Anh Thắng Thế Giới

Chương 46

Đàm Lê cảm thấy không xong rồi.

Cứ thế này, không cần đến hai tháng, cũng không cần Tần Ẩn từ bỏ, cái thứ xấu xa sâu trong ngực trái của cô sắp làm phản rồi.

Lòng bàn chân Đàm Lê khẽ trượt, vụt ra khỏi lòng bàn tay Tần Ẩn, quay đầu bày ra vẻ mặt vô tôi: “Hết hy vọng? Hết hy vọng gì cơ?”

Tần Ẩn hạ tay xoay lại, đứng thẳng nhìn cô. Cái bao cổ tay màu hồng nhạt trên cổ tay anh nom vô cùng bắt mắt.

Đàm Lê bị đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm như vậy có hơi chột dạ, nhưng bằng kỹ thuật diễn tinh vi của mình mà chống đỡ nổi.

Ánh mắt cô tự nhiên né tránh nhìn láo liên chung quanh, cuối cùng thì dừng mắt ở ngay tòa nhà nơi ánh mặt trời lấp ló lúc giữa trưa. 

Không biết nhớ đến điều gì, đáy mắt Đàm Lê lóe lên tia giảo hoạt. Cô quay đầu lại, cười híp mắt.

“Tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút chuyện, không thể đi ăn trưa với bạn trai được rồi.”

“Chuyện gì?”

“Thám, hiểm, nhà, cổ.”

“…….”

Theo ngón tay của Đàm Lê, dưới ánh mặt trời sừng sững trên đầu, Tần Ẩn câm nín mất mấy giây.

Mặc dù cũng khá hiểu rõ tính nết của Đàm Lê, nhưng lắm lúc anh vẫn tò mò—–những lúc con nhóc xấu xa biến thành con nhóc ngáo ngơ, trong não rốt cuộc mang cấu tạo kỳ quái gì vậy.

Tần Ẩn bất đắc dĩ tiến lên: “Không ngại chứ, tôi đi cùng em.”

Đàm Lê trừng mắt, chậm nửa nhịp mới tìm lời: “Ngại….Nhưng thật ra cũng không ngại lắm, nhưng anh chắc chắn chứ, muốn đi cùng tôi?”

Tần Ẩn: “Sao vậy.”

Đàm Lê bật thốt: “Tôi nghĩ là anh không có hứng thú với mấy cái trò tiểu học cơ đấy.” Nói xong liền hối hận.

Mà không ngoài dự đoán của mình, người lãnh cảm nào đó không buông tha cơ hội này. Đôi môi mỏng của người nọ nhếch lên một độ cong mờ nhạt: “Hóa ra em cũng biết?”

Đàm Lê cố gắng giữ nụ cười: “…Vậy anh còn muốn đi theo tôi không, bạn trai?”

Tần Ẩn thản nhiên thu lại ý cười, đi về phía phòng học cũ trước mặt: “Bạn trai em sợ em thám hiểm nhà cổ biến thành gặp nạn nhà cổ, vậy nên đi với em, nhân tiện bảo vệ em.”

Đàm Lê: “……..”

Bây giờ lãnh cảm nói chuyện lẳng lơ vậy sao?

Nắng giữa trưa rọi xuống, một chút màu đo đỏ tựa ảo giác hiện lên hai bên má cô gái, nhưng rất nhanh đã bị gió thổi tan đi.

Đàm Lê cất bước theo sau, ngữ điệu có vẻ không phục lắm: “Nếu gặp nguy hiểm thật, ai bảo vệ ai còn chưa biết được đâu.”

“………”

Dấu chân lưu lại quả thật ít đến đáng thương, nhưng không đến mức như mấy tòa nhà cổ ma quỷ khác. Mỗi tầng còn có thể bắt gặp được một hai vị giảng viên hoặc sinh viên nào đó.

Phàm là ai nhìn thấy hai người, đều không ngoại lệ bị thu hút bởi cái bao cổ tay màu hồng nhạt trên cổ tay của Tần Ẩn.

Đàm Lê ban đầu không để ý, cho đến khi hai người lên đến tầng cao nhất, có hai cô gái đang đi xuống lầu lúc đi ngang qua họ đã kéo tay nhau, thì thầm mấy câu gì đó, nghe mang máng như ‘bao cổ tay’ ‘hồng nhạt’ cùng mấy tiếng cười truyền qua.

Đàm Lê bỗng nhiên dừng bước.

Tần Ẩn đi phía trước đang cách cô hai ba cái bậc thang thì dừng lại, “Sao thế?”

“Anh không nghe thấy sao?” Đàm Lê quay người lại, nghiêm mặt chỉ chỉ vào khúc cua chữ Z ngay chỗ tay vịn cầu thang, hình ảnh hai cô gái kia vẫn còn chưa biến mất khỏi tầm nhìn của bọn họ.

Con ngươi Tần Ẩn khẽ đảo qua, vô cảm đáp lại: “Nghe thấy.”

Đối diện với gương mặt vô cảm không để ý này, Đàm Lê vân vê mái tóc: “Ở một góc nhìn nào đó thì người lãnh cảm các anh quả thật là tốt tính không ai bì kịp nhỉ.”

Tần Ẩn thản nhiên bật lại: “Chỉ với em thôi.”

Đàm Lê nghẹn họng.

Tần Ẩn đang ở dưới cô hai ba bậc thang, vậy nên chiều cao của hai người vào lúc này cũng ngang ngang nhau, Đàm Lê nhìn đăm đăm vào Tần Ẩn. 

Nhưng dù có độ cao này làm ưu thế thì cũng không thể thuyên giảm đi sự chột dạ trong lòng Đàm Lê, cô nhăn mặt lẩm bẩm thỏ thẻ một câu: “Tôi nào biết anh thật sự sẽ đeo nó đâu.”

“…….”

“Tuy rằng nhìn cũng khá đẹp, nhưng mà màu sắc thì có chút kỳ quái,” Đàm Lê đi xuống hai bậc ở giữa hai người, đến khi còn một bậc thì dừng lại nhìn Tần Ẩn, cô ngã người ra trước kéo lấy cổ tay người nọ, “Vẫn nên tháo xuống thôi.”

“……..”

Khi đầu ngón tay Đàm Lê gần như chạm phải cổ tay của Tần Ẩn, thì bàn tay xinh đẹp với những đường cong sắc lẹm đột nhiên rụt lại.

Anh tránh được tay của cô.

Đàm Lê mờ mịt ngẩng đầu: “?”

Chạm phải một ánh nhìn ở nơi cầu thang ngược sáng này, đôi mắt đen nhánh kia rất thâm trầm, tựa như không có tia sáng nào có thể chen vào.

Sau đó Đàm Lê nhìn thấy trong mắt người lãnh cảm hiển hiện nên chút ý cười nhàn nhạt, đáng tiếc không để cô được thưởng thức nhiều thêm tí nữa, mí mắt người nọ rủ xuống, che lấp đi tia sáng ít ỏi trong ánh mắt.

“Không cần tháo.”

“?” Đàm Lê hoàn hồn, “Anh chắc chứ?”

“Chắc.”

“Tại sao?” Đàm Lê nghi hoặc nheo mắt lại, “Chẳng lẽ trước đây anh nói anh không thích màu hồng thật ra là nghiện mà ngại, tôi tặng cái màu hồng này vừa đúng thỏa mãn được tâm lý của anh?”

Câu này đương nhiên chỉ là trêu đùa thôi, nhưng Đàm Lê lại không ngờ tới, người đàn ông đứng bên dưới cô một bậc thang lại thản nhiên lên tiếng: “Ừm.”

Đàm Lê: “??”

Khóe miệng Tần Ẩn cong lên, tay đút vào túi quần đi lên lướt qua cạnh người cô: “Bây giờ thích rồi.”

Đàm Lê cứng đờ.

Chờ Tần Ẩn đi lên bậc trên cùng, Đàm Lê hoàn hồn lại liền đuổi theo sau anh: “Đưa túi quà cho tôi đi.”

Tần Ẩn ngoái đầu nhìn lại, không biết cô muốn làm gì, nhưng vẫn nghe theo lấy ra túi quà đưa cho cô. Sau đó, anh nhìn thấy cô gái bên cạnh mình cúi đầu loáy hoáy mất một hồi, tay phải giơ lên đung đưa trước mặt anh—–

Không giống với dáng vẻ giương nanh múa vuốt ngày thường, cô gái có cổ tay trắng nõn mảnh khảnh, lúc này trên cổ tay cô đã có thêm một cái bao cổ tay màu hồng nhạt bọc lấy.

“Dù sao anh cũng không thể mang cùng lúc 3 cái được, tôi lấy lại một cái vậy.”

“Em thích hồng nhạt?”

“Sao thế được,” Đàm Lê bĩu môi, “Hai chúng ta dọa người vẫn tốt hơn một mình anh dọa người, huống hồ chi đây còn là chủ ý của tôi nữa.”

Đàm Lê nói xong, hạ tay xuống đặt bên cạnh cổ tay mà Tần Ẩn đang đút túi, đoan trang chừng hai giây, lại nở nụ cười không tim không phổi: “Không nói đến thì không để ý, nhìn cũng giống như đồ tình nhân—-có điều là đôi già tàn phế.”

“……..”

Ánh mắt Tần Ẩn khẽ động.

Đàm Lê hiển nhiên không phát hiện ra được những lời mình nói trong vô thức này, quay đầu tiếp tục hành trình thám hiểm gà mờ này.

Các phòng trên tầng cao nhất này đều bị khóa, Đàm Lê đi một vòng không thu hoạch được gì thì quay trở lại đầu cầu thang.

Cô cầm túi: “Xem ra hoạt động thám hiểm nhà cổ hôm nay sẽ kết thúc như vậy—-nhỉ?”

Tần Ẩn rũ mắt, sau đó nương theo ánh mắt của Đàm Lê, anh nhìn đến cánh cửa ngay đầu cầu thang thông lên trên.

Đàm Lê: “Đây là, dẫn lên sân thượng?”

Tần Ẩn đánh giá cánh cửa kim loại cũ kỹ ngay cuối cầu thang, lớp sơn trên bề mặt đã bong ra từng mảng lớn, vị trí tay khóa cửa đã bị rớt ra, để cho ánh sáng lấp ló rọi vào.

Còn phía sau rốt cuộc là sân thượng hay nơi nào khác, thì khó mà đoán được.

Đàm Lê không chờ Tần Ẩn trả lời, trong mắt lóe lên cảm xúc hưng phấn: “Thấy thế nào cũng giống như cảnh mở đầu trong các bộ phim kinh dị ấy.”

Tần Ẩn nhíu mi, nghiêng đầu nhìn.

Đàm Lê đã xoa tay hầm hè đi lên trên—–

Đáng tiếc xuất sư không thành.

Cô bị ‘vận mệnh’ tàn nhẫn xách cổ.

Đàm Lê bực mình quay đầu, vẻ mặt bực dọc: “Anh kéo áo tôi làm gì?”

Tần Ẩn thản nhiên rũ mắt: “Đừng chạy loạn.”

“…….”

Đàm Lê theo bản năng rụt cổ.

Những khi người lãnh cảm không nói không cười, thật sự rất có khí chất không giận tự nghiêm.

Nhưng anh Lê dù sao cũng là anh Lê, cô nhanh chóng hoàn hồn, không cam lòng yếu thế cãi lại: “Anh quản tôi.”

Cô gái nhỏ chỉ thiếu điều thè lưỡi nhăn mặt thị uy.

Tần Ẩn im lặng không đáp.

Giằng co với Đàm Lê chừng vài giây, anh mới rũ mắt hỏi lại: “Nhất định phải đi lên?”

“Ừm!”

Tần Ẩn kéo cô ra sau mình: “Tôi lên trước.”

“…….?”

Đàm Lê ngẩn ra.

Lần này phải cho đến khi thân ảnh của anh biến mất ở sau cầu thang, Đàm Lê mới chợt bừng tỉnh. Cánh cửa loang lổ vết sơn cũ kỹ kia thật sự rất âm u, tựa như một cái miệng đang há ra chờ nuốt chửng con người, ngay cả thân ảnh cao gầy kia bỗng nhiên cũng bị bào mòn đến mơ hồ.

Trong lòng Đàm Lê không hiểu sao lại hốt hoảng—–

“Quên đi!”

Người nọ đứng trước cửa, hơi nghiêng người nhìn lại.

Đàm Lê siết chặt ngón tay, vài giây này trong đầu cô vụt qua từng mảnh ký ức vụn vỡ mà cô ghét nhất, tất cả đều có liên quan đến sự rời đi.

Rõ ràng chỉ là cánh cửa của một phòng học thôi, chắc hẳn sẽ không có cái gì quá nguy hiểm, cô cũng biết là những thứ kỳ quái đang quấy phá cô lúc này chỉ là vấn đề về tâm lý thôi, nhưng cô bất an.

Những chuyện có thể gây ra mất mát hoặc ảnh hưởng đến Tần Ẩn, đều khiến cô bất an.

Lòng bàn tay của Đàm Lê hơi đổ mồ hôi: “Tôi nói, bỏ đi. Đột nhiên tôi không muốn xem nữa—–chúng ta về đi.”

“Không sao cả.”

“?”

Đàm Lê không kịp ngăn cản, đã thấy người nọ xô cánh cửa sắt ra.

“!”

Sắc mặt Đàm Lê ngay tức khắc biến đổi.

Nhưng không hề có chuyện gì xảy ra.

Ngoại trừ những mảnh vụn như cảnh tượng yêu quái này nọ chạy qua trong đầu cô, thì khi cô ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một tia sáng ở cuối cầu thang.

Tần Ẩn đứng trước cửa đón ánh nắng mặt trời, quay người lại: “Tôi thấy, là sân thượng.” Âm thanh của anh vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, chỉ là âm cuối khẽ chậm lại, có chút bất ngờ, “Em bị dọa à?”

Đàm Lê hoàn hồn, cô cười cười không để ý, hạ tay xuống đặt lên túi xách: “Sao có thể? Tôi là người mà từ năm cấp hai đã đọc truyện <<Tam giác quỷ>> trước khi đi ngủ đó.”

Tần Ẩn cũng không nghi ngờ mấy.

Đàm Lê đứng ở nơi ngược sáng tối tăm, vậy nên giây phút đó anh cũng cho rằng đấy chỉ là ảo giác do mình không nhìn rõ: “Bậc thang chỗ này khá tối, em cẩn thận chút.”

“Ừ.”

Cầu thang thông lên sân thượng này quả thật quá tối, chỉ có một tia sáng duy nhất.

Sau một hồi do dự, Đàm Lê đi về hướng của anh.

*

Sân thượng của tòa nhà cũ này cũng mang phòng cách thế kỷ trước, bên cạnh xây một bờ tường cao đến eo.

Dù mấy tòa nhà mới xây ở xa xa nhìn có vẻ thấp bé, nhưng vẫn cao hơn so với tòa cũ này, khi gió thổi qua mái nhà, vẫn mang theo một loại cảm giác trống trải và thoải mái.

Trên sân thượng không còn ai khác, nhìn cái tình trạng của khóa cửa bị rớt mất trên cánh cửa sắt kia, hiển nhiên là có rất ít sinh viên phát hiện ra chỗ này.

Đàm-tiểu học-Lê vui vẻ tham quan một vòng sân thượng, rồi chạy đến cây cột cao cao ở góc Tây Nam.

Cô dán mình vào cái tường chắn xây bằng xi măng nom khá là dơ và nhìn ra bên ngoài, còn không ngại đủ mà chống một cánh tay nhảy lên——

Đưa lưng lại đón một trận gió mạnh trên nền trời xanh thổi qua, cô gái rung chân ngồi trên thành tường.

Ở sau lưng là những tầng không khí cao cao.

“——-”

Tần Ẩn đứng cách cô mấy mét, nhìn thấy còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, mí mắt nặng nề run lên.

Chờ đến khi Đàm Lê chống tay lên thành xi măng nhìn đủ phong cảnh bên ngoài rồi, vừa quay đầu lại cô liền đối diện với ánh mắt đen láy, sâu hoắm đang rất u ám của người lãnh cảm.

Đàm Lê ngẩn ngơ, đôi chân đang lắc lư phải dừng lại: “….Anh sao vậy?”

Tuy rằng vẫn là gương mặt không cảm xúc và lãnh cảm như trước, nhưng ánh mắt đó, cứ khiến cô có cảm giác rất dữ dằn như muốn ăn thịt cô đến nơi ấy.

Đàm Lê suy tư vài giây, dò hỏi: “Không phải là vì, sau khi tôi lên đây chỉ lo chơi một mình, bỏ rơi anh?”

Tần Ẩn đè nén cảm xúc trong mắt lại, anh rũ mắt dời đi: “Không có.”

“….Ò.”

Đàm Lê vừa định quay đi thì chợt nhận ra, cô do dự dịch chân mình sang bên cạnh, không chờ làm hết động tác đã thấy Tần Ẩn đưa mắt nhìn sang, cô bèn giải thích: “Có phải là khoảng cách giữa chúng ta, có hơi gần gũi quá không?”

Này không phải chỉ là gần thôi đâu.

Mũi chân của cô thiếu chút nữa là chạm đến đôi chân dài của người lãnh cảm rồi.

Dựa theo thói quen của Liar mà cô hay theo dõi, người lãnh cảm thường có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, nhỡ đâu cọ trúng để lại một dấu chân trên cái quần đen phẳng lỳ thẳng tắp này, thế thì sẽ bỏ qua phân đoạn ‘bị từ bỏ’, và tiến thẳng đến giai đoạn ‘bị diệt khẩu’ luôn sao.

Đáy lòng Đàm Lê tự phỉ nhổ, không tự giác được tiếp tục xê dịch.

Đáng tiếc lần này không thực hiện được——cánh tay của cô bị người nọ nắm lấy.

Sức lực khá lớn khiến cô hơi đau.

Đàm Lê không bực, chỉ là bất ngờ ngẩng đầu, tầm mắt cô theo ngón tay thon dài hữu lực này, di chuyển lên trên gương mặt của Tần Ẩn.

Người lãnh cảm hơi mím môi, từ cằm đến cổ đều cương cứng để lộ ra đường cong sắc bén, chau mày lại.

Lần này Đàm Lê chắc chắn đã không còn là ảo giác của mình nữa rồi: Người này thật sự đang tức giận.

Lần đầu tiên nhìn thấy người lãnh cảm tức giận, trong lòng Đàm Lê ngoại trừ bất ngờ còn có len lỏi chút ý nghĩ phạm tội, thậm chí còn rục rịch muốn lấy điện thoại ra chụp một tấm hình——-

Tức giận càng khiến đôi mắt đen nhánh thêm thâm sâu, như thể nhìn vào đôi mắt ấy sẽ không thấy đáy; tự cổ đến cằm đều căng chặt, cái yết hầu xinh đẹp kia vì cảm xúc bị dồn nén mà lăn động.

Người lãnh cảm tức giận, càng thêm phần gợi cảm.

Chờ hồn Đàm Lê du ngoạn quay về, Tần Ẩn đã rũ mắt. Anh khôi phục lại vẻ lãnh cảm xưa nay, nhưng giọng nói vẫn còn khàn khàn sau một hồi xúc động.

“Đừng quậy nữa, nguy hiểm lắm.”

Đàm Lê chầm chậm chớp mắt, rồi lại chớp mắt. Rốt cuộc, hậu tri hậu giác cô cũng đã thấu, sau đó nhịn không được cười, “À, anh sợ tôi ngã xuống sao?”

Tần Ẩn không đáp, yên lặng nhìn cô.

Đàm Lê vỗ vỗ cánh tay bị Tần Ẩn nắm chặt, tựa trấn an cũng tựa đang vui đùa: “Không đâu, tự tôi có chừng mực, không rơi được.”

“………”

Một câu phiêu diêu nhẹ nhàng thế này, Tần Ẩn lại cảm nhận được lửa nóng mới vừa được áp xuống đáy lòng, lần nữa bị chọc cho nổi lên.

Đàm Lê tồn tại tựa như nút chốt mở cảm xúc của anh.

Thấy Tần Ẩn không chịu buông tay, Đàm Lê đành để tùy ý anh. Lại qua một hai giây sau cô quay đầu lại, tò mò hỏi: “Anh khăng khăng muốn theo tôi lên đây, chẳng lẽ vì sợ tôi nghĩ quẩn trong lòng sao?”

Tần Ẩn; “Không phải.”

Đàm Lê không tin, cô cong cong đôi mắt cười: “Tâm địa anh sao mà thiện lương thế này, anh trai nhỏ?”

Từ xưng hô cuối cùng lọt tai như có một sự xa cách mơ hồ, tựa như đang nhắc nhở. Tần Ẩn chậm rãi áp chế lại cảm xúc của mình, buông tay ra.

Sau một hồi trầm mặc, Tần Ẩn mơi hỏi: “Em không sợ thứ gì ư?”

Đàm Lê nheo mắt nghĩ ngợi, quay đầu cười rạng rỡ đáp: “Không có đâu.”

“……”

“Anh chưa từng nghe qua câu nói này sao,” Đàm Lê nghiêng qua….cười xấu xa, “Hải nạp bách xuyên, vô dục tắc cương(*).”

(*) Hải nạp bách xuyên, vô dục tắc cương: trích từ Lâm Tắc Từ (tướng nhà Thanh) nói: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương“, ý nói biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại, vách núi nghìn trượng sừng sững, không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực.

Tần Ẩn bình tĩnh lại mới nheo mắt: “Sau hải nạp bách xuyên là vô dục tắc cương?”

Đàm Lê vô tôi quay đầu lại: “Không phải sao?”

Tần Ẩn: “Vậy sau bích lập thiên nhận(*) là gì?”

Đàm Lê: “Hữu dung nãi đại(*)?”

(*) cả 2 câu này đều nằm trong phần giải thích bên trên, trọn một câu nói từ Lâm Tắc Từ.

Tần Ẩn: “Em muốn chọc tức chết giáo viên dạy văn của em à.”

Nói là thế, nhưng sau khi Tần Ẩn quay mặt đi, trong đáy mắt vẫn còn sót lại một chút nặng nề đằng sau ý cười hờ hững. Đến khi Tần Ẩn phá vỡ sự im lặng: “Vô dục tắc cương.”

“Hả?” Đàm Lê quay lại.

Tần Ẩn nhìn về phía cô: “Trên thế giới này, em không có bất kỳ món đồ nào mà mình muốn ư?”

Lần này Đàm Lê đáp mà không cần nghĩ ngợi: “Ừm. Không có.”

“Liar thì sao.”

“——”

Đàm Lê giật mình.

Hiển nhiên là cô hoàn toàn không ngờ đến việc Tần Ẩn sẽ chủ động nhắc đến Liar, thất thần bị động vài giây, ý thức của cô quay về, mỉm cười: “Liar không giống với bất cứ thứ gì khác, anh ấy là không thể muốn.”

“……..”

Ngón tay của Tần Ẩn đặt cạnh bên chân cô khẽ động.

An tĩnh không biết giằng co trong bao lâu.

Đàm Lê ngồi đón gió, khép mắt hưởng thụ cảm giác như được bay lên trên, đột nhiên cô nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Sinh nhật em ngày bao nhiêu?”

“Để làm gì?” Đàm Lê trợn mắt cảnh giác, “Anh cũng muốn tặng tôi bao cổ tay hồng nhạt hay mũ lưỡi trai xanh lá này nọ đó à?”

Tần Ẩn khựng lại: “Mũ lưỡi trai….xanh lá?”

Đàm Lê cứng đờ, chột dạ nhỏ giọng: “Chỉ là nghĩ đến, chưa hành động mà.”

Tần Ẩn khẽ cười khinh khỉnh: “Không hành động hay là không mua được?”

Đàm Lê chột dạ hừ cười khẽ, quay đầu đi.

Nhưng hiếm khi người lãnh cảm lại kiên trì thế này: “Sinh nhật.”

Đàm Lê chần chờ, cứ như đang giải một bài hàm số lũy thừa: “Hình như còn hơn một tháng, hơn nữa, anh hỏi cũng vô dụng.”

“Vô dụng cái gì.”

“Thứ nhất, mối quan hệ của chúng ta sẽ không kéo dài đến lúc ấy, trước đó anh sẽ từ bỏ thôi,” Đàm Lê giơ hai ngón tay trắng tuyết lên, híp mắt nở một nụ cười duyên, “Thứ hai, tôi không muốn quà gì cả, vậy nên anh tặng gì tôi cũng sẽ không dùng.”

Tần Ẩn híp mắt.

【Cô muốn gì?】

【Hỏi cũng vô dụng, người khác tặng không tính.】

【Nếu.】

【Nếu như là Liar tặng à, vậy tôi đây muốn….cái khuyên tai đính đá màu đen biểu tượng của anh ấy!】

【…Vậy sao cô không muốn chính bản thân anh ta?】

【Cũng đúng.】

Đàm Lê nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Tần Ẩn, lãnh cảm mà lười nhác, âm giọng của anh vốn đã dễ nghe, âm cuối kéo dài cứ như muốn cuốn hút lòng người, cào cào làm tim ngứa ngáy.

Đàm Lê nhịn không được nheo mắt lại, ngồi trên thành tường cúi đầu nhìn người nọ: “Anh cười cái gì?”

Ánh mắt Tần Ẩn dừng trên hai ngón tay của cô.

Anh giơ tay.

Gập trước ngón giữa của cô xuống.

“Thứ nhất, tôi sẽ không từ bỏ em.”

Sau là ngón trỏ.

“Thứ hai, chờ đến ngày sinh nhật em, tôi sẽ cho em món quà mà em muốn….toàn bộ.”
Bình Luận (0)
Comment