịu nổi.
Nhìn thấy hắn đã bắt đầu cởi cúc áo, vạt áo được kéo ra một cách tùy tiện, lộ ra vóc dáng mạnh mẽ đầy khí thế, Chó Lớn lập tức quay sang chỗ khác, nhanh chóng mở cửa lẻn vào, không đợi hắn vào cùng đã đóng sầm cửa lại.
"Rắc."
Sói Lớn dừng lại một chút, đưa tay vặn cửa, nhưng không mở được. Cậu còn khóa cửa nữa. Hắn nhìn bóng người mờ mờ qua lớp kính, không nhịn được bật cười.
"Rồi cậu sẽ khóc đấy."
Sói Lớn quay lại ngồi xuống ghế sofa. Đây là một căn phòng suite cao cấp, có sẵn rượu vang lâu năm, hắn thuận tay cầm lấy ly rượu đã chuẩn bị sẵn, rót ra một ly.
Chất lỏng đỏ sẫm từ từ lăn tăn, phát ra tiếng trong trẻo. Rót đầy ly, hắn đặt chai rượu xuống, cầm ly lên ngắm nghía. Trong ánh rượu, lờ mờ hiện ra đường nét khuôn mặt điển trai. Mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, hắn nghĩ, liệu uống hết ly này, Chó Lớn có say ngất hay không.
Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra. Chó Lớn còn đặc biệt đứng ở cửa nghe ngóng một lúc rồi mới bắt đầu tắm. Sói Lớn liếc nhìn về phía đó, cười cười rồi uống cạn ly rượu.
Chó Lớn vẫn đang nghĩ cách mở lời, lúc ra khỏi phòng tắm cũng trông có vẻ ngập ngừng. Sói Lớn đặt ly rượu xuống, đứng dậy bước về phía cậu. Cậu vẫn còn để trần nửa thân trên, làn da mịn màng, nhìn thấy hắn đi lại gần, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên.
"Đến giường đợi tôi." Sói Lớn ghé vào tai cậu nói một câu, rồi quay người vào phòng tắm.