Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 45

Chó Lớn ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh dậy. Cậu ngủ rất ngoan, dù được Sói Lớn ôm trong lòng cũng không cử động gì. Mở mắt ra, điều đầu tiên đập vào tầm nhìn của cậu là đôi môi mím nhẹ và chiếc cằm của Sói Lớn.

Trong lúc tỉnh táo, chỉ khi Sói Lớn ngủ cậu mới dám công khai nhìn hắn như vậy. Lén liếc mắt nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn, thấy có vẻ hắn sẽ không tỉnh dậy ngay, Chó Lớn liếm môi, cẩn thận hôn nhẹ lên cằm hắn.

Cậu không dám động mạnh, gần như rướn cổ lên và chu mỏ mới có thể chạm nhẹ vào. Hôn xong, thấy người vẫn chưa tỉnh, cậu an tâm tiếp tục ngủ.

Có lẽ vì quá thoải mái, cậu lại mơ màng ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại lần nữa thì đầu óc hơi choáng váng. Sói Lớn đã mặc quần áo chỉnh tề, cảnh tượng này quen thuộc đến mức dường như chỉ trong chốc lát hắn sẽ rời đi.

"Đói không?" Sói Lớn bước tới, thấy cậu vẫn còn ngơ ngác, không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ lên môi cậu, rồi vuốt ve gương mặt mềm mại của cậu, nhếch môi nói: "Anh Sói đưa cậu đi ăn, dậy nhanh đi."

"Ồ..." Chó Lớn còn hơi chậm chạp, bị cắn một cái mới phản ứng lại, lấy quần áo từ từ mặc vào.

Trong lúc đó, Sói Lớn ra ban công nghe điện thoại, khi quay lại thì Chó Lớn đã mặc đồ chỉnh tề, đứng ngoan ngoãn chờ hắn.

"Anh Chim Ưng."

Người canh giữ trước cửa câu lạc bộ cúi đầu kính cẩn. Chim Ưng là ông chủ của câu lạc bộ, luôn đeo găng tay da đen bên tay trái, tay cầm quả cầu sắt dùng để luyện tập, phát ra những tiếng ma sát nhẹ. 

Có người tiến tới, ghé sát tai anh ta thì thầm: "Người đã bị bắt rồi."

"Ừ." Chim Ưng nghe xong không có phản ứng gì, chỉ gật đầu nhè nhẹ. Hắn dẫn theo vài người đi vào bên trong.

Câu lạc bộ có một kẻ phản bội, hoặc có thể nói là một tên nằm vùng. Trước đó, Sói Lớn rời khỏi đây bị theo dõi, tất cả đều là do tên này ngấm ngầm phá hoại. Sói Lớn đã nghi ngờ từ lâu, chỉ là vì phải xử lý đám tay chân liều mạng của Báo Lớn trước nên chưa tiện ra tay.

Chim Ưng đã liên lạc với Chim Lớn.

Gần đây, tình hình trên giang hồ đã lắng xuống khá nhiều, người dưới trướng Sói Lớn cũng dần có thời gian nghỉ ngơi, đặc biệt là Chim Lớn. Không cần phải trực tiếp giám sát sòng bạc nên anh ta càng thêm nhàn nhã.

Vì vậy, khi nghe câu lạc bộ đã bắt được người, Chim Lớn lập tức đến xem. Kẻ đó chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường, gầy gò, trông như bị suy dinh dưỡng.

Ban đầu, khi mọi chuyện bại lộ, cậu ta định bỏ trốn, nhưng nơi này bị theo dõi quá chặt, chỉ cần động tĩnh nhỏ là bị phát hiện. Cậu ta chưa kịp ra khỏi cửa đã bị tóm.

"Nhìn cái dáng người kìa, bộ Báo Lớn không cho mày ăn no hả?" Chim Lớn ngậm điếu thuốc cười. Tên bị trói chặt cả tay chân nằm trên đất, vẻ mặt như đã chấp nhận số phận, sẵn sàng bị xử lý.

Thấy cậu ta không nói gì, Chim Lớn lại thở dài: "Báo Lớn không có gì nhiều, nhưng mấy tên lâu la trung thành như mày thì không ít. Nhưng yên tâm đi, tao sẽ không tra tấn mày đâu, vì đám đồng bọn của mày bị bắt lần trước đã khai hết rồi."

"Mày nói dối!" Tên kia không còn im lặng nữa, ngẩng đầu căm phẫn nhìn Chim Lớn: "Bọn họ sẽ không bao giờ phản bội anh Báo! Đừng tưởng dùng vài thủ đoạn nhỏ là có thể làm tao tin!"

"Hê, tao đâu có bắt mày phải tin." Chim Lớn cười, nhẹ nhàng nhả một hơi khói: "Tin hay không tùy mày, dù sao bây giờ mày cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Nếu đã vậy thì chịu đòn một chút thôi."

"Lôi vào!" Anh ta liếc nhìn căn phòng cách âm một cách giễu cợt, rồi lạnh giọng ra lệnh.

"Rõ!" Hai đàn em lập tức khiêng cậu ta đi. Tên kia có vẻ bị lời của Chim Lớn kích động, miệng không ngừng chửi bới cho đến khi cửa phòng đóng lại, âm thanh cũng bị chặn lại bởi cánh cửa cách âm tốt.

"Hừ, người thì gầy nhom mà tinh thần lại dồi dào, giọng to gớm." Chim Lớn châm thêm một điếu thuốc, nói khẽ, vừa nhả khói vừa quay người ra ngoài.

"Anh Sói đâu?"

Người đi theo sau anh ta bình thường đều theo Sói Lớn. Lúc này lại ở câu lạc bộ, cung kính nói: "Anh Sói ra ngoài rồi, không để chúng tôi theo."

Chim Lớn nhận được tin cảnh sát sẽ ra quân vào tối nay để bắt Báo Lớn và đám đàn em của gã. Nghĩ một chút, anh ta cũng đoán được Sói Lớn ra ngoài làm gì.

"Đi thôi, chúng ta qua Y Lâu, chờ tin tốt ngày mai." Anh ta đút tay vào túi, cười ha hả đi về phía hộp đêm.

"Không ổn đâu... Bây giờ là thời điểm quan trọng..." Người phía sau lộ vẻ do dự, lo lắng Báo Lớn sẽ lại trốn thoát.

"Không cần lo, giờ Báo Lớn có mọc cánh cũng khó mà bay, đi đi, gọi thêm mấy anh em nữa, tối nay tôi mời! Anh Sói có giai nhân trong tay, sao chúng ta có thể thiếu anh em được?" Anh ta cười híp mắt nói.

Tối hôm đó, trong một căn nhà đổ nát, bầu không khí ngột ngạt như trước cơn bão. Báo Lớn được hai tên đàn em dìu qua đường, bước vào một con hẻm nhỏ, bước chân vội vã, thỉnh thoảng lại nhìn quanh.

Họ cố tình chọn những nơi phức tạp để đi, tránh càng xa đám đông càng tốt. May mà lúc này không có nhiều người trên đường.

"Anh Báo, bên này!" Một người hạ giọng nói.

Báo Lớn không ngừng bước, nhưng gương mặt đầy căm phẫn: "Mẹ kiếp, cảnh sát đến nhanh thật. Đợi ông đây quay lại, nhất định phải san phẳng sào huyệt của chúng!"

"Không cần tốn sức thế đâu, giờ anh có thể đi ngay rồi."

Từ ngã rẽ phía trước đột nhiên bước ra vài người. Trong ánh sáng lờ mờ chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy những khẩu súng lóe sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng yếu ớt. Từng người một đứng đó bình tĩnh nhìn bọn họ, hiển nhiên đã mai phục ở đây từ lâu.

"Báo Lớn, lần trước anh có đông đàn em nên chạy thoát, lần này để tôi xem anh thoát bằng cách nào!"

Báo Lớn tối sầm mặt, lùi lại vài bước, nhưng phía sau cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

"Đứng yên!"

Trước sau đều bị chặn, cuối cùng Báo Lớn cũng hiểu đại thế đã mất, lớn giọng nói: "Bắt tao thì được, nhưng hãy thả hai anh em này của tao đi!"

"Anh Báo!"

Hai người kia đồng thời đỏ hoe mắt, nhìn gã với vẻ căm phẫn, quyết không bỏ chạy một mình.

"Không ngờ anh cũng có tình có nghĩa, tiếc là dùng sai chỗ. Người của anh, tôi sẽ không thả một ai, thả ra để mấy người nội ứng ngoại hợp à? Tôi không có ngu đâu. Đàn em của anh cũng sẽ theo anh vào tù thôi." Kiến Lớn cười, vẫy tay ra hiệu cho người phía sau: "Bắt lấy."

Những người phía trước và phía sau đồng loạt tiến lên, vây chặt bọn họ. Báo Lớn dường như đã từ bỏ phản kháng, chỉ đứng đó đợi họ tới gần.

Không ai nhìn thấy, ở ngã rẽ phía sau, có một người đang nấp, chỉ lộ ra nửa cái đầu, trong bóng tối mờ mịt hoàn toàn không thể nhìn rõ. Hắn ta giơ súng lên, nhắm vào bên trong bóp cò loạn xạ.

"Đoàng!"

Một viên cảnh sát trúng đạn ngã xuống, tiếng súng khiến mọi người lập tức trở nên căng thẳng, họ đồng loạt hướng về phía sau nổ súng "đoàng đoàng đoàng" mấy phát.

Hoằng Lớn vừa bắn vừa nép vào vách tường, tránh được loạt đạn bắn tới.

"Bắt Báo Lớn!" May mà Kiến Lớn hiểu rõ mục tiêu quan trọng của chiến dịch lần này, ngay lập tức ra lệnh cho cấp dưới. Sau đó, anh tự mình tiến về phía tay súng đang nấp trong bóng tối.

Hoằng Lớn không dám ló đầu ra, sợ vừa ló lên đã bị bắn thành cái rây. Nhưng hắn ta cũng nghe được tiếng bước chân đang từ từ tiến lại gần. Hắn ta hít thở vài hơi sâu, rồi gồng mình lăn một vòng từ bên này sang bên kia của con hẻm.

Quả nhiên, tiếng súng lại lập tức nổ vang.

"Á!!" Đúng lúc này, Báo Lớn bất ngờ phát động tấn công, đẩy mạnh một đàn em đang bị cảnh sát bắt giữ sang một bên.

Phần lớn sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi tên bắn lén trong bóng tối, cú đẩy này vừa hay mở ra cho gã một lối thoát. Báo Lớn nhanh chóng lao ra ngoài.

"Anh Báo! Mau lên!"

Hoằng Lớn chỉ đợi cơ hội này, vừa ổn định tư thế đã bắn thêm vài phát, thậm chí còn lao ra nghênh đón gã. Nửa người hắn ta che chắn cho Báo Lớn, vừa chạy vừa bắn. Tay trái hắn ta đã trúng đạn, máu không ngừng chảy ra ngoài.

Kiến Lớn dẫn người đuổi theo ngay lập tức. Thấy Báo Lớn sắp mất hút, khi họ vừa quay người, lộ ra dưới ánh đèn đường, anh lập tức giơ súng bắn trúng ngực Báo Lớn.

"Anh Báo!!" Mắt Hoằng Lớn đỏ ngầu, gào thét.

Báo Lớn mở to mắt, mặt đầy vẻ không tin nổi. Gac cúi xuống nhìn máu đang phun ra từ ngực mình, trước khi ngã nhào xuống đất, thân thể nặng nề đập mạnh xuống mặt đường.

Báo Lớn chết rồi. Cuối cùng đã chết.

Thông tin này trong một đêm truyền đến tai tất cả mọi người. Nghe nói gã bị cảnh sát bắn chết khi bỏ trốn, nhưng ai cũng hiểu, vụ này không thể thiếu sự mở đường của Sói Lớn ở Tam Dương.

Dù đàn em của Báo Lớn có trung thành đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một đám cát rời, người thì trốn tránh, kẻ thì chỉ mong giữ được mạng sống.

So với những lời đồn thổi lộn xộn của đám người kia, Sói Lớn lại tỏ ra rất nhàn nhã, như thể chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.

Chó Lớn những ngày này đều ở bên hắn. Trước đó hắn nói sẽ đưa cậu đi xem phim, cậu cứ tưởng hắn chỉ nói để dỗ cậu, không ngờ nhanh như vậy hắn đã thực sự dẫn cậu đi.

"Bây giờ đã an toàn chưa?" Chó Lớn lo lắng kéo tay hắn, cau mày nói: "Tôi cũng không thực sự muốn xem, chỉ là, chỉ là nói bâng quơ thôi."

“Nét vui trên mặt cậu còn giấu được sao.” Sói Lớn lườm cậu một cái, thấy cậu chớp mắt, đôi mắt đen láy xinh đẹp ngượng ngùng nhìn hắn, khiến lòng hắn ngứa ngáy.

"Thằng nhóc này." Hắn cười mắng thầm.

Phim thì chọn đại một bộ, vì xem gì cũng không quan trọng, Chó Lớn chỉ muốn cùng Sói Lớn làm một số việc giống như các cặp đôi bình thường.

Có lẽ đàn em của hắn không thể ngờ được rằng vào thời khắc quan trọng này, Sói ca của họ, một ông trùm lừng lẫy của Tam Dương lại vào rạp cùng người tình để xem phim.

Sói Lớn ngồi dựa vào ghế sô pha, ánh sáng từ màn hình lớn phía trước hắt lên làm nổi bật đôi nét sâu trên khuôn mặt hắn, khiến hắn trong bóng tối càng thêm khó đoán. Vì Chó Lớn nằng nặc đòi mua một xô bắp rang bơ, giờ đây cậu đang ôm nó trong tay.

Chó Lớn chăm chú nhìn màn hình lớn, trông vô cùng nghiêm túc. Trong rạp không có nhiều người, Sói Lớn nhìn quanh môi trường tối om này, cảm thấy khá hài lòng.

Bộ phim dài 120 phút, kết thúc xong mọi người lần lượt ra về.

"Ngày kia cậu phải đi học rồi nhỉ?" Ra khỏi rạp, Sói Lớn xoa đầu cậu, cười nói.

"Ừm." Đôi mắt Chó Lớn vẫn còn ánh lên sự phấn khích, giọng trả lời đặc biệt trong trẻo, rồi bỗng nhiên cậu trợn tròn mắt: "Tôi, tôi quên mất chưa ôn bài."

Trường đại học Phàn được coi là danh tiếng, đương nhiên rất chú trọng việc học. Sau kỳ nghỉ này, trường sẽ có một bài kiểm tra chuyên môn mang tính chất đánh giá.

Sói Lớn nhướng mày, ánh mắt lướt qua vẻ mặt cau có của cậu, không nói gì.

Trước đó hắn đã từng nói sẽ kiểm tra kết quả học tập của Chó Lớn, không phải chỉ nói cho có. Đã nói ra thì nhất định phải thực hiện.

Nhưng mấy ngày nay cậu làm gì, hắn biết rõ mồn một, mà chính hắn là kẻ khơi mào nên không tiện trách mắng.

Nghĩ đến đây, hắn bất giác thấy buồn cười, bóp má cậu một cái, khẽ cười, dẫn cậu rời khỏi đó.

Tối hôm đó, những người bên dưới đều cảm thấy có chút hoang đường.

Báo Lớn giờ đã hoàn toàn sụp đổ, đám địa bàn của hắn đương nhiên cần có người tiếp nhận, phải sắp xếp lại mọi thứ. Những ai có thể nói được vài câu trước mặt Sói Lớn đều được gọi đến để bàn bạc về những vấn đề này. Chim Lớn, Gấu Lớn không nằm trong danh sách cân nhắc nhưng cũng có mặt.

Ngoài những tâm phúc lâu năm, những người được Sói Lớn coi trọng và tin tưởng thực ra không nhiều, chỉ là công khai đề bạt một chút.

Những cuộc họp nội bộ như thế này thường không có người ngoài, địa điểm cũng tương đối bí mật. Nhưng hôm nay, sau khi giao phó xong mọi việc, Sói Lớn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhìn họ.

Trong căn phòng rộng rãi và đơn giản, bên cạnh tường có đặt một chiếc bàn, trước bàn có một người đang ngồi, cậu cầm một quyển sách chăm chú đọc.

Mọi người đều biết người đó là ai, là người đẹp đang được sủng ái gần đây. Chỉ có điều cậu ít khi xuất hiện, và càng ít nói, không ngờ lại được yêu đến mức này.

“Anh Sói, không cần phải canh giữ vậy đâu, anh còn mang người theo nữa.” Chim Lớn không đứng đắn, cười nói: “Có phải em nên gọi là chị dâu rồi không?”

Đôi mắt Chó Lớn đang đọc sách bỗng khựng lại, lén quay đầu nhìn anh ta một cái, không vui mím môi rồi cúi đầu tiếp tục đọc.

Hừ.

"Câm miệng." Sói Lớn nói.

“Hehe, em câm miệng…” Chim Lớn vội cười: “Sau này em sẽ câm miệng, được chưa anh Sói.”

Sói Lớn lúc này mới thu lại ánh mắt, lướt qua đám người phía dưới, nói: “Không có vấn đề gì thì giải tán đi.”

Bình Luận (0)
Comment