Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy

Chương 7

7.

Cả người tôi đang dựa vào ngực anh, một tay thì bịt chặt miệng, tay kia vô thức nắm lấy vai anh.

Mặt tôi đỏ đến tận mang tai, tuyệt vọng không còn cách nào khác đành quay sang bịt mắt anh ta lại.

Tức giận hỏi: “Anh nhìn cái gì vậy?”

Tần Mộ Thanh mặc cho tôi lăn lộn, nhàn nhã dựa vào lưng ghế.

“Nhìn thấy rồi.”

Anh ta nhếch môi đầy nham hiểm:

“Màu trắng, ren.”

“TẦN MỘ THANH, anh là cái đồ không biết xấu hổ.”

Tôi trở nên tức giận vì xấu hổ, giơ tay tính cho anh ta một cái tát vào mặt.

Lưng chừng, anh ta bắt lấy tay tôi khống chế.

“Tại sao phải xấu hổ?”

“Phi lễ chớ nhìn, phải ra dáng một quý ông.”

Tần Mộ Thanh khẽ nhướng mày, nhìn tôi thật sâu rồi nhàn nhạt hỏi:

“Điều gì khiến em có ảo tưởng rằng tôi là một quý ông?”

Thái độ điềm tĩnh không khác gì khuôn mặt tôi đã thấy khi sống trong nhà anh ta từ năm mười lăm đến mười bảy tuổi:

“Tôi không phải là một quý ông ‘có đạo đức’, đừng dùng đạo đức để trói buộc.”

Nghĩ lại, tôi quá ngây thơ cho rằng anh ta đã thay đổi, quả thực tự vả vào mặt mình, thực sự rất đau.

Tôi vùng tay ra khỏi tay anh ta, im lặng ngồi sang một bên không muốn nói chuyện với anh ta nữa.

Tần Mộ Thanh vẫn còn có lương tâm, đã không làm phiền tôi nữa cho đến khi đến khách sạn.

Tôi thở dài và trở về phòng của mình.

Sau khi tắm xong, có vài cuộc gọi nhỡ của cô Bùi hiển thị trên điện thoại.

Tôi ngay lập tức có dự cảm không tốt, lúc ngồi trong xe, tôi đã quá tập trung vào việc tranh cãi với Tần Mộ Thanh mà quên mất rằng lúc đó anh ta đang nói chuyện điện thoại với mẹ tôi.

Chột dạ, vội vã gọi điện lại cho Bùi nữ sĩ.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, mẹ tôi đã bất mãn phàn nàn:

“Con và cậu lại xảy ra chuyện gì vậy? Đang nói chuyện thì đột nhiên cúp máy, mẹ gọi lại cũng không bắt máy, gọi cho con cũng không nhận. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôi chợt vui mừng khôn xiết.

Thảo nào sau đó tôi không nghe thấy giọng mẹ vang lên trong xe, hóa ra Tần Mộ Thanh cũng biết hành vi của mình rất mất mặt nên nhân lúc tôi không để ý đã tắt điện thoại.

“Mẹ nói xem, con với anh ta sao lại cãi nhau được?”

Bùi nữ sĩ không tin: “Cậu nhỏ của con sao có thể gọi điện chỉ để phàn nàn bằng vài từ? Mộ Thanh không phải là kiểu tiểu nhân như vậy. Mau nói, con đã làm gì rồi?”

Tần Mộ Thanh không tính là tiểu nhân sao?

Tôi tròn xoe mắt: “Mẹ, con là con gái mẹ mà, sao lúc nào mẹ cũng xoay cùi chỏ ra ngoài vậy?”

“Thôi được, mẹ không muốn cùng con nói chuyện nữa, mau đi tìm cậu con xem xem, mẹ gọi điện thoại mấy lần nó đều không bắt máy, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Tôi từ chối: “Anh ta đã ngoài ba mươi rồi, chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ, mẹ đừng lo”.

“Con là bạch nhãn lang sao? Mộ Thanh đối xử với con tốt như vậy, con một chút lương tâm cũng không có sao?”

Anh ta tốt với tôi? Chỗ nào vậy?

Để tránh cho Bùi nữ sĩ nổi nóng, tôi giả vờ đồng ý:

“Được rồi, con đi xem một chút, mẹ đi ngủ đi.”

Sau khi cúp máy, tôi ném điện thoại sang một bên và thả mình lên chiếc giường mềm mại.

‘Còn lâu tôi mới đi xem anh ta.’ Tôi thì thầm và ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng tôi đã bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Miễn cưỡng mở mắt ra, tiếng chuông ngừng ngay khi tôi cầm lấy điện thoại.

Xem qua, hóa ra là Tần Mộ Thanh.

Tôi đã đi làm được hơn ba tháng, tuy Văn tỷ nói thư ký riêng phải túc trực 24/24 nhưng Tần Mộ Thanh chưa bao giờ nửa đêm tìm tôi có việc.

Đây là lần đầu tiên.

Anh ta thực sự xảy ra chuyện gì sao?

Tôi đang nghĩ đến việc gọi lại thì tin nhắn của anh ta hiện lên.

“Đến phòng tôi.”

Bình Luận (0)
Comment