Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 100


Lúc nhìn về phía đôi chân của Vương Viên, trong lòng tôi vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối.
Tôi kích động là vì thầm nghĩ mình nhìn thấy một cái gì đó kích thích lắm, còn tiếc nui là bởi Vương Viên đang mặc quần lót ren màu đen, nhưng tôi lại chẳng thấy được chỗ “quan trọng” kia.
Trong lòng tôi bất chợt thở dài: “Tiếc quá, đúng là đáng tiếc mà”.
“Aaa!”, Vương Viên lại một lần nữa giật mình, theo phản xạ liền ném đôi tất lưới vẫn chưa kịp mặc về phía tôi.
Tim tôi đập nhanh như trống, vô thức đưa tay bắt lấy đôi tất lưới Vương Viên ném về phía mình.
Thật muốn ngửi thử mùi hương trên đôi tất lưới của Vương Viên!
Tất nhiên, tôi cũng không to gan đến vậy, nhìn Vương Viên ngượng ngùng nói: “Mẹ đừng hiểu nhầm, con chỉ là bưng mỳ vào cho mẹ thôi!”
Gương mặt Vương Viễn đỏ ửng, rồi tiếp tục lan xuống dưới cổ, chiếc cổ trắng ngần dần chuyển sang đỏ hồng, trông hấp dẫn vô cùng.

“Cút, cút ngay ra!”, bà chỉ vào tôi và nói.
Tôi vội vã bỏ đôi tất lưới xuống, bưng tô mỳ bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, tim tôi đập mạnh liên hồi, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Nếu như là nhìn thấy người phụ nữ khác thay quần, tôi chắc chắc sẽ không có cảm giác gì, nhưng lúc này người tôi thấy là Vương Viên, mẹ của Tô Tuyết, mẹ vợ trên danh nghĩa của tôi, cảm giác này khỏi cần nói kích thích thế nào!
Vài phút sau, Vương Viên vẫn chưa rời khỏi phòng ngủ.
Tôi có chút nghi hoặc, thay quần có cần lâu như vậy không.
Lúc tôi vừa định hỏi bà đã xong chưa thì bà từ trong phòng bước ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía tôi, vẻ mặt có chút lạnh lẽo.
Tôi vội vã giải thích: “Mẹ đừng hiểu nhầm, con không có ý đó đâu”.

Vương Viên phẩy tay, trừng mắt nhìn tôi: “Sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa!”
Tôi nói: “Được được được.

Cái này, mẹ ăn mỳ trước đi”.
Tôi bưng tô mỳ trên bàn lên, đưa qua cho bà.
Vương Viên lắc đầu, nói: “Tôi không muốn ăn, cậu tự ăn đi”.
Tôi nói: “Sao mà vậy được, tiếp theo chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, mẹ phải dưỡng sức mới được”.
Vương Viên hỏi: “Chuyện gì cần làm?”
Tôi nói: “Mẹ ăn trước đi rồi con sẽ kể cho mẹ nghe”.
Vẻ mặt Vương Viên hơi do dự, nhìn tôi hỏi: “Cậu không chắc chắn có thể giải quyết chuyện này đúng không?”
Tôi nói: "Làm gì có chuyện đó? Con chắc tới 90% rồi, 10% còn lại phải trông cậy vào mẹ”.
Vương Viên tiếp tục hỏi: “Tôi cần làm gì?"
Tôi nói: “Mẹ cứ ăn mỳ trước đi đã”.
Sau đó Vương Viên nói không nổi tôi, chỉ có thể gật đầu.

Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Tôi lấy hết can đảm nói: “Con đút cho mę".

Vừa nói xong câu này, tôi cảm thấy dường như cách tôi tiếp xúc với Vương Viên có chút kì quái.
Vương Viên đỏ mặt một lúc, có chút không tự nhiên, sau đó nghiêm mặt nói: “Tôi tự ăn!”.
Tôi khẽ cười, bưng tô mỳ đưa cho Vương Viên.
Vương Viên ăn vài miếng liền buông đũa xuống, tôi liền nói: “Không ăn hết là con sẽ không nói cho mẹ đâu”.
Vương Viên: “..."
Lúc này bà chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn.
Vài phút sau, Vương Viên cuối cùng cũng ăn hết tô mỳ, tôi đứng dậy thu dọn bát đũa, Vương Viên hỏi: “Giờ có thể nói được rồi đúng không?”
Tôi bất lực nhún vai, nói: “Tạm thời cần bảo mật, giờ nói ra sẽ mất linh”.
Sắc mặt Vương Viên lập tức chuyển qua tức giận, lạnh lùng nói: “Đồ khốn”.
Tôi cười đáp: “Con đều là vì muốn tốt cho mẹ mà, mẹ cứ tin con, con nhất định sẽ giúp mẹ giải quyết ổn thỏa”.
Vương Viên khẽ run lên, phẩy tay nói: “Tức chết mất thôi, cậu về đi”.
Sau đó, tôi không tiếp tục ở lại chỗ của Vương Viên nữa mà lái xe về nhà, sáng hôm sau tôi vừa tỉnh dậy liền vội vã tới nhà Châu Phong.

Hôm nay người của Thần Thâu Môn sẽ tới tìm đại ca, cũng không biết người này có thể giải quyết ổn thỏa việc này hay không, dù gì video đó giờ đang nằm trong tay của Vương Hoài Đông, mà Vương Hoài Đông cũng không phải người dễ đối phó, muốn lấy lại video từ tay hắn ta không dễ dàng chút nào.
Lúc tôi tới nhà Châu Phong, Châu Phong và Châu Thanh Hàn đang luyện võ.
Châu Thanh Hàn hỏi: “Anh hai, anh có muốn luyện võ không, em dạy anh!”
Thể lực của tôi trước giờ đều yếu, mà bản thân tôi cũng rất thích học võ liền gật đầu: “Được đó”.
Châu Thanh Hàn ngưng luyện tập, đi tới bên cạnh tôi nói: “Trước khi tập võ, anh cần phải cải thiện thể lực của mình đã”.
Tôi hỏi: "Làm thế nào để cải thiện?”
Châu Thanh Hàn đáp: “Anh chạy vòng quanh sân nửa tiếng đi, bao giờ em bảo ngừng thì mới được ngừng”.
Tôi có chút nản rồi, không đùa chứ chạy quay sân nửa tiếng ư? Tôi cười cười, thương lượng với Châu Thanh Hàn: “Có thể nào chỉ chạy năm phút thôi không?”
Châu Thanh Hàn vẻ mặt có chút khinh bỉ nói: “Anh hai, anh yếu như vậy, em cũng không dám dạy anh luôn rồi”.
Tôi cười gượng nói: “Mười phút nhé”.
Châu Thanh Hàn bất lực nhìn tôi, nói: “Mười lăm phút, đây là tiêu chuẩn thấp nhất rồi, không thể ít hơn nữa”.
Tôi hỏi: “Có yêu cầu nào về tốc độ chạy không?”
Châu Thanh Hàn nói: “Tất nhiên có rồi, phải dùng hết sức để chạy, như vậy mới có thể nâng cao sức bền của bản thân, sau này anh đánh nhau với người khác chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế”.
Tôi ồ một tiếng, bắt đầu dồn hết sức lực chạy vòng quanh sân.
Mới chạy chưa tới mười phút, tôi đã bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, hai chân nhức mỏi vô cùng, không tự chủ được bắt đầu giảm tốc độ.
Châu Thanh Hàn đứng một bên quan sát, không ngừng lắc đầu, như thể muốn nói: Anh hai, sao anh lại yếu như vậy chứ?
Châu Phong cười một tiếng, nhìn Châu Thanh Hàn nói: “Em quá nghiêm khắc với anh hai rồi, anh hai em gần như chưa từng luyện tập, sao mà có thể chỉ tập một lần liền đạt chuẩn chứ”.

Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Châu Thanh Hàn gật đầu đáp: “Cũng đúng”.
Tôi dùng hết chút sức lực cuối của mình để hoàn thành mười lăm phút luyện tập, khắp người đổ mồ hôi, còn đôi chân thì đau nhức, mềm nhũn.
Tôi đi tắm một lúc rồi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Đợi ở nhà Châu Phong hơn một tiếng, tới 9 giờ người của Thần Thâu Môn mới tới.

Người này vẻ ngoài rất tầm thường, cơ thể gầy ốm, trông giống như một người bệnh vậy.
Trong lòng tôi không kìm được mà có chút thất vọng, người này có làm được không?
Châu Phong nhìn thấy người đó liền cười nói: “Tam Tử, cậu tới rồi”.

Tam Tử gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ lạnh nhạt, hỏi: “Không biết anh Châu gặp phải khó khăn gì vậy?”
Châu Phong nhìn tôi nói: “Tiểu Lương, cậu kể cho anh ba nghe đi”.
Tôi gật đầu, nói: “Chào anh ba”.
Tam Tử nhìn tôi một lượt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường, tôi dám chắc nếu không phải vì nể mặt Châu Phong, anh ta nhất định chẳng thèm để mắt tới tôi.
Tôi nói: “Anh ba, trong tay Vương Hoài Đông đang giữ một video rất quan trọng với em, nhờ anh giúp em tiêu hủy nó!”
Tam Tử lạnh nhạt hỏi: “Nội dung của video là gì?”
Câu hỏi này tôi thực sự không thể nói được, liền đáp: “Trong video đó có một người phụ nữ, anh xem đi, chính là người này”.
Tôi lấy điện thoại ra, đưa hình của Vương Viên cho anh ta xem.
Anh ta chỉ nhìn một cái rồi quay qua nói với Châu Phong: “Anh Châu, tạm biệt”.
Tôi có chút ngây người, anh ta có ý gì vậy? Chẳng lẽ không giúp à!

Bình Luận (0)
Comment