Chó Lớn phát hiện ra một thứ không thể tưởng tượng nổi trong nhà, chính xác hơn là thứ mà Sói Lớn ném cho cậu.
Chuyện bắt đầu từ mấy hôm trước, khi cậu bị Sói Lớn đè xuống, toàn thân nóng rực. Sói Lớn hôn từ trán cậu xuống tới vùng eo mềm mại, cuối cùng chậm rãi ngậm lấy…
Phần còn lại cậu không dám nghĩ tiếp. Cậu chịu không nổi, chỉ cần liếc nhẹ một cái là có thể thấy ánh mắt Sói Lớn nhìn mình, vẫn mang theo sự chiếm hữu đầy mạnh mẽ.
Đó là lần đầu tiên cậu bị xuất tinh sớm, ngoài lần đầu tiên ở quán bar khi Sói Lớn dùng tay giúp cậu.
Sói Lớn thở gấp, gương mặt không biểu cảm, nhưng hắn vẫn bình thản cầm khăn giấy lau sạch vệt ướt bên miệng. Bộ dạng quyến rũ ấy khiến Chó Lớn không thể rời mắt, hạ thân tội nghiệp của cậu lại bắt đầu có dấu hiệu "ngóc đầu" lên thêm lần nữa.
Trước đây cậu đâu có hám sắc thế này, đúng là bị Sói Lớn nuôi đến hư rồi.
Đến lượt Chó Lớn, dù xấu hổ đến tột cùng, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn cúi xuống. Trước đây Sói Lớn cũng từng yêu cầu như vậy, nhưng vì cậu quá ngại ngùng nên không làm được. Giờ thì sau khi đã được thỏa mãn, nếu cậu không chịu đáp lại, đúng là không hợp lý chút nào.
Kết quả là kỹ thuật của cậu quá tệ, làm Sói Lớn bị cắn trúng.
Mặt Sói Lớn tối sầm lại, Chó Lớn cúi đầu, trông như cô vợ nhỏ vừa làm sai chuyện. Trước đây cậu còn lén quan sát sắc mặt của hắn, giờ thì đến ngẩng đầu cũng không dám.
Sáng hôm sau, Chó Lớn cẩn thận hầu hạ Sói Lớn, chuẩn bị bữa sáng và quần áo. Sói Lớn không biết từ ngăn kéo bí mật nào, lấy ra một... cây “massage”.
Hắn bình thản nói: “Cầm lấy mà luyện.”
Thật lòng mà nói, từ khi cậu dọn đến căn biệt thự này, cậu coi đây là một tổ ấm hạnh phúc, đã dọn dẹp khắp nơi rất kỹ lưỡng, nhưng không phải từng ngóc ngách. Khi nhìn thấy món đồ này, cậu bị sốc đến không thốt nên lời.
Chó Lớn tròn mắt, tai đỏ bừng, không dám tin hỏi: “Sao anh lại có, có… thứ này!”
Cậu run rẩy chỉ vào nó, Sói Lớn thản nhiên đáp: “Lạ lắm sao? Dù sao anh cũng là người có nhu cầu rất cao mà.”
“Em biết.” Chó Lớn lầm bầm, thần sắc vẫn còn rối loạn: “Nhưng… nhưng mà cái này…”
Trong mắt cậu, hình tượng của Sói Lớn lúc nào cũng cao ngất, chín chắn và lạnh lùng, dù ở dưới cũng vẫn ở thế thượng phong. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi cảnh Sói Lớn dùng thứ này!
Sói Lớn tiện tay ném nó qua một bên, rút một điếu thuốc từ hộp trên bàn, ngậm vào miệng. Hắn chẳng thèm để ý đến vẻ mặt bị sốc của cậu, cười nói: “Nếu không thích cái này, thì còn nhiều thứ khác nữa.”
Hắn châm thuốc, hít một hơi rồi hất cằm về phía chỗ vừa ném món đồ kia.
Chó Lớn cắn môi nhìn hắn, đầu óc vẫn trống rỗng. Từ khi ở bên Sói Lớn, giới hạn của cậu liên tục bị đẩy lùi. Cậu bước tới với cảm giác “Lần này chắc là hết mức rồi”, nhìn thoáng qua.
Và sau đó cậu lập tức quay đầu lại. Quả nhiên, sự kích thích phải được giảm dần qua từng pha bất ngờ. Sau khi nhìn lướt qua, cậu cảm thấy món đồ cũ cũng chẳng còn là gì.
Linh hồn cậu trở về với thực tại, cậu nhận thức được nhịp thở của mình và chấp nhận thực tế này.
Nhưng cậu thà dùng người thật để luyện còn hơn động đến mấy thứ này! Kỹ thuật ư? Tối nay cậu sẽ luyện ngay, ai mà chẳng từng là tay mơ, vậy mà hắn còn dám chê cậu.
Sắc mặt Chó Lớn thay đổi từ sốc, sang đau khổ, rồi đến phẫn nộ, Sói Lớn nhìn khuôn mặt đầy biểu cảm của cậu, khóe miệng không thể nhịn được mà cong lên, cuối cùng bật cười thành tiếng.
“Hahaha…”
Chó Lớn tức giận nói: “Em… em sẽ vứt hết mấy thứ đó của anh!”
“Vứt đi.” Sói Lớn không hề bị đe dọa, thậm chí còn có tâm trạng trêu chọc cậu, nhướng mày nói: “Dù sao dùng cái của em cũng được.”
“Của em cũng không được đụng vào!” Chó Lớn nhất thời không suy nghĩ, đáp lại ngay.
“Cái đó… không phải do em quyết định.” Nói xong, hắn quay người đi vào phòng tắm, Chó Lớn hốt hoảng hỏi: “Anh định làm gì!”
“Rửa mặt, rồi ăn sáng.” Hắn không quay đầu lại đáp.
Chó Lớn im bặt. Cậu cứ tưởng sáng sớm hắn đã không nhịn nổi định “giải quyết”, vì chuyện vừa rồi khiến cậu bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu đứng đó một lúc, tự dưng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm. Khi Sói Lớn bước ra, hắn nhìn cậu, rồi đi thẳng tới, cúi xuống hôn lên môi cậu một cái.
“Không cho dùng thật sao?”
Ánh mắt hắn nhìn cậu sâu thẳm, trong đôi mắt đó như ẩn chứa vô vàn tình cảm. Giọng nói trầm thấp của hắn còn mang theo chút mê hoặc. Chó Lớn mím môi, rụt rè hừ nhẹ: “Dù sao cũng chẳng phải do em quyết định.”
Cậu có thể quyết định được sao? Lần nào cậu cũng không chịu nổi quá một phút trước sự tấn công của Sói Lớn, vậy mà hắn còn dám hỏi.