Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

Chương 20

28.

Cuộc gọi video bị cúp, Bùi nữ sĩ chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, tôi liền cười nhìn bà ấy, bà ấy sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn.

“Ai yô, cái con bé này, không phải nói không được về sao?” Bà ấy nước mắt lưng tròng chạy tới ôm lấy tôi, chặt đến mức khó thở.

Sau khi ôm tôi vào lòng, bà ấy vỗ nhẹ vào lưng tôi vài lần, khi thấy tôi nhe răng và la lên vì đau bà ấy mới dừng lại.

Bà kéo tôi vào cửa, vừa nũng nịu vừa nói:

“Có lạnh lắm không? Năm nay tuyết rơi nhiều quá, về không báo cho ba mẹ biết. Quần áo có mang theo đủ không?”

Cảm giác sắp bị lạnh cóng cả người nên vừa bước vào cửa, tôi đã phi lên lầu tìm một chiếc áo choàng lông để quấn quanh người.

Sau đó tôi chào hỏi cô dì chú bác ở phòng khách, cũng nhận được rất nhiều phong bao lì xì.

Tất nhiên là không thể thiếu những lời hỏi thăm

“Hai năm không gặp, tiểu cô nương thoạt nhìn trưởng thành ổn định hơn hẳn.”

“Đúng vậy, năm đó con bé rất đáng yêu, nhưng bây giờ có vẻ đã trưởng thành và thông minh hơn rồi, đi học vẫn là tốt nhất.”

Tôi tức giận cười đáp: “Dì, dì đang khen cháu, hay là ngầm chỉ cháu ương ngạnh ngờ nghệch vậy?”

Người lớn trong nhà đều cười lớn.

Em họ đi tới kéo tôi: “Chị, bọn em còn thiếu người, chị lại chơi vài ván đi.”

Tôi liếc nhìn bàn mạt chược họ bày ở góc phòng khách, có chút nhức đầu:

“Biết chị không thạo chơi nên muốn moi tiền của chị đúng không?”

Đứa em họ chọc chọc vào đống phong bao lì xì trong tay tôi,

“Đây là tiền lì xì chị kiếm được, mất cũng không sao đâu, đừng keo kiệt như vậy mà.”

Tôi bị mấy người em họ chọc cho cười, mẹ tôi đi tới nói:

“Chúng ta còn chưa có đủ người, lát nữa mới bắt đầu, con chơi với tụi nhỏ đi.”

“Vâng.” Tôi nghe mẹ ngồi xuống.

Sau vài vòng, tôi là người thua duy nhất trên bàn, vì phép lịch sự, tôi không thể mở phong bì màu đỏ để trả tiền.

Chỉ có thể rút điện thoại di động ra chuyển khoản tiền tại chỗ cho người em họ đang trăm trận trăm thắng:

“Nào, hai ngàn tệ đến đây.”

Nhỏ đó cười giễu tôi: “Không phải chứ chị ơi, chị không đủ tiền mặt ạ?”

Tôi vừa mở mã vạch ra, một xấp tiền đỏ rơi xuống tay tôi.

Quay đầu lại thì thấy Tần Mộ Thanh đang đứng phía sau tôi.

Anh vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên người mặc chiếc áo khoác màu đen sang trọng vẫn còn bông tuyết chưa kịp lau đi, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

Tim tôi đập nhanh trong giây lát.

Anh hất hất cằm: “Đến lượt em lấy bài rồi.”

“Ah.” Tôi vội vàng quay đầu lại lấy quân bài.

Em họ nói đùa:

“Chị Trình Nghiêu, chị tập trung chơi chút đi, đừng để thua nữa, Tần ca hàng năm chuẩn bị nhiều tiền mặt như vậy là để lì xì cho bọn em đấy, chị mà thua, bọn em sẽ không còn tiền lì xì nữa.”

Tôi muốn ném mạt chược vào mặt thằng nhóc ghê, nhưng nghĩ lại thì dù sao đối với tôi nó cũng chỉ là nít ranh.

Tôi cúi đầu nhìn chăm chú, nhưng thực ra tâm trí của tôi không hoàn toàn đặt vào trò chơi, suy nghĩ dần miên man.

Một bàn tay vươn ra từ phía sau và sượt qua má tôi, có chút lành lạnh.

Ngón tay thon dài đánh một quân mạt chược, thanh âm nhè nhẹ ở bên tai tôi nói:

“Nước ngoài không có mạt chược sao?”

29.

Tần Mộ Thanh xem ra không thể chịu được cách chơi của tôi, ghét bỏ tôi chơi gà sao?

Tôi cong môi, “Hay là anh chơi đi?”

Tôi vừa nói vừa định đứng dậy thì bị anh giữ vai lại.

“Ngồi đi, anh dạy em chơi “

Anh đứng ngay sau lưng tôi, ít nói nhưng luôn có thể ngăn tôi không ngu ngốc vào những thời điểm quan trọng.

Sau vài vòng, ngăn kéo đựng tiền của tôi không thể nhét thêm được nữa.

Đứa em họ bất mãn kêu lên: “Chị, chị đừng có bắt nạt em như vậy, chúng ta đều là một mình chơi, kia là hai người cùng nhau chơi rồi.”

Thật xấu hổ ah!

“Vậy thì chị không chơi nữa. Chị sẽ đưa cho mấy đứa số tiền đó, coi như là lì xì năm mới đi.” Tôi chia số tiền thắng được cho lũ nhóc.

“Chị thật tốt!” Sau khi nhận tiền, đám nhóc kia liền nhao nhao lên.

Đúng lúc Bùi nữ sĩ gọi chúng tôi vào ăn tối, đám nhóc lao đến chiếm bàn, đứa nào cũng hung hãn như khỉ.

Tôi vừa định trả lại tiền cho Tần Mộ Thanh thì mẹ tôi ở bàn ăn gọi lớn:

“Mộ Thanh, Nghiêu Nghiêu, vào ăn thôi.”

Tần Mộ Thanh liền bước tới, tôi kịp để trả lại cho anh số tiền vừa rồi.

Trong gia đình có rất nhiều cô chú, ba bàn được chuẩn bị cho bữa tối giao thừa rộn ràng và vui vẻ.

Sau bữa ăn, lũ trẻ chạy ra đốt pháo.

Vì phải xem các tiết mục giao thừa nên mọi người sẽ không về sớm như vậy, ba tôi gọi hai chú nhỏ chuẩn bị một bàn đánh mạt chược.

Ba tôi đi bắt người: “Mộ Thanh, cũng tới chơi đi.”

Tần Mộ Thanh khẽ gật đầu đồng ý.

Bùi nữ sĩ đang pha trà, cười trêu ba tôi:

“Lại gọi Mộ Thanh sao? Lát nữa đừng để thua đến mất mặt.”

“Hừ, năm trước quên đi, năm nay anh nhất định thắng.” Ba tôi không tin rằng mình sẽ bị thua tiếp.

“Được.” Tần Mộ Thanh cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ, ngồi xuống, tùy ý đưa cho tôi.

Động tác rất tự nhiên, anh quay sang một bên không nhìn lấy một cái mà chỉ đưa nó cho tôi.

Tôi cầm lấy nó một lúc rồi vắt lên cánh tay.

Tôi đặt số tiền mà anh đã đưa cho tôi trước đó lên bàn, đứng đó để xem anh chơi vài ván.

Khi mọi người mải mê chơi bài, chắc chắn sẽ có người hút thuốc, làn khói thuốc khiến tôi hơi khó chịu.

Tần Mộ Thanh nghiêng người nói:”Em đi chơi với bọn nhóc đi.”

Anh bảo tôi ra ngoài chơi với mấy đứa em họ, nhưng bên ngoài lạnh như vậy tôi không muốn đi nên đã lên lầu trở về phòng.

Lúc này tôi mới biết mình mang theo áo khoác và khăn quàng cổ của anh, vô tình ngửi thấy mùi hương đó, vẫn là mùi trong ký ức của tôi.

Tai tôi có chút nóng.

Treo chúng lên móc treo, ngồi trên xích đu cạnh bậu cửa sổ nghịch điện thoại di động, rồi lấy những phong bao lì xì ra.

Ngày hôm nay tôi đã thu được rất nhiều.

Tôi nhìn tờ tiền năm con số mà cười sung sướng, có tiếng gõ cửa, tôi thản nhiên mời vào.

Khi tiếng bước chân đến gần, tôi mới nhận ra đó là Tần Mộ Thanh.

Nhanh chóng thu lại nụ cười ngốc nghếch: “Không chơi nữa sao?”

“Ừ” Tần Mộ Thanh kéo ghế bàn học ngồi xuống, “Bọn họ già rồi, chịu không nổi.”

Nghe anh nói vậy, tôi không khỏi trêu anh: “Thế anh có tính là cao tuổi không?”

Anh nghiêm túc: “Em còn trẻ, trí nhớ tốt, giúp anh tính toán chút đi.”

Tôi thật sự đếm ngón tay, ” Tôi năm nay hai mươi lăm, vậy anh sẽ là…”

Anh xoa xoa lông mày, bất đắc dĩ ngắt lời tôi:

“Được, anh hiểu rồi.”

“Anh không được như vậy a, sao không để cho người khác nói chứ?”

Tần Mộ Thanh nhướng mày: “Anh được hay không, em thử qua rồi sao?”

30

Tôi chợt đỏ mặt, người đàn ông này không chịu nghiêm túc tý nào. ngôn tình hài

Tôi không thể trả lời câu hỏi này, vì vậy điều chỉnh tư thế ngồi với chiếc gối trong tay, thoải mái dựa vào chiếc ghế bập bênh cười hỏi anh:

“Anh thắng à?”

“Không, ba em hôm nay thắng lớn.”

“Chắc chắn là anh cố ý nhường ông ý rồi.”

“Bằng không thì làm sao bây giờ?”

Anh cười nói, “Muốn lấy con gái của ông ấy thì nhất định phải đổ một ít máu.”

Tôi nheo mắt nhìn anh.

Căn phòng không thắp đèn, Bùi nữ sĩ có thói quen thích tạo bầu không khí Tết nên treo rất nhiều dây đèn sao trên bệ cửa sổ, anh ngồi dưới ánh sáng ấm áp của những chiếc đèn lồng lãng mạn, bình tĩnh và trầm ổn, cũng có chút quyến rũ mê hoặc.

Tôi nhìn đến thẫn thờ, suy nghĩ dần trôi xa.

Hai năm qua ở nước ngoài, tôi cùng anh rất ít liên lạc, thỉnh thoảng có hỏi thăm vài câu, nhưng chưa từng nhắc đến chuyện tình cảm.

Mỗi lần, tôi luôn cố gắng tỏ ra kiên định thì anh nói nhớ tôi.

Tôi đưa tay chạm vào chiếc đèn lồng, giả vờ giữ bình tĩnh nói:

“Hôm nào chúng ta đi lĩnh chứng đi ”

Tần Mộ Thanh giật mình, nhìn tôi chằm chằm hồi lâu: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

“Em đã suy nghĩ suốt hai năm rồi.” Tôi quay đầu nhìn anh, có chút khó khăn mới nói ra, “Em rất nhớ anh.”

Dưới ánh đèn dịu dàng, anh ôm lấy tôi: “Em có biết lái xe không?”


“Em biết? Sao thế?” Trong tình huống này, anh lại còn hỏi vấn đề này sao?

“Anh uống rượu rồi, em lái xe nhé.” Tần Mộ Thanh đặt tôi xuống, lấy áo khoác trên móc áo quấn chặt lấy tôi, sau đó lấy áo khoác của mình, dẫn tôi ra ngoài.

Đồng hồ đã điểm qua mười hai giờ, đã sang năm mới.

Pháo hoa trên bầu trời thành phố sáng rực mà rực rỡ, còn tôi đang cực phấn khích khi anh ấy muốn đưa tôi đi.

Vẫn là căn biệt thự tôi ở năm mười bảy tuổi, tôi ngồi trong xe không chịu dời đi. Mềm mại dụ hoặc: “Em không muốn tự đi.”

Nếu tôi nói điều này khi tôi mười tám tuổi, chắc chắn sẽ bị anh lôi ra khỏi xe.

Bây giờ, với đầy sự cưng chiều, anh ôm tôi rảo bước vào trong.

Những cảm xúc đã được ủ trong nhiều năm chỉ chờ bùng nổ trong thời khắc này.

Tôi dựa vào vai anh: “Tần Mộ Thanh, em có cảm giác.”

Lần đó trong phòng của tôi, trên bàn học, anh hỏi tôi có cảm giác gì khi anh ấy hôn tôi không.

Lúc đó không dám trả lời, bây giờ muốn thành thật mà nói.

Anh tiến lại gần hôn lên khoé môi, giọng nói trìu mến:

“Hai năm trước, ngày em từ nước ngoài trở về, khi nhìn thấy em, anh đã rất muốn ôm em vào lòng”.

Tôi trêu chọc: “Bây giờ anh đã thành công rồi.”

“Không đủ!”

Tôi như bông tuyết bị gió thổi ngoài cửa sổ, lơ lửng giữa không trung.

“Anh muốn ôm em, hôn em một cách công khai, anh đã nghĩ đến điều này từ nhiều năm trước.”

Anh ôm tôi thật chặt, có chút nghẹn ngào, “Trình Nghiêu, đối với anh chữ yêu luôn rất quan trọng, anh đã trao nó cho em rồi, cũng chỉ có mình em thôi.”

Anh không hay nói lời yêu nhưng luôn dùng sự dịu dàng của mình để đáp

Tôi ngu ngơ hỏi: “Sẽ có ngày anh sẽ chán em sao?”

Hai mắt anh đỏ hoe, trầm giọng nói: “Trình Nghiêu, em chính là sinh mệnh của anh. “

Tôi nhớ lại những lời anh đã nói khi anh ném tôi ra khỏi phòng vào đêm giông bão nhiều năm trước: “Trình Nghiêu, em thật sự muốn đòi mạng tôi mà.”

Vậy là mãn nguyện rồi.

Tôi chắc chắn rằng Tần Mộ Thanh sẽ luôn trân trọng và yêu thương tôi.

Trước đây, bây giờ và mãi mãi như vậy.

– Hoàn-

Bình Luận (0)
Comment