______________________________________
24
Tôi im lặng nghe bà ấy nói, tâm trạng ẩn ẩn trở nên nặng nề.
“Nó ấy à, bởi vì tức giận với ba của mình, nên những năm đó ở bên ngoài ăn nhậu chơi bời như một thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng thực ra trong lòng rất khó chịu.”
Tôi chui vào trong chăn, hỏi bà ấy: “Năm đó với cái đức hạnh đấy của anh ấy, sao mẹ lại dám để con đến nhà anh ta ạ?”
“Mẹ nhìn cậu ấy từ nhỏ đến lớn, mẹ còn không hiểu rõ nó sao? Trông thì không đàng hoàng vậy thôi, nhưng thực ra lại đáng tin hơn bất cứ ai.”
Tôi cười xấu xa hỏi bà ấy:
“Vậy giờ mẹ còn cảm thấy như vậy nữa không?”
“Nha đầu chết tiệt.” Bùi nữ sĩ đánh cho tôi mấy cái, đánh đến khi tôi xin tha thứ mới bỏ qua.
Bà ấy bước xuống giường, sửa sang lại trang phục:
“Mẹ đã nói với Mộ Thanh rồi, mẹ không phản đối, chỉ là để cho bản thân con tự hiểu ra.”
Tôi từ trong chăn chui ra hỏi bà ấy: “Hiểu rõ cái gì cơ?”
“Mộ Thanh tên này là một cái hũ nút, thích con nhiều năm như vậy rồi mà cũng không nói ra, là thật sự nghiêm túc, con còn nhỏ, mẹ sợ tính cách của con chưa trưởng thành, sẽ làm tổn thương cậu ấy.”
Tôi im lặng, nhưng ánh mắt đầy vẻ kháng nghị.
Hóa ra trong mắt Bùi nữ sĩ, tôi là một người không đáng tin như thế.
Bùi nữ sĩ thở dài:
“Không phải là mẹ nói giúp cho Mộ Thanh, cậu ấy nha, cãi nhau với ba mình đã mấy chục năm rồi, cuối cùng khi ông ta chết cũng không đến nhìn mặt lần cuối, năm đó lúc tranh giành tài sản, mẹ kế và anh chị coi cậu ấy như kẻ thù, cả đời không qua lại với nhau.”
“Mấy năm này đến một người thân cậu ấy cũng không có, nhìn thì vẻ vang, nhưng thực ra lại khổ hơn bất cứ người nào, con còn có chúng ta, sau này nếu con với cậu ấy không tiếp tục được nữa thì còn có thể về nhà, nhưng cậu ấy lại chỉ có một mình.”
“Mẹ, con sẽ cố gắng hiểu rõ.”
Tôi chui lại vào trong chăn, trong lòng vô cùng buồn bực, khó chịu.
Ở nhà đợi mấy ngày, Văn tỷ thông báo cho tôi đến bàn giao việc từ chức.
Không gặp được Tần Mộ Thanh, ngược lại lúc ra khỏi thang máy lại gặp phải Phương Hân.
Cô ấy vẻ mặt bình thản mà gật đầu với tôi.
“Cô cũng từ chức?” Tôi nhìn thấy đồ cô ấy ôm trong ngực, phía trên cùng có một khung ảnh, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tần Mộ Thanh.
“Chuyển công tác, đi Luân Đôn.” Phương Hân lấy khung ảnh ra đưa cho tôi,
“Muốn xem à? Cầm lấy xem đi.”
Tôi có chút ngại ngùng nhận lấy, mới phát hiện ra là một tấm ảnh có ba người.
Tần Mộ Thanh trong ảnh vẫn còn rất trẻ tuổi, vẻ mặt thoải mái, khoác tay lên vai một nam nhân có tướng mạo văn nhã lịch sự, tay của người đó thì lại ôm eo Phương Hân.
Phương Hân ngước lên nói: “Ba người chúng tôi là bạn đại học của nha, người kia là Cố Bình Sênh.”
“Bạn trai của cô?” Cô Bình Sênh ôm eo Phương Hân, trông có vẻ mối quan hệ rất thân mật.
“Ừ, yêu nhau năm năm rồi.” Phương Hân mỉm cười, giọng điệu thản nhiên:
“Năm năm trước, hai chân anh ta bị cắt, thành người tàn phế nên bị tôi bỏ rồi.”
Trong lòng tôi lạnh lẽo, Phương Hận rất bình tĩnh.
“Nhưng tôi sắp đi tìm anh ta rồi.” Phương Hân nhún nhún vai, cả người giống như thoáng cái liền thanh thoát lên,
“Trước đây còn quá nhỏ, không thể chống lại thực tế được, nhưng bây giờ không như vậy, người thân của tôi đều qua đời rồi, cũng có tiền rồi.”
Nghe vậy, không hiểu sao tôi có chút khó chịu.
Phương Hân liếc nhìn tôi một cái, nói: “Hôm ở trong phòng làm việc của Tần Mộ Thanh đó là tôi cố ý.”
“Tôi biết.”
“Cô đừng tức giận với Mộ Thanh, là tự tôi làm như vậy.”
25
Phương Hân giải thích: “Cô không cần nghe những người trong công ty nói lung tung đó, tôi và Mộ Thanh không có chuyện hỗn loạn kiểu đó, cậu ta đưa theo tôi đi Luân Đôn, là vì muốn để cho tôi và A Sênh gặp nhau.”
“Mấy năm nay, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi chỉ muốn để cho cô hiểu rõ lòng của mình, lần đi này của tôi có thể sẽ không quay về nữa, cậu ta khỏe mạnh, thì tôi mới yên tâm.”
Tôi trả lại ảnh cho cô ấy.
“Cảm ơn cô đã nói cho tôi những chuyện này, chuyện giữa tôi và Tần Mộ Thanh, trong nhất thời không thể nói rõ được.”
“Có cái gì không nói rõ được.” Phương Hân hít một hơi thật sâu, sau đó cười rạng rỡ,
“Mỗi người ở trên đời này, cũng chỉ sống được mấy chục năm, thay vì lãng phí thời gian, không bằng thoải mái yêu nhau đi.”
Ra khỏi thang máy, lúc chuẩn bị rời đi, cô ấy vỗ vỗ vai tôi.
“Mộ Thanh chỉ có một mình trong thời gian lâu rồi, cậu ấy không hiểu làm như thế nào để yêu một người, mà chỉ biết đưa hết những thứ cậu ấy cảm thấy tốt cho cô, cô liền thẳng thắn chút đi, nói thẳng với cậu ấy, đừng giữ chặt trong mình.”
Tôi với Phương Hân không thân quen, nhưng lúc này không tránh khỏi bị sự nhiệt tình của cô ấy làm cho cảm động.
Tôi chỉ biết gật đầu: “Tôi biết rồi, chúc cô lên đường bình an, đạt được điều bản thân mong muốn.”
Ánh nắng rực rỡ, Phương Hân nheo mắt lại nhìn về hướng mặt trời: “Tôi nhớ anh ấy rồi.”
Cô ấy khoát khoát tay, vội vàng lên xe, chạy thẳng tới sân bay.
Tôi đứng im tại chỗ một lúc lâu, mặt trời hôm nay rất đẹp, tôi giơ tay ra, dễ dàng bắt tia nắng, đầu ngón tay sáng chói.
“Chị ơi, tặng chị hoa nè.” Là giọng nói của một cô bé đáng yêu.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy trong tay em ấy cầm một đoá hoa hồng, xinh đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời.
“Cảm ơn em, bạn nhỏ.”Tôi ngồi xổm xuống nhận lấy đoá hoa, không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của cô bé.
“Không phải là em tặng cho chị, là cái chú kia ạ.” Cô bé chạy chậm về phía một người.
Tôi nghiêng đầu nhìn sang, dưới ánh nắng rực rỡ, Tần Mộ Thanh cúi người xuống, vuốt vuốt đầu cô bé.
Cô bé kiễng chân lên hôn vào mặt anh ta, sau đó liền vui vẻ chạy đi.
Anh ta giống như có chút không quen, cả người cứng đờ.
“Anh vẫn thích hợp với đứng trên cao nhìn xuống hơn, học người ta bình dị gần gũi làm gì.” Tôi cầm hoa đi tới, không nhịn được cười nhạo anh ta.
Tần Mộ Thanh đứng dậy, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía tôi: “Tôi chỉ muốn cho em thấy được, tôi tôn trọng em.”
Ah, nói cho tôi nghe sao.
Tôi giả vờ không nghe hiểu, cười cười nói:
“Cô bé nhỏ như vậy, sẽ không hiểu ý của anh đâu.”
“Ừ, trước đây tôi cũng nghĩ như vậy.” Tần Mộ Thanh nheo mắt nhìn lại,
“Cô bé sẽ dần dần lớn lên, trở thành một người trưởng thành, thời gian trôi nhanh quá, tôi vẫn còn ở đây.”
Tôi cười hỏi anh: “Vậy vì sao không đi về phía trước?”
“Quen rồi.”
Tôi ngưng cười, trong lòng giống như tràn đầy một vòng bông, rất khó chịu.
Tần Mộ Thanh không cha không mẹ, không anh chị em, đối với anh ta thì tình thân quá lạnh nhạt.
Những năm này một mình anh hãm sâu trong giới kinh doanh ngươi lừa ta gạt, mưu tính hại nhau, thời gian dài, nhiệt huyết mất đi, cũng mất đi hỉ nộ ái ố.
Tôi hỏi anh: “Những năm này anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn sao?”
“Chưa từng.” Anh dựa người vào cửa xe, trên khuôn mặt mang theo nụ cười, “Chỉ nhớ phải chờ em.”