Anh Thanh Niên Số Hưởng

Chương 27


Đầu của tôi vùi vào bầu ngực của Tô Tuyết, mặc dù cách một lớp đồ nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự mềm mại, dường như bản thân đang úp mặt vào một dải lụa vậy.
Đồng thời, bàn tay đang đặt ở chỗ bạn của cô ấy cũng cảm thấy thoải mái và kích thích vô cùng.
Nhất thời, trước hai sự kích thích này, tôi cảm nhận được tim mình bỗng đập mạnh liên hồi, có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Sau đó, có một dòng máu từ bụng tôi xộc thẳng lên não.
Trong nháy mắt, tôi bị kích thích đến mức sắp không chịu nổi, cộng thêm cả tác dụng của rượu nữa nên đã ngủ thiếp đi mất.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị một tiếng thét chói tai làm cho tỉnh ngủ.
Vừa mở mắt.

tôi trông thấy ngay Tô Tuyết đang trợn trừng mắt nhìn mình đầy hung dữ.
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQCTôi cũng nhanh chóng nhận ra mình đang đè lên người Tô Tuyết, mặt úp vào bầu ngực mềm mại của đối phương.
Ực!
Tôi vô thức nuốt một ngụm nước miếng, hít một hơi thật sâu và cảm thấy thơm thật, không biết đó là mùi thơm của nước hoa hay mùi thơm cơ thể của Tô Tuyết.
“Đồ khốn nạn, còn không mau dậy!”
Vẻ mặt Tô Tuyết lạnh như băng, ánh mắt hung dữ nhìn tôi, hận không thể xé xác tôi thành từng mảnh.
Tôi bỗng chột dạ, vội vã chống hai tay xuống sofa, định đứng dậy thì bỗng phát hiện ngay một chuyện vô cùng xấu hổ, đêm qua khi ngủ trên người Tô Tuyết, tôi đã chảy nước miếng, bây giờ vùng áo trước ngực cô ấy ướt đẫm, làm lộ ra chiếc áo ngực màu hồng, hơn nữa, chiếc áo ngực bị tôi đè lên nên hơi lệch xuống dưới, để lộ ra một rãnh ngực rất sâu.
Tôi cảm giác như có một tia chớp lóe lên trước mắt, ngực Tô Tuyết to thật.

“Đồ khốn, anh còn dám nhìn!”, Tô Tuyết nổi giận, nghiến răng nghiến lợi quát một tiếng rồi cô ấy nhấc chân đạp vào phần dưới của tôi.
“Á!”, tôi lập tức ôm lấy hạ bộ, cảm thấy được cơn đau thấu xương đang kéo tới, từ từ ngồi xổm xuống, tôi mắng thầm, người phụ nữ chết tiệt này, ra tay mạnh thế, tôi chỉ là nhìn ngực cô ấy một cái chứ có gì đâu?
Tô Tuyết ngồi dậy trên sofa, lạnh lùng nhìn tôi: “Hứa Lương, đừng quên, chúng ta chỉ là kết hôn giả thôi.

Nếu như sau này anh còn ý đồ đen tối gì với tôi thì anh chết chắc.

Hừ, trong tay tôi còn giữ 500 ngàn của anh, sau này, mỗi lần tôi không vui, tôi sẽ trừ của anh 100 ngàn”.
Tôi: “..."
Tôi chỉ biết ấm ức há hốc mồm, không dám có ý kiến gì.

Người phụ nữ này rất tàn nhẫn, cô ấy nói được là làm được.

Tôi chống đối lại cô ấy chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp.
"Hừ, đúng là đồ vô dụng!”, sau đó, Tô Tuyết hừ khẽ một tiếng rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh tắm qua một lượt.
Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, tôi chạy ra mở cửa, thì ra là bố mẹ của Tô Tuyết tới.
Thấy hai người họ, tôi ngơ ngác rồi vội vã gào lên: “Bố, mẹ, hai người đến chơi ạ!”

Bố mẹ Tô Tuyết chẳng thèm để ý đến tôi, bọn họ coi tôi như không khí, cứ thế đi thẳng vào nhà.
Hai người bọn họ phản đối đến cùng chuyện tôi và Tô Tuyết kết hôn nhưng Tô Tuyết lại cứ làm theo ý mình nên bọn họ cũng đành chịu.
Cứ như thế, tôi trở thành người mà bọn họ không muốn gặp nhất.
Thật ra tôi có thể hiểu được thái độ khinh thường của bố mẹ Tô Tuyết dành cho mình.

Bọn họ đều là giảng viên đại học, mang học vị giáo sư, gia đình giàu có, còn tôi chỉ là một thằng ranh nghèo kiết xác, cho dù lấy một người tái hôn như Tô Tuyết thì bọn họ vẫn cảm thấy tôi không xứng với cô ấy.
Mẹ Tô Tuyết chẳng thèm để tâm đến chuyện tôi và cô ấy vừa mới kết hôn, cứ thể tra hỏi Tô Tuyết: “Nói cho mẹ biết, con thích cái thằng vô dụng này ở điểm nào?”
Tô Tuyết đáp: “Mẹ, đây là chuyện của con, tự con quyết định, ok?”
Mẹ của Tô Tuyết giận bừng bừng, chỉ vào mặt Tô Tuyết, tức giận nói: “Mẹ thấy mắt con bị mấy thứ bẩn thỉu che khuất rồi, bỏ qua bao nhiêu người đẹp trai tài giỏi mà mẹ giới thiệu để đi lấy một thằng nhà quê nghèo kiết xác, nhà họ Tô bị con làm mất hết mặt mũi rồi!”
Tô Tuyết cứng đầu cãi lại: “Con muốn lấy ai là chuyện của con, không liên quan gì đến mẹ! Sau này xin mẹ đừng quan tâm đến con nữa, được không?”
Sắc mặt của mẹ Tô Tuyết khó coi vô cùng, giận đến mức sắp ngất ra đấy, may là có bố của Tô Tuyết đứng ra khuyên can: “Bỏ đi, bỏ đi, nếu con bé đã cứng đầu không nghe lời chúng ta thì chúng ta có nói gì cũng vô ích.

Con bé rơi vào tình cảnh hiện giờ đều là do cái thói tùy tiện của mình mà ra.

Sau này chúng ta cứ coi như không có đứa con gái này đi”.
Mẹ Tô Tuyết ôm lấy ngực, gật đầu đầy khó khăn: “Chúng ta đi, nhìn thấy con bé này là lại thấy bực mình!”

Sau đó, bố mẹ Tô Tuyết rời khỏi, bọn họ chẳng thèm nhìn thẳng tôi lấy một cái.

Bọn họ khinh thường và chán ghét tôi từ tận xương tủy.
Nói khó nghe hơn thì trong mắt bọn họ, có khi tôi còn chẳng bằng một con chó.
Bố mẹ của Tô Tuyết vừa rời khỏi, cô ấy vội vã chạy vào phòng ngủ, đóng cửa cái râm.
Thời gian trôi rất nhanh, tôi và Tô Tuyết đã kết hôn với nhau được một tuần.
Tuần này coi như là tuần trăng mật của tôi và Tô Tuyết, chúng tôi giả bộ đi du lịch một vòng Lệ Giang.
Tô Tuyết đăng mấy bài có lệ lên Weibo, giả vờ như mình rất vui vẻ và hạnh phúc.
Sáng hôm nay, Tô Tuyết dậy từ sớm để đến công ty làm việc.
Một mình tôi ở nhà, rảnh rỗi đến buồn chán, định tìm một công việc ban ngày gì đó.

Về chuyện làm phục vụ ở câu lạc bộ, tôi còn chẳng dám nói với Tô Tuyết chứ đừng nói là đi làm.

Hiện giờ trong tay tôi có 500 ngàn, tạm không cần lo chuyện tiền nong vậy nên tôi cũng chẳng vội tìm công việc.

Tôi rải CV xin việc trên mạng rồi im lặng chờ đợi.
Xế chiều, tôi nhận được điện thoại của bạn cùng bàn cấp ba Lý Cương, nói rằng tối nay hắn muốn chúc mừng tôi cưới được cô vợ vừa đẹp vừa giàu có, bảo tôi ra ngoài xôm tụ một bữa.
Tôi nghĩ, dù sao cũng đang rảnh không có việc gì làm, đi tụ tập một bữa để gắn kết tình cảm cũng được nên lập tức đồng ý.
Sáu giờ tối, tôi ra khỏi nhà, hai mươi phút sau đã tới nhà hàng họp mặt.

Vừa tới dưới lầu, tôi đã nhìn thấy Lý Hiểu Như, cô ta vội vã tiếp đón tôi như kiểu đã đợi rất lâu rồi vậy.
Vẻ mặt cô ta có chút buồn bã, giống như đang cố gượng cười: “Hứa Lương, chúc mừng anh, lấy được cô gái vừa giàu lại vừa đẹp”.
Tôi khẽ gật đầu, không biết nên nói sao cho đúng.
Lý Hiểu Như mỉm cười nói: “Có lẽ là tự em đa tình, em cứ nghĩ anh thích em”.
“Tôi..”, tôi càng ngượng ngùng hơn.

Bây giờ trong mắt người ngoài, tôi là thằng đàn ông núp váy vợ, cảm giác chẳng có chút tài cán gì.
Lý Hiểu Như chăm chú nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi: “Hứa Lương, nể tình em từng thích anh, anh có thể giúp em một chuyện không?”
Tôi hỏi: “Chuyện gì?”
Lý Hiểu Như cắn môi nói: “Công ty Đóa Duy của vợ anh nằm trong top 500 công ty lớn toàn quốc, có chế độ đãi ngộ rất tốt, em muốn vào đó làm, có được không?”
“Chuyện này….”, tôi bắt đầu ấp úng.

Tôi và Tô Tuyết chỉ kết hôn giả với nhau, không có tí tình cảm nào, Lý Hiểu Như lại muốn đi làm ở công ty của Tô Tuyết, chắc chắn là tôi không thể giúp được chuyện này rồi.
Tôi hỏi dò: “Em tự nộp CV thì có vào được không?”
Lý Hiểu Như lắc đầu: “Yêu cầu thấp nhất là đại học chính quy, em chỉ là cao đẳng, không được”.
Tôi “ờ” một tiếng, cảm thấy khó xử, trong lòng thầm nghĩ: Không phải tôi không giúp cô mà tôi chẳng thể nào mở lời với Tô Tuyết được.
Thấy tôi chần chừ, Lý Hiểu Như coi như tôi không giúp cô ta, cô ta mạnh dạn giơ tay ra sờ xuống phần dưới của tôi rồi nói: “Chỉ cần anh đồng ý giúp em chuyện này, tối nay em sẽ phục vụ anh cả đêm”..

Bình Luận (0)
Comment