“Tôi thua rồi.” Sói Lớn cười nói: “Đúng là Vua cờ bạc, sau sáu ván, tôi chỉ thắng được hai ván.”
Anh Thỏ cười đầy đắc ý, nhưng miệng lại nói: “Anh cũng khôn ngoan lắm, tuy cuối cùng tôi thắng, nhưng lần nào cũng bị anh xoay vòng mấy lượt. Không hổ danh là đại ca Tam Dương, thật khó mà nhìn thấu được! Thắng mấy ván này, về nhà chắc tóc tôi rụng hết mất.”
Đánh bài không chỉ dựa vào vận may, mà còn phải biết nhìn người. Cái gọi là nhìn người, chính là phải quan sát kỹ mọi hành động, ánh mắt, sắc mặt của đối phương. Tất nhiên, những điều này đều có thể giả vờ, nhưng dù có giả vờ giỏi đến đâu, một số chi tiết nhỏ cũng không thể kiểm soát được.
Nếu nhìn xa hơn một chút, có gan hơn một chút, biết cách lợi dụng lòng người, thì dù có cầm bài xấu đến đâu, bạn cũng có thể trở thành kẻ thắng cuộc.
Sói Lớn đúng lúc ra hiệu rằng đã khuya, hắn sắp xếp người khác tiếp đón Anh Thỏ, còn mình thì chuẩn bị đưa Chó Lớn về.
Chó Lớn vội thu dọn đồ đạc, trên đường về, họ ngồi ở ghế sau, phong cảnh thành phố về đêm lướt nhanh qua cửa sổ xe.
Vì rượu vừa rồi cậu không uống giọt nào, Sói Lớn cũng không ép, nhưng khi về đến nơi, hắn liền đè cậu xuống ghế sofa, nói: “Rượu phạt không uống, xem ra chỉ có cách khác để dạy dỗ em thôi.”
“Đừng, em sai rồi Sói Lớn.” Chó Lớn cuống cuồng đạp chân, vội vàng cầu xin: “Em uống mà.”
“Thật sao?” Sói Lớn có vẻ rất dễ tính, dừng tay đang cởi áo cậu, đứng dậy đi đến tủ tường, lấy ra một chai sâm-panh lâu năm, rồi tự tay rót cho cậu một ly đầy.
Chó Lớn kéo lại áo, tranh thủ khi hắn rời đi liền ngồi ngay ngắn lại. Mấy hôm trước làm quá nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này cậu thật sự sẽ cạn kiệt sức lực. Biết vậy lúc ở sòng bạc ngoan ngoãn uống cho xong, còn lấy cớ học hành để che đậy.
Cậu nhìn thấy Sói Lớn rót đầy ly rồi đưa lên miệng mình, hắn uống hết cả ly, sau đó cúi người lại gần.
Môi chạm môi, Chó Lớn theo phản xạ nhắm mắt, hàm răng bị hắn cạy mở, một vị rượu nồng đậm và thơm phức tràn vào theo lưỡi hắn.
Cậu buộc phải nuốt xuống một cách vội vã, uống không hết một lần, nửa ly rượu chảy ra từ khóe miệng hai người, thấm vào áo. Cuối cùng chỉ còn lại những nụ hôn đầy cuồng nhiệt.
Cách uống này khiến mặt Chó Lớn đỏ bừng, một ít rượu vương ra cả quần áo. Khi hai người tách ra, cậu nghĩ mình đã uống xong, vội vàng đẩy hắn ra.
Sói Lớn cúi người nhìn cậu từ trên cao, ánh mắt như ngọn lửa mạnh mẽ và bá đạo: “Còn chưa xong đâu, em nghĩ uống chút thế này là coi như hết phạt rồi sao?”
“Vậy… vậy được thôi.” Xem ra hôm nay có nói gì cũng không thoát được, Chó Lớn chớp chớp mắt, vì bị ép uống rượu nên mắt cậu hơi mờ sương, trông vô cùng đáng thương.
Dù sao mai cũng ít tiết, có thể nghỉ ngơi thêm, say rượu vẫn còn tốt hơn là cạn kiệt sức lực.
Sói Lớn tiếp tục dùng cách khiến cậu đỏ mặt tim đập này để ép uống rượu, đến mức cả người Chó Lớn đều mơ màng, không biết đâu là phương hướng.
Trước ngực áo đã ướt một mảng lớn, đôi mắt cũng ướt đẫm nhìn hắn, cậu rõ ràng đã say, cứ nhìn chăm chăm vào hắn không nhúc nhích.
Chó Lớn ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần uống rượu là xong, nhưng say rồi thì chẳng phải càng dễ trở thành con rối cho Sói Lớn bày trò sao?
Sói Lớn nhếch mép cười, đứng dậy ngồi xuống sofa bên cạnh, nhìn cậu nói: “Qua đây.”
Cậu liền bò lên người hắn, đôi mắt mơ màng vẫn chăm chú nhìn hắn. Hai gương mặt gần sát nhau, Sói Lớn thuận tay liếm nhẹ đôi môi đỏ mọng của cậu.
Chó Lớn lại cảm thấy như vậy chưa đủ, cậu hôn hắn một cách mãnh liệt, thậm chí còn cắn nhẹ lên môi hắn.
Một lát sau, cậu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt không thể tập trung, nhưng vẻ mặt lại đầy kiên quyết: “Đi lên giường.”
Sói Lớn hỏi cậu: “Tại sao?”
Lúc này cậu chắc chắn không thể nói ra lý do gì, nhíu mày, hung hăng nói: “Thì phải lên giường!”
Dù say nhưng trong tiềm thức cậu vẫn thấy tư thế này thật xấu hổ, phải lên giường mới được.
Sói Lớn bật cười, khẽ nói: “Vậy để anh hỏi lại nhé, lên giường… để làm gì?”
“Để… để làm anh.” Chó Lớn đáp lại trong cơn say mèm.
Tên nhóc gan dạ thật.
Nhưng đúng lúc hắn cũng có ý đó, liền kéo Chó Lớn lên lầu: "rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
***
Chiều hôm sau, Chó Lớn và Rồng Nhỏ tan học liền quay về ký túc xá lấy đồ, chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Trên đường đi, cậu cảm thấy bước chân hơi lảo đảo, tinh thần uể oải, đến khi Rồng Nhỏ nói chuyện trong lớp, cậu cũng chỉ đáp lại qua loa.
“Chó Lớn.” Rồng Nhỏ nhìn cậu hỏi: “Cậu tối qua ngủ không ngon à?”
“Ừm...” Chó Lớn yếu ớt gật đầu.
Tối qua Sói Lớn vì muốn trừng phạt cậu mà đã làm mấy hiệp, cậu không nhớ rõ bao nhiêu, chỉ nhớ rằng hắn cứ liên tục trêu chọc mình hết lần này đến lần khác.
Cậu đã say, không chống lại được những kích thích đó, dưới hạ thân càng lúc càng cứng rắn. Sau khi không còn sức nữa, Sói Lớn lại đổi vị trí, làm cậu cảm thấy mình sắp bị vắt kiệt rồi.
“Cậu có biết trông cậu bây giờ giống cái gì không?” Rồng Nhỏ thì thầm.
“Giống gì cơ?” Chó Lớn thắc mắc.
“Giống một người quá độ.”
Chó Lớn giật mình, vội nói: “Đừng nói linh tinh, tối qua tôi thức đến khuya viết luận văn thôi.”
“Trời ạ.” Rồng Nhỏ than thở: “Sao cậu không đợi tôi chứ, tôi còn chưa bắt đầu mà.”
“Ai bảo cậu toàn trốn làm bài.” Chó Lớn thở phào nhẹ nhõm.
Họ đi đến ngã ba nhỏ trong trường, vừa ngoảnh lại đã thấy cây sào gầy gò đang đi ngược chiều. Cậu ta trông có vẻ cẩn thận, nhìn đông nhìn tây, thậm chí còn thấy Chó Lớn trước cả khi họ thấy cậu ta.
“A!” Cậu ta kêu lên một tiếng, vừa nhìn thấy Chó Lớn, trong mắt đầy sự giằng xé và sợ hãi, rồi vội vàng bỏ chạy.
Chó Lớn: “...”
Rồng Nhỏ cũng nhìn theo bóng dáng cậu ta, thắc mắc: “Lần trước vẫn còn bình thường mà, sao giờ trông như người khác vậy.”
“Có lẽ là tìm nhầm người rồi.” Cậu đáp.
Vốn đã không muốn bận tâm đến người này, sau này chắc cũng sẽ không tiếp tục đeo bám cậu nữa, vậy nên cậu không nghĩ ngợi thêm, tiếp tục đi về ký túc xá. Rồng Nhỏ thắc mắc đến nhanh mà cũng quên nhanh, lập tức chạy theo.
Chó Lớn nhíu mày đầy ủ dột, vừa đi vừa nghĩ sau này phải ăn nhiều món bổ thận hơn để bồi bổ cho bản thân, nhưng tuyệt đối không thể để Sói Lớn ăn, nếu không hắn mà bồi bổ thêm nữa thì chắc cậu sẽ cạn kiệt đến chết mất.
Làm sao để khiến hắn không nhận ra, không làm tổn hại đến tôn nghiêm của mình, mà vẫn đảm bảo hắn không ăn được mấy món đó đây?
Haizz, khó quá.
— Hoàn chính văn —