______________________________________
14
Tôi muốn đẩy tay anh ta ra, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của anh ta, bỗng nhiên thấy không đành lòng.
Từ trước tới giờ, Tần Mộ Thanh luôn ở vị trí cao, nên dáng vẻ cô đơn như vậy khiến cho tôi hoảng sợ.
Anh ta rời đi.
Tôi nghe thấy anh ở dưới lầu không lộ ra dấu vết mà trò chuyện với mẹ tôi, mây trôi nước chảy giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bước ra khỏi căn phòng này, anh ta vẫn là Tần Mộ Thanh thu hút ánh nhìn của người khác.
Cao quý và lạnh lùng, luôn thản nhiên trước mọi việc.
Tôi ngồi trên bàn sách, ngẩn người nhìn chậu hoa Lan kia, trong lòng luôn cảm thấy trống vắng.
Không chịu được sự càm ràm của mẹ nữa, lại có sự bảo đảm của Tần Mộ Thanh, nên ngày hôm sau tôi vẫn quay lại làm việc.
Vốn dĩ trong lòng tôi vẫn còn có chút lo lắng, sợ lúng túng khi gặp Tần Mộ Thanh, nhưng không nghĩ tới cả buổi sáng anh ta cũng không xuất hiện.
Ông chủ không đến, một thư ký riêng như tôi liền rảnh rỗi không có việc gì làm.
Lúc ăn trưa, tôi không nhịn được mà hỏi Văn tỷ: “Hôm nay làm sao mà Boss không đến ạ?”
“Boss đi công tác rồi, em không biết à?” Văn tỷ kinh ngạc nhìn tôi, “Không phải chứ, em là thư ký riêng của Boss, làm sao Boss đi công tác mà lại không dẫn em theo?”
Tôi sửng sốt: “Anh ta đi công tác rồi? Đi đâu?”
“Đi Luân Đôn nha, nói như thế nào thì lần này đi cũng mất đến nửa tháng.”
Trong lòng tôi oán thầm, anh ta phải đi công tác trong thời gian dài như thế, nhất định không phải là chuyện nhất thời như lúc đi Côn Minh khảo sát, lần này sớm đã lên kế hoạch rồi, vậy hôm nay anh ta còn kêu tôi quay lại làm việc để làm gì?”
Nhìn thấy tôi im lặng, Văn tỷ cười nói: “Làm sao thế, Boss không đưa em đi cùng nên không vui à?”
“Làm gì có.” Tôi vội vàng phủ nhận, “Chỉ là không có việc gì để làm, em ngại khi lấy không tiền lương thôi.”
“Boss đều không có ý kiến gì, em quan tâm làm gì, em cứ yên tâm mà hưởng thụ đi, cứ đi làm và tan tầm như bình thường, cứ theo đó mà nhận lương.”
Văn tỷ ăn xong chuẩn bị rời đi, tôi gọi chị ấy lại:
“Văn tỷ, lần đi công tác này Boss đưa theo ai đi vậy?”
“Quản lý Phương của bộ phận thiết kế.”
Nói tới đây, Văn tỷ nói nhỏ với tôi:
“Chị nói cho em biết, trong công ty đều đang lan truyền bí mật, giữa vị quản lý Phương này với Boss chúng ta có mối quan hệ không bình thường, có sự mờ ám.”
Tôi có chút kinh hãi, Tần Mộ Thanh thực sự bị gì không biết
Một bên mập mờ với Phương Hân để mọi người đều biết, một bên lại đi vụng trộm trêu chọc tôi.
Tôi có chút tức giận, giả vờ cảm thấy hứng thú hỏi: “Ah~, có thật không?”
“Nhân viên trong công ty bí mật thảo luận, chị nào có biệt là thật hay giả, nhưng em từng gặp quản lý Phương rồi, nữ cường nhân, da trắng xinh đẹp chân dài, ngực lớn eo nhỏ, phong tình vạn chủng nha.”
Tôi không quen Phương Hân, thỉnh thoảng cô ấy đến tìm Tần Mộ Thanh, luôn là trực tiếp đi vào, không thèm để ý tới tôi.
Trước kia tôi không nghĩ nhiều, bây giờ nghe thấy Văn tỷ nói như vậy, cũng có chút hiểu ra rồi.
Tần Mộ Thanh đối xử với Phương Hân, quả thật là khoan dung hơn so với những cấp dưới khác của anh ta, chỉ có Phương Hân mới có quyền được trực tiếp đi vàp phòng làm việc của anh ta.
Văn tỷ vỗ vỗ vai tôi:
“Có lẽ sau chuyến công tác này, chúng ta phải sửa lại gọi cô ấy là Bà chủ thôi, về sau em cẩn thận chút, chớ chọc tới cô ấy.”
Tôi nhận sự dạy bảo mà gật đầu, nhưng trong lòng không hiểu sao hụt hẫng.
Cứ an nhàn như vậy hơn một tuần lễ, cả ngày không có việc gì phải làm, người rảnh rỗi liền suy nghĩ lung tung, càng đáng sợ là tôi luôn không khống chế được mà nghĩ tới rốt cuộc quan hệ giữa Tần Mộ Thanh và Phương Hân tiến triển tới bước nào rồi.
Lúc này, bọn họ đang làm gì.
Tôi bị suy nghĩ trong đầu mình làm cho không chịu nổi nữa.
Thế nên, khi Chu Nhiên lại hẹn tôi đi xem phim lần nữa, tôi đã không từ chối.
15
Đi ăn, xem phim xong thì anh ấy đưa tôi về nhà.
Quy trình của cuộc hẹn rất chuẩn mực, Chu Nhiên săn sóc tỉ mỉ, sắp xếp rất chu đáo, không có vấn đề gì xảy ra hết.
Nhưng mà tôi không thể vui nổi, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Bùi nữ sĩ bước vào phòng tôi, khuôn mặt vui vẻ:
“Nghiêu Nghiêu, người đưa con về là bạn trai con à?”
Tôi nằm lì ở trên giường, nghiêng mặt bất mãn mà kháng nghị lại:
“Mẹ, mẹ lại nhìn trộm.”
Vì đề phòng vấn đề phiền phức không cần thiết, tôi không để cho Chu Nhiên đưa tới cổng, nhưng không nghĩ tới vẫn bị Bùi nữ sĩ nhìn thấy.
“Đấy sao tính là nhìn trộm được, chính là mẹ ở trên ban công rồi vô ý nhìn thấy nha.”
Bà ấy phấn khởi như kiểu chính bà ấy đang yêu đương vậy:
“Nói cho mẹ biết đi, cậu ta như thế nào?”
“Chả như thế nào cả.”
Tôi chán nản mà nói qua loa với bà ấy: “Anh ấy không phải bạn trai con, là đồng nghiệp.”
“Đồng nghiệp thì không thể phát triển thành bạn trai sao?”
Từ trước tới giờ giọng nói của Bùi nữ sĩ luôn rất ngọt, nói lời mập mờ lại càng thâm sâu hơn,
“Các con phát triển đến giai đoạn nào rồi? Nắm tay? Hôn?”
“Mẹ.” Tôi không chịu nổi nữa rồi.
“Mẹ mau đi ngủ đi, đừng ở đây nói linh tinh nữa.”
Bùi nữ sĩ không vui: “Con không nói phải không? Nếu là đồng nghiệp, vậy có lẽ cậu nhỏ con sẽ quen biết, mẹ đi hỏi cậu ấy.”
Tôi vừa nghe xong, trong nháy mắt tóc gáy đều dựng đứng lên.
“Mẹ đừng có chuyện gì cũng đi tìm Tần Mộ Thanh, đây là chuyện riêng của con.”
“Gì mà chuyện riêng, mẹ với cậu nhỏ con để ý hộ con, tránh cho con bị người ta bắt nạt.”
Bà ấy hứng thú bừng bừng mà đi xuống tầng gọi điện, tôi muốn ngăn bà ấy lại cũng không kịp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================
“Để cho tôi đi chết đi.” Tôi kêu gào, rồi dùng gối che lại cả mặt và lỗ tai, không muốn nghe âm thanh gọi điện thoại của Bùi nữ sĩ nhiều chuyện ở dưới tầng.
Ngày hôm sau, lúc tôi đang ăn sáng, Bùi nữ sĩ vui sướng nói: “Cậu nhỏ con nói rồi, Chu Nhiên là người không tồi, có thể kết giao.”
Trong lòng tôi nguội lạnh, không khỏi cáu kỉnh: “Mẹ, con đều đã nói rồi, chỉ là đồng nghiệp thôi, mẹ một hai phải đi hỏi anh ta làm gì.”
Tôi đập mạnh đôi đũa xuống bàn, “Không ăn nữa.”
“Mới sáng ra con ăn phải thuốc súng à?” Ba tôi sợ mẹ tôi bị tủi thân, liền bênh vực nói”
“Trình Nghiêu, chúng ta chỉ là quan tâm đến con, con đừng có mà không biết tốt xấu.”
Tôi phiền muộn mà thở dài: “Con không thích anh ấy!”
“Vậy con thích ai?” Ba tôi trừng mắt.
“Con…” Tôi á khẩu không trả lời được.
Hai vợ chồng họ đồng lòng, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi chờ câu trả lời.
Trong thoáng chốc, tôi liền xuất hiện một loại cảm giác chột dạ, bối rối đứng dậy, lấy túi xách rồi chạy vội ra ngoài.
“Con đi làm đây.”