Anh Sói Muốn Ăn Thịt Rồi - Thân Lương Diện

Chương 52

Người đó đi đến cửa, đặt túi đồ xuống, gật đầu với cậu rồi quay lại vị trí cũ đứng đợi. Chó Lớn nhấc túi lên, bước vào nhà, quả nhiên Sói Lớn đã ở đó.

Nhưng trong phòng còn có một người nữa, Chim Lớn.

“Ồ, mua đồ ăn à?” Anh ta đút tay vào túi, bước đến, kéo túi đồ ra xem, rồi ngạc nhiên: “Cũng nhiều đấy, toàn món mà Sói Lớn thích nhỉ, chậc chậc.”

“Anh có muốn ăn cùng không?” Chó Lớn hỏi, dù gì anh ta cũng đã góp phần cứu mình, còn bị thương vì điều đó.

“Tôi à...”

Chim Lớn tiện tay lục tìm thêm trong túi, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Sói Lớn đã bước đến, lạnh giọng: “Cậu ta không ăn.”

“À... tôi không ăn.” Chim Lớn lập tức thu tay lại, đút mạnh vào túi quần, cười gượng: “Tôi không ăn mấy món này, tôi thích mấy món được nấu từ dầu trong cống rãnh ngoài kia hơn.”

“Đó là dầu cống, không phải dầu từ rãnh.”

“Với tôi thì chẳng khác gì.”

Chó Lớn cầm túi đồ, mím môi cười nhẹ, rồi thấy không được tự nhiên lắm nên cúi đầu đi vào bếp, đặt túi đồ xuống.

Chim Lớn quay lại ngồi xuống ghế đối diện Sói Lớn, hai người đang trò chuyện gì đó, cậu liếc qua rồi cũng thôi, không để ý nữa. 

Trong tủ lạnh vốn đã có sẵn nguyên liệu, chắc là Sói Lớn đã cho người chuẩn bị từ trước. Chó Lớn suy nghĩ một chút, lấy những thứ cần thiết ra rồi bắt đầu cắt, rửa, chuẩn bị mọi thứ.

Cậu làm một bữa đơn giản, ba món một canh, mất gần một tiếng đồng hồ. Chim Lớn đã rời đi trước khi cậu làm xong.

“Thật ra thêm một người ăn cũng không sao.”

Chó Lớn đặt món ăn lên bàn, vì cậu đã chuẩn bị đủ phần cho ba người.

“Thật à?” Sói Lớn nhìn cậu, nhướng mày cười: “Anh thì nghĩ không để cậu ta ở lại là tốt cho cậu ta hơn.”

Ở lại làm gì, để hai người họ nhìn nhau mà chướng mắt à?

“Chẳng hạn như nếu chúng ta muốn làm gì đó…” Chó Lớn vừa định ngồi xuống thì Sói Lớn đã nhẹ nhàng kéo tay cậu, khiến cậu “á” một tiếng rồi ngồi xuống đùi hắn. Sói Lớn bóp nhẹ cằm cậu, cúi đầu, ghé sát và nói nhỏ: “Thì rất bất tiện.”

Chó Lớn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, quay đi, lo lắng nói: “Cơm, cơm chưa ăn mà.”

“Ban ngày tinh thần khỏe thế, có phải là đã nhịn lâu rồi, muốn anh làm cho không?” Sói Lớn không đếm xỉa đến sự xấu hổ của cậu, nheo mắt, cắn nhẹ môi cậu, mềm mại và đỏ mọng, liếm thật thích: “Hả?”

Chó Lớn run run môi, vừa nhìn hắn bằng ánh mắt “quá đáng quá, làm sao mà nói ra được” vừa lí nhí: “Muốn…”

Sói Lớn hài lòng, bóp nhẹ eo cậu một cái, suýt nữa khiến cậu cứng lên: “Đúng rồi, ăn nhiều vào, tối nay giữ sức. Em nằm viện lâu quá rồi, tối nay anh phải bù lại cho đủ.”

“Ừm.”

Câu cuối cùng hắn nói sát bên tai cậu, giọng khàn khàn, mang theo chút sắc bén và cả một chút gì đó đầy dục vọng. Chó Lớn cảm thấy từ tai đến toàn thân mình tê dại, vội vàng gật đầu, dùng ánh mắt để diễn tả quyết tâm “em sẽ cố gắng”.

Khi ngồi lại ghế, cậu còn suy nghĩ. Từ khi tỉnh lại, cậu đã nằm viện ít nhất hơn mười ngày, trong thời gian đó ngoài vài lần hôn nhẹ thì thật sự chẳng làm gì cả.

Với thói quen mỗi ngày ít nhất một lần của hắn, nếu muốn bù lại thì...

Chó Lớn thở dài trong lòng, cậu bắt đầu lo lắng cho sức khỏe của cả hai người.

Lúc ăn cơm, cậu lại thấy may mắn vì Chim Lớn không ở lại. Chủ yếu là nếu Sói Lớn muốn động tay động chân, có người khác ở đó thì thật ngại, chắc chắn cậu sẽ không để hắn làm.

Nhưng đến lúc ăn được nửa chừng, Sói Lớn vẫn chưa động tay động chân gì cả.

Hả?

Chó Lớn cúi đầu ăn thêm vài miếng. Cậu đã nấu nhiều đồ ăn, nhớ lại lời Sói Lớn nói “ăn nhiều vào”, cậu lại cố gắng ăn thêm vài miếng nữa. Nhưng khi bữa ăn gần kết thúc rồi, vẫn không có chút động tĩnh nào.

Cuối cùng, cậu thật sự đã ăn hết.

Chó Lớn mím môi, ngước nhìn Sói Lớn. Hắn đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, ánh mắt sắc lạnh xuyên qua làn khói, nhìn thẳng vào cậu.

Ban đầu Chó Lớn còn nghĩ, Sói Lớn nhịn lâu như vậy, không làm gì thì không bình thường chút nào. Nhưng ánh mắt đó khiến cậu giật mình, tim đập thình thịch.

“Em ngoan thật.” Sói Lớn cười khẽ.

Cậu nghe lời ăn hết thật. Mặt Chó Lớn đỏ bừng, nhanh chóng đứng dậy thu dọn bát đĩa, đi vào bếp rửa. Trong đầu cậu toàn là suy nghĩ: nên học bài trước hay nên thỏa mãn Sói Lớn trước nhỉ?

Học bài trước đi, vẫn còn sớm, trời còn chưa tối, không thể làm bậy giữa ban ngày được.

Nhưng Sói Lớn đã nhịn hơn nửa tháng rồi. Nhớ lại ánh mắt vừa rồi của hắn, tự dưng cậu còn cảm thấy thương hắn, hay là thỏa mãn hắn trước nhỉ?

Sau khi dọn dẹp bếp xong, làm xong mọi chuẩn bị tinh thần, cậu bước ra ngoài thì thấy Sói Lớn đang ngồi trên ghế sô pha gọi điện thoại. Hắn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, gõ nhẹ vào chiếc gạt tàn trong suốt trên bàn trà, vẻ mặt bình tĩnh, giữa đôi chân mày lộ ra sự lạnh lùng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ vừa nãy khi trêu đùa cậu.

Ừ, đúng rồi, chính là hắn đang trêu cậu. Chó Lớn nghĩ thầm, hừ.

Thấy hắn vẫn đang tiếp tục nói chuyện, cậu chạy nhanh lên lầu, quyết định tranh thủ thời gian học một chút. Sói Lớn dựa nửa người lên ghế, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng cậu chạy lên lầu.

Chó Lớn tắm rửa xong, rồi ngồi trong phòng đọc sách khoảng nửa tiếng. Trên bàn có một giá sách nhỏ, là thứ mà cậu đã mua từ trước, sách của cậu cũng không nhiều, phần lớn để ở trường, nên chiếc giá sách nhỏ này là vừa vặn.

Bình Luận (0)
Comment