Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 25


Tôi đứng bên ngoài phòng, trông thấy cái móng lợn của lão già kia sắp mò vào trong váy và áo của Lý Khả thì thực sự không nhịn nổi nữa.

Tôi vội vã đẩy cửa bước vào.

Lão già bị hành động của tôi làm cho giật mình, vội vã rụt tay lại, bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Vãi thật!
Loại đàn ông hèn hạ này giỏi giả bộ thật đấy, đúng là lưu manh giả danh tri thức.

Không biết do đâu, thấy lão già khú kia không sơ múi được Lý Khả, trong lòng tôi rất vui.

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn Phí
Tổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!
Thi Thử Ngay
QC
Tôi mỉm cười nói: “Thưa ông, thưa cô, rượu hai người gọi đây ạ”.

Lý Khả ngẩng đầu, vừa nhìn thấy tôi thì lập tức kinh ngạc: “Ơ, Hứa Lương, sao lại là anh?”
Tôi cũng giả bộ kinh ngạc: “Á, Lý Khả, là cô, sao cô lại đến nơi này chứ?”
Sắc mặt lão già hơi mất tự nhiên: “Hai người quen nhau?”
Không đợi tôi mở miệng, Lý Khả vội lên tiếng: “Biết, anh ta là bạn học đại học của em".

Lão già “ồ” một tiếng, nét mặt bắt đầu thư giãn hơn.

Tôi giả vờ không biết quan hệ giữa lão già và Lý Khả, hỏi cô ta: “Chắc ông đây là bố cô nhỉ?”
Lý Khả: "..."
Mặt cô ta bỗng đỏ bừng lên.


Lão già trừng mắt nhìn tôi.

Vẻ mặt vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, lạnh lùng nói: “Nhóc con, tôi khuyên cậu lau mắt nhìn cho kỹ vào, nếu không tôi khiếu nại cậu đấy”.

Tôi cười gượng: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật không nhìn ra được quan hệ của hai người”.

Lý Khả khịt mũi một cái rồi nói: “Đây là giám đốc Diệp, ông ấy là bệnh nhân của tôi.

Chúng tôi hẹn nhau ở đây để nói chuyện về bệnh tình của ông ấy”.

Lão già gật đầu, bình tĩnh nói: “Đúng thế!”
Tôi “ồ” một tiếng rồi cười he he, đặt bình rượu xuống, trong lòng cười mỉa: Đúng là một đôi chó má, rõ ràng làm mấy chuyện lén lút với nhau thế mà còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

Truy cập .vip để đọc truyện hay mỗi ngày
“Ơ”, vừa đặt bình rượu xuống bàn, tôi nhìn chằm chằm vào vào chiếc váy ngắn ở trên đùi cô ta nói: “Lý Khả, váy cô ướt rồi, có phải vừa nãy không cẩn thận làm đổ rượu lên không?”
Đương nhiên là tôi biết, tại sao váy của Lý Khả lại ướt, chắc chắn là do lão già kia trêu chọc.

Trong lòng đầy ý nghĩ đen tối, lão già kia mới vui đùa một lúc mà cô ta đã ướt rồi, xem ra cô ta rất nhạy cảm.

Loại phụ nữ này mà lên giường thì chắc chắn khiến đàn ông không dứt ra được.

Tâm lý của Lý Khả rất vững, lập tức nương theo lời tôi nói để đáp lại: “Đúng vậy, vừa rồi tôi lỡ tay làm đổ rượu”, nói rồi, cô ta rút mấy tờ giấy, giả bộ lau đi.

Vì sự quấy rối của tôi, có vẻ như lão già kia không còn hứng thú nữa, gã ta nhìn tôi nói: “Chúng tôi không cần rượu nữa, cậu trả lại giúp chúng tôi đi”.

Sau đó gã ta nhìn Lý Khả nói: “Chúng ta đi thôi, không còn sớm nữa, ngày mai em phân tích tình hình bệnh cho anh sau”.

Lý Khả nói “được” rồi đứng dậy khỏi sofa.


Tối nay, có vẻ như Lý Khả có ý định dụ dỗ lão già kia nên mới ăn mặc rất quyến rũ, bên trên mặc chiếc áo sơ mi trễ cổ, để lộ khe ngực thoắt ẩn thoắt hiện, bên dưới mặc một chiếc váy ngắn bó sát, chỉ vừa đủ ôm lấy cặp mông, để lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo, khiến tôi nhìn vào mà suýt “chào cờ”.

“Hai vị đi thong thả!”, sau đó, tôi tiễnlão già và Lý Khả ra khỏi phòng, mãi đến khi không còn nhìn thấy Lý Khả nữa tôi mới thu ánh mắt lại và tiếp tục làm việc.

Từ sau khi gặp Lý Khả tối hôm ấy, tôi không tài nào tập trung tinh thần được.

Cái cơ thể gợi cảm của cô ta cứ vô tình xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi nghĩ tới việc sau này cô ta lên giường với lão già kia, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Dù sao gái còn “zin” như Lý Khả rất hiểm.

Tối nay đi làm, tôi sợ Hứa Mặc lại dụ dỗ nên phải chuồn lẹ.

Trong một tháng này, tôi vẫn đến làm ở câu lạc bộ Lệ Thủy.

Sau lần gặp Lý Khả vào tối hôm đó, tôi không còn gặp lại cô ta.

Nghĩ chắc là cô ta biết tôi làm việc ở đây nên không đến nữa.

Tôi thầm nghĩ chắc cả đời này cũng không gặp lại Lý Khả được rồi.

Nghĩ đến Lý Khả, tôi bỗng nhớ đến Tô Tuyết, một cảm giác khó diễn tả cứ trào dâng trong lòng tôi, kiểu rất phức tạp và dai dẳng.

Tối hôm nay, khi tôi vẫn còn đang làm việc, đột nhiên Lý Khả xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Lý Khả mặc một chiếc váy liền màu trắng, buông tóc, không có chút gợi cảm nào, hoàn toàn là kiểu thanh thuần, thoát tục, giống như nàng tiên hạ phàm vậy.


Cô ta khác hoàn toàn với những cô gái tô son trát phấn xung quanh tôi, đúng là người của hai thế giới.

Chắc đây mới đúng là dáng vẻ vốn có của Lý Khả.

Vừa nhìn thấy Lý Khả, tôi không dám tin vào mắt mình nên đưa tay ra dụi, sau khi xác nhận không phải là mơ, tim tôi bỗng giật thót, cảm giác tim đập chậm hẳn một nhịp.

Tôi ngẩn người nhìn cô ta.

Trong lúc tôi đờ đẫn, Lý Khả mở miệng nói: “Hứa Lương, tôi tìm anh có việc.

Chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Tôi gật đầu, khó xử nói: “Được, nhưng...!giờ tôi đang làm việc, không đi được, Cô đợi tôi tan làm được không?”
Lý Khả hơi chau mày hỏi: “Bao giờ anh tan làm?”
Tôi đáp: "Bốn giờ sáng”.

Lý Khả lập tức chu môi: “Không được, tôi không đợi lâu vậy được”.

Tôi nhún vai, tỏ ra bản thân cũng chịu chết.

Lý Khả mặc kệ, kéo tay tôi đi ra bên ngoài câu lạc bộ.

Tôi vội nói: “Mẹ kiếp, cô làm gì thế, muốn đi bây giờ thì cũng phải để tôi xin nghỉ đã chứ?”
Lý Khả không thèm để tâm, cứ làm theo ý mình, lôi tôi ra ngoài.

Tôi sợ đến mức sắp rớt tim luôn.

Nếu tối nay tôi bị Lý Khả kéo đi, vậy sau này đừng hòng được làm tiếp ở đây nữa.

Thấy mình sắp bị Lý Khả lôi ra ngoài câu lạc bộ rồi, tôi vội vã gạt tay cô ta ra, thấp giọng nói: “Đừng gây chuyện nữa, mất công việc này là tôi sẽ chết đói!
Lý Khả liếc tôi đầy khinh thường: “Đồ đần, vận may của anh tới rồi, sau này còn đi làm cái khỉ gì”.


Tôi hỏi: “Vận may gì?” Mời đọc truyện trên .vip
Lý Khả gắt với tôi một câu: “Đừng nhiều lời, đi theo tôi!”
Đột nhiên tôi bị Lý Khả lôi ra khỏi câu lạc bộ, nửa tiếng sau, cô ta đưa tôi tới một căn hộ đơn lẻ.

Căn hộ đơn này chắc là nơi ở của Lý Khả, bên trong có mùi hương thơm thoảng, ngoài ban công treo quần áo con đủ thể loại và màu sắc, trên ghế còn để một gói băng vệ sinh.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, thì ra nơi ở của con gái là như này.

Lý Khả trừng mắt nhìn rồi: “Đồ háo sắc, nhìn gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra!”
Tôi vội vã rời ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn ban công và ghế sofa nữa.

Lý Khả đỏ bừng mặt đi ra thu dọn đồ con và gói băng vệ sinh trên ghế, sau đó bảo tôi ngồi xuống sofa.

Tôi hỏi: “Cô đưa tôi đến đây là có chuyện gì?”
Lý Khả đáp: “Chuyện này không phải một vài câu là có thể nói rõ.

Nóng chết đi được, cả người tôi toàn mồ hôi, có chút khó chịu, đợi tôi tắm xong rồi nói cho anh biết”.

Tôi “ờ một tiếng.

Lý Khả ôm lấy chiếc áo choàng chạy vào phòng tắm, một lúc sau tiếng nước ào ào vọng ra ngoài.

Tôi lướt nhìn cửa phòng tắm, có thể nhìn được bóng người của Lý Khả phản chiếu trên cánh cửa, thấy rõ bóng của bầu ngực nhô cao, chiếc eo thon, bờ mông cong, đôi chân thon dài, khiến cổ họng tôi khô rát.

Tôi thầm nghĩ, có phải Lý Khả cô đơn quá nên muốn tìm tôi ngủ không?
Nghĩ đến đó, bỗng tôi kích động vô cùng.

Khoảng hai mươi phút sau, Lý Khả đi ra khỏi nhà tắm.

Cô ta khoác chiếc áo choàng, áo choàng tắm rất rộng, lộ ra một khoảng lớn bầu ngực trắng trẻo, đôi chân dài căng mịn nuột nà, cảm giác có thể vắt được ra nước, mái tóc dài hơi ướt.

Tôi nuốt nước bọt ừng ực, lấy hết can đảm nói: “Lý Khả, cô đẹp thật đấy, tôi thích cô, có thể để tôi qua đêm ở đây tối nay được không?”.

Bình Luận (0)
Comment