Tần Ẩn quét căn cước xong thì đi đến căn phòng VIP chuyên dụng đối diện Đàm Lê.
Anh từ trước đi ra sau quầy, Đàm Lê đang chống má, chậm rãi nheo mắt lại nhìn bóng dáng nọ, cho đến khi bóng dáng người nọ quẹo vào hành lang, Đàm Lê mới lười nhác dời mắt đi.
Cô đưa căn cước của mình cho lão Thái.
Lão Thái nhận lấy, vừa kiểm tra và đối soát thông tin vừa trêu ghẹo cô: “Hai đứa xác định mối quan hệ rồi đó à?”
Đàm Lê nghẹn họng, chột dạ phản bác: “Chú đừng nói bậy.”
“Ai nói bậy, chú cũng có mù đâu?” Lão Thái chọt chọt cái bao cổ tay của Đàm Lê ý bảo, “Mang luôn bao cổ tay tình nhân rồi, mà không nói thì thôi, lựa được món đồ đôi này chuẩn phong cách của cháu lắm đó.”
Đàm Lê hạ mắt nhìn cái bao cổ tay hồng nhạt đang đeo này, có chút phiền muộn trong lòng. Bằng chứng vững như núi, cô cũng lười giảo biện.
Lão Thái ý bảo Đàm Lê đưa mặt lên trước camera để kiểm chứng, sau đó vui đùa: “Có điều cháu cũng giỏi lắm đó Lê Tử, mới bao lâu không gặp lại, thằng nhỏ đẹp trai kia đã bị con lừa đến tay rồi?”
Đàm Lê chống cằm nghe thế thì khó chịu: “Cháu có lừa đâu đâu, rõ ràng là anh ấy—”
“Nó thế nào?” Lão Thái ngừng động tác, tò mò ngẩng đầu lên.
Nói là Tần Ẩn kiên quyết muốn dính vào cô, nghĩ thế nào cũng không tốt cho anh…..
Đàm Lê đành nuốt lại, cứng cổ: “Không có gì.”
“Ui, có gì thì cứ nói thẳng, thế này không giống tính cách Lê Tử cháu chút nào hahahaha.”
Đàm Lê híp mắt suy nghĩ, như một con mèo hoa lười biếng dính trên mặt quầy: “Vậy chú cũng bốn mươi tuổi hơn rồi đấy, tuổi đấy thì chắc là hợp với cái tính nhiều chuyện của chú lắm nhỉ?”
“Chú bây không phải là nhiều chuyện, là quan tâm cháu.”
“Ồ đã hiểu.”
Đàm Lê nghiêm mặt, tặng cho chú một ánh mắt lạnh lùng ‘cháu kinh ngạc quá luôn đó’.
Lão Thái cười cười trả lại căn cước cho Đàm Lê: “Chê chú làm phiền đôi tình nhân hai đứa ở bên nhau à? Chú hiểu cháu hiểu mà. Nếu không thì vậy đi, qua hai ngày nữa, chú sẽ cho người làm một cái giường đơn trong phòng VIP cho cháu?”
Tay Đàm Lê khựng lại, nhận căn cước về rồi nở nụ cười xán lạn: “Thêm giường đơn? Cháu mà muốn ngủ với anh ấy thì cần khổ thế à? Khách sạn lớn bên góc đường kia cháu có thẻ hội viên, qua đấy thuê một phòng Executive là được mà?”
Có vẻ lão Thái bị những lời nào hào sảng này làm đớ người, không biết nên mở miệng nói gì nữa. Đàm Lê vừa lòng hả dạ, chợt nghe thấy một âm thanh lãnh cảm ở sau vang lên—-
“Phòng Executive gì?”
“………”
Đàm Lê cứng cổ chậm rì rì xoay người lại: “Sao anh lại quay trở lại?”
Đứng cách đó không xa là đôi chân dài của người lãnh cảm, quay lại bên cạnh cô: “Quên mua nước.”
Đàm Lê chột dạ từ từ đứng thẳng người dậy: “À, ha ha ha, vậy sao anh không nói với tôi một tiếng, tôi mua rồi đem vào giúp anh là được mà?”
“Được.”
“Vậy, tôi đi vào trước?”
“Ừm.”
Đàm Lê nhẹ nhàng thở ra.
Trải qua hai tuần dài ‘tác chiến’, hiện tại cô rất xác định được ở phương diện cợt nhã này bản thân cô không thể nào qua được cái người lãnh cảm kia.
Nếu cô dám thuật lại sự thật, cô cam đoan rằng giây tiếp theo người lãnh cảm này sẽ làm trò trước mặt lão Thái, cười đến là lãnh cảm nhìn cô mà đáp trả, “Bây giờ đi luôn, tôi không ngại.”
Đàm Lê nghĩ mà lòng run lên.
……….Trường hợp kia mà xảy ra thì thật đáng sợ.
Lấy căn cước về, Đàm Lê chuẩn bị dời chân bước đi. Đáng tiếc đi còn chưa cách hai mét, chợt nghe phía sau vang lên tiếng người ở quầy tính tiền, giọng cười đặc biệt nham hiểm của lão Thái truyền đến: “Cái phòng Executive mà con bé mới nhắc đến chú biết này, anh nhỏ Tần này muốn nghe không?”
Đàm Lê: “——-!”
Nhịn.
Đàm Lê tức tốc dừng lại, xoay người hùng hùng hổ hổ như muốn giết người cho bằng được.
Tần Ẩn bên kia vừa giương mắt liền nghe thấy động tĩnh bên này, bèn ngoái đầu nhìn lại: “Em cũng muốn mua nước?”
“……..”
Đàm Lê không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không, đôi mắt đen nhánh thâm thúy đối diện cô tựa như cất chưa ý cười vụn nhặt.
Nhưng đến khi cô chăm chú nhìn lại, thì đã không còn nữa.
Đàm Lê chỉ đành bày ra gương mặt tươi cười rạng rỡ: “Tôi không mua, tôi nhìn anh mua.”
Tần Ẩn: “?”
Đàm Lê quay đầu lại, nhìn thấy anh trai nhân viên tiệm net đang ôm hai chai nước khoáng đặt trên quầy. Mắt cô sáng lên, đi lên ôm lấy một chai rồi ngoái đầu lại nòi: “Tôi sợ hai chai nặng quá, anh ôm không nổi—–nên giúp anh cầm một chai.”
Tần Ẩn rũ mắt, nhịn cười: “Cảm ơn?”
“Không cần khách khí.” Đàm Lê vẫn còn lo lắng, vụng trộm quay sau liếc lão Thái một cái, cô chần chờ một lát, cánh tay duỗi lên khoác lấy khuỷu tay Tần Ẩn, “Chúng ta vào thôi?”
Cuối cùng Tần Ẩn vẫn quyết định buông tha cho cô.
Anh nhìn lão Thái gật đầu, sau đó cầm chai nước còn lại rồi theo cô gái nhỏ bước nhanh đến phòng VIP.
Phía sau hai người, bên trong quầy, lão Thái mang vẻ mặt tươi cười lắc lắc đầu: “Chậc chậc, tuổi trẻ tốt thật đấy,lúc nào cũng có cá tính.”
Anh trai tiệm nét tò mò hỏi: “Cá tính? Ông chủ, cá tính gì vậy?”
“Ví như….”
Lão Thái tựa vào lưng ghế dựa, chầm chậm nhớ lại hai tháng trước, dáng vẻ của hai người nọ lần đầu cùng nhau rảo bước đi vào tiệm trong cái hè nắng nóng.
Ông lắc lư ghế, thoải mái nhắm mắt cười rộ lên.
“Lần đầu gặp có ai lại nghĩ đến, cậu con trai xa cách lạnh lùng thanh cao như thằng bé đó, lại có ngày cam tâm tình nguyện để cho một con nhóc tính tình không bao giờ chịu an phận, tùy tiện và khác người bắt giữ chứ?”
*
Rút kinh nghiệm từ lần đấu trước, một tay thao tác của hỗ trợ chim băng của Tần Ẩn chọc cho cả phòng livestream phải dạy dỗ lại, lần này Đàm Lê không mở livestream lên.
Sự thật chứng minh, Tần Ẩn quả thật không phụ sự ‘kỳ vọng’ của cô.
Sau khi ba trận kết thúc, Đàm Lê nhìn chiến tích thảm thương nhất của bản thân hai bại một thắng, sâu kín thở dài: “Bây giờ tôi rất nghi ngờ anh, có phải là anh đã giao dịch bí mật gì đó với đội trưởng, nên đội trưởng mới hốt anh vào câu lạc bộ này đúng không.”
Tần Ẩn lẳng lặng hoạt động những ngón tay trái của mình, bình tĩnh ngoái đầu lại: “Tiếp tục chứ?”
“….Không được.” Đàm Lê xoa tay, “Chờ hôm nào tôi có trạng thái tốt nhất đi—-Hơn nữa nếu đêm nay không livestream, thì chắc Đỗ Từ Từ sẽ báo cảnh sát mất.”
Đàm Lê tắt điện thoại đã reo lên lần thứ n, đăng nhập vào nền tảng XT, gửi cho Đỗ Từ Từ một tin nhắn.
Sau đó cô mới chợt nhớ đến, bèn giải thích cho Tần Ẩn: “Đỗ Từ Từ là người phụ trách tôi ở XT.”
Tần Ẩn: “Ừm, tôi biết.”
Đàm Lê khá bất ngờ, quay đầu lại: “Sao anh lại biết được?”
“Trước kia đã từng nghe các em nói chuyện với nhau.”
“…..Ỏ.”
Đàm Lê liền nhớ đến chuyện của Trác Tử Kỳ, những từ khóa và đoạn hồi ức này dễ dàng thiết lập cơ chế tự bảo vệ trong lòng cô, chưa kịp cho đại não thời gian tư duy, cô đã tự giác chuyển sang lực chú ý.
“Tôi phải livestream rồi. Nếu không muốn bị buộc phải lộ mặt, thì anh đừng có lên tiếng nhé.”
Đàm Lê nhắc nhở xong, đột nhiên trong não sượt qua một ý nghĩ gì đấy. Nhưng không chờ cô nhớ ra, thì phòng livestream đã hoạt động, fans nằm vùng của cô cũng nhanh chóng và ồ ạt kéo vào trong phòng livestream.
【A a a a a a anh Lê là đồ bồ câu(*), ngày nào cũng bồ câu bọn này! Em còn tưởng rằng hôm nay sẽ không được gặp anh nữa!】
(*)Kiểu cho leo cây ấy.【Trước khi đi ngủ mà có thể được gặp vợ, hạnh phúc ghê】
【Chưa từng thấy qua streamer nào không giữ chữ tín thế này, ghét vãi!】
【Loại streamer này cũng nổi được, dựa vào mặt à?】
【?? Anh Lê cũng không có thời gian livestream cố định, chỉ nói đêm nay sẽ live, bây giờ cũng đã live thật rồi, không giữ chữ tín chỗ nào?】
【Tui thấy mấy người còn chưa cho streamer được năm bảo hiểm một quỹ nhà ở(*) gì, còn khó nói là được thưởng hay hưởng không, mà đã muốn yêu cầu streamer phải đăng kí hay làm theo rồi à?】
(*) 5 bảo 1 kim, “Năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở” bao gồm bảo hiểm sinh sản, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thai sản, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc và quỹ dự phòng nhà ở.【Ui, fan gì đáng sợ vl】
【Đáng sợ +1, nói một câu cũng không được?】
【Chắc là đám fan tiểu học đó mà? Ngay cả quyền được nói cũng không cho?】
Thấy làn đạn bình luận ngày càng hăng, Đàm Lê vốn làm như không thấy lại nhịn không được.
Cô híp mắt lại, duỗi tay một hồi, tầm mắt dừng lại trên làn đạn, sau đó, Đàm Lê nở nụ cười trong veo nhưng sâu thẳm: “Vậy thì các vị đại ca đòi quyền lên tiếng này chớ đi, để streamer tiểu học xé bay anh.”
【Gì đây, fan thì ngang tàng, streamer cũng không biết xấu hổ luôn à?”】
Đàm Lê vô cảm cong môi: “Thật tình tôi còn không thèm để ý các bạn nói gì, đừng nói là một câu, nói thêm vài câu nữa tôi cũng chẳng liên quan—–Không bàn luận với kẻ ngu về ưu khuyết điểm, bản thân tôi đây rất tin tưởng vào triết lý sống này.”
Làn đạn vỡ tổ.
Đàm Lê không nhanh không chậm nói thêm: “Nhưng đã lôi cái chuyện quyền lên tiếng này rồi ấy à, vậy tôi cũng muốn tâm sự một lát. Vị đại ca này, tự mình phun xong quay ngoắt lại không cho người khác phun—giờ thì ứ care mà đòi quyền lên tiếng?”
Đàm Lê liếc mắt, đôi mắt xinh đẹp cười rộ lên: “Anh chửi tôi thì được, còn người khác phản bác anh thì là tiểu học à—tiêu chuẩn kép vậy, cái mặt quý giá của anh đáng mấy chục mét vuông?”
Mấy câu chửi hùng hồn bị chiếm bởi một tràng ha ha. Đoán chừng là đại thế đã mất, những từ khó nghe cũng nhanh chóng không còn bóng dáng.
【Lâu lắm rồi không thấy, miệng pháo của anh Lê rốt cuộc cũng quay lại rồi, i i 】
【Thật ra làm streamer, thì có sóng to gió lớn nào mà chưa gặp qua? Để có cái chén cơm này, thật sự chiến 1vs 1, họ có sợ ai bao giờ】
【Có điều hoặc sợ bị người gài bẫy hoặc không thì kéo vào hố, nên họ rất thận trọng từ lời nói đến hành động, nói gì thì bất hòa trong ngành cũng quá là nhiều】
【Vậy nên anh Lê mới là idol của tui đó, cái gì cũng dám nói dám làm】
【Đây là thần thái của sinh viên trường danh giá đó ư?】
【Sinh viên trường danh giá? Mấy người đúng là tin đồn gì cũng tin à, rõ ràng là có người cố ý muốn vịn chuyện để bôi nhọ anh Lê mà?】
Ánh mắt Đàm Lê dừng lại trên làn đạn.
Chần chờ vài giây, cô mới nửa đùa nửa vui lên tiếng hỏi: “Vịn chuyện gì? Ba mới rời giang hồ có một ngày, giang hồ lại có truyền thuyết mới về ba rồi à?”
【Ồ? Lê Tử chị không biết sao? Hôm nay trên nền tảng có người tung ra hình ảnh với bài đăng, nói là đến đại học F tham quan, gặp được một sinh viên y như đúc chị vậy】
【Ảnh có hơi mơ hồ, ngoại trừ màu tóc giống ra thì không còn nhìn ra cái gì nữa】
【Đúng thế, sau đó mọi người ở mục bình luận cũng hăng say thảo luận lắm】
【Vốn cũng chỉ là trêu chọc thôi, kết quả hơn giữa trưa, đột nhiên có một streamer khá nổi không biết xấu hổ bắt đầu vịn chuyện này cue chị vào】
Ý cười của Đàm Lê nhạt đi: “Đừng nói với mình là vị kia nhé.”
【Úi, trừ Giai Kỳ Dream ra thì còn có thể là ai không muốn buông tha chị nữa?】
【Nói chung là chỉ cần anh Lê còn ở XT một ngày, thì cái ngôi vị streamer đẹp nhất dễ lung lay nhỉ?】
【Đúng là một đại Âm dương sư mà, tui xem qua livestream đó rồi, ở làn đạn mà có ai để lại một câu cô ta ngốc nghếch đáng yêu, là cô ta vội vã đáp trả lại một câu ‘Đúng rồi, vì mình quá ngốc nên mới không dám nói là mình cũng học đại học F đó’.】
【Đúng đúng, sau đó trong livestream toàn vịn chuyện rồi cue chị vào thôi, sau đó fan não tàn cũng chui vào mắng chửi chị theo tiết tấu của giáo chủ nhà họ】
【Lê Tử oan quá】
【Nồi trên trời rơi xuống à】
Đàm Lê lướt nhanh như gió trên làn đạn: “Không nhắc….thôi bỏ đi, đừng để ý đến những chuyện đó nữa.”
Nói xong câu này, gương mặt cô cũng quay về dáng vẻ lười biếng như trước.
【? Không nhắc gì cơ?】
【Còn có thể là ai nữa】
【Tên khốn giới Esport giải nghệ được 4 tháng, lại nhớ đến anh ấy rồi】
【Hu hu hu hu hu tui lại bị vợ đội nón xanh nữa rồi】
【Chồng à anh nhìn em nè, đừng nhớ đến cái tên khốn kia nữa】
【Không cần phải vướng bận giới tính à】
【Giới tính tui không có vấn đề! Vợ ơi nhìn anh đi!】
Thấy làn đạn lại bắt đầu một loạt tỏ tình, Đàm Lê vất vả lắm mới dời chủ đề gõ gõ micro.
“Được rồi được rồi, đừng ngả ngớn nữa. Sau này cũng đứng gọi mình là vợ chồng gì hết—-ba đây bây giờ đã là người có gia đình, ảnh hưởng không tốt.”
【??? 】
【??????】
【Chị lặp lại lần nữa chị có gì cơ???】
Đàm Lê vì một sự tồn tại chướng mắt nào đó mà tâm tình khá khó chịu, câu nói trước đó cũng chỉ buột miệng thốt ra, nhưng trong phòng livestream biết bao nhiêu người xem, đến khi muốn đổi ý lại thì đã chậm rồi.
Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn sang bên cạnh.
Lãnh cảm không hổ là lãnh cảm.
Anh tựa như không hề nghe thấy câu nói này của cô vậy, góc nghiêng lạnh lùng thanh cao, bình tĩnh chầm chậm gõ phím, ngón tay thon dài phập phồng theo quy luật.
Gõ phím thôi mà đẹp như bức tranh đàn dương cầm, thì cũng chỉ có mỗi người này mới làm được thôi.
Đàm Lê nhịn không được cong môi.
Ngay khi cô muốn quay lại màn hình, ý niệm trước đó xẹt qua trong đầu cô bấy giờ đột nhiên hiển hiện lại, hơn nữa còn trở nên vô cùng rõ ràng, có mị hoặc.
“Chờ một lát.”
Từ trước đến nay cái con quỷ nhỏ trong lòng Đàm Lê luôn có sức chống cự bằng 0, vậy nên đề phòng cô lên tiếng khi đang livestream, bèn nâng tay phải lên, gỡ tai nghe của mình xuống, sau đó nắm lấy cái micro nhỏ thu tiếng, chầm chậm bịt kín nó lại.
Làn đạn rối loạn.
【??】
【Tên đội nón xanh cho tui luôn ở bên cạnh vợ tui sao?】
【Tại sao lại không cho tui nghe! Tui muốn nghe!】
【Vị trí này, sao lại khiến tui nhớ đến……】
Đàm Lê đã không còn nhìn làn đạn trên livestream nữa rồi.
Cô bịt micro, sau đó chậm rãi dịch đến bên ghế gaming, cách ghế của Tần Ẩn một khoảng cách rất ngắn.
“Này, bạn trai ơi.” Cô nở nụ cười xán lạn.
Tần Ẩn gõ xong đoạn cuối cùng, mới ngoái đầu lại nhìn cô.
Đàm Lê nhe răng: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.”
“Cơ hội gì.”
Đàm Lê: “Chuyện trước đó ở cuộc họp thường kỳ tôi đã kiến nghị với anh đó—-chúng ta chia tay đi, hử?”
Tần Ẩn đối diện với cô gái đang nở nụ cười xấu xa vài giây, như đã có dự liệu: “Không thì thế nào?”
“Không?”
Đàm Lê ý muốn bỏ tay khỏi micro, như một con sói xám muốn bắt cóc chú thỏ trắng, cười: “Không thì anh phải trở thành bạn trai của streamer Lê Tử thuộc nền tảng XT, phải thường xuyên bộc bạch ý kiến ở phòng livestream của tôi đó!”
“…….”
Tần Ẩn rũ mắt, ánh nhìn dừng lại trên đôi tay trắng nõn của cô gái.
Đàm Lê nở nụ cười đắc thắng.
Là một fan trung thành của Liar, cô đã quá quen với cái hết lãnh cảm này rồi—-như việc người đàn ông kia đến tận khi giải nghệ cũng không tháo cái khẩu trang ra lộ mặt, người khác muốn danh lợi, vinh quang, ngàn vạn fan theo đuổi, còn với anh ấy thì đó chỉ là gánh nặng cần thiết mà thôi.
Cho hấp thụ ánh sáng, nổi tiếng, nhất cử nhất động đều bị mọi người chú ý—-loại khát vọng được nhiều người ham muốn gì đó, đối với người lãnh cảm mà nói thì chỉ là phiền phức.
Vậy nên muốn để cho Tần Ẩn theo cô ra ngoài ánh sáng, lên livestream bày vẻ mặt rạng rỡ thế kia, còn không bằng về núi tìm ‘ác mộng’, như tên khốn kia đã nói, có khi nằm mơ còn nhanh….
“Được”
“……?”
Ý cười trên gương mặt Đàm Lê mất đi.
Thậm chí cô còn chưa kịp hỏi thêm câu nào, đã tận mắt nhìn thấy Tần Ẩn nghiêng người, chầm chậm mở bàn tay đang siết lấy micro của cô ra.
Âm thanh lãnh cảm dễ nghe chấn động trong không khí, sau đó truyền qua kênh livestream, một tiếng cười lười nhác trầm thấp quyến rũ—–
“Nếu đây là điều em muốn, vậy tôi cầu còn không kịp.”